Lúc này Dược Vương cũng nhíu mày, mặc dù biết thực lực Đỗ Tiểu Thanh là tuyệt đối khủng bố, nhưng Ngân Dực Ma Điêu này và Thương Viêm Xích Báo, Phục Hổ Bá Ngao đều không dễ trêu, đặc biệt là Ngân Dực Ma Điêu, thực lực tuyệt đối là mạnh mẽ bất phàm.
- Ngươi có nắm chắc không?
Một lát sau, Dược Vương nghiêm mặt hỏi.
- Ta nghĩ nên đến Loạn Yêu Nhai xem tình hình trước.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, nói:
- Chưa nói tới có nắm chắc hay không, nhưng nếu để Ngân Dực Ma Điêu suất lĩnh thú triều đến đây công thành, e là Thiên Hạ Hội bây giờ cũng không chịu nổi trùng kích như vậy, nếu có thể tiếp xúc với Ngân Dực Ma Điêu trước, không chừng có thể có thu hoạch bất ngờ.
- Nếu ngươi thật sự muốn đi, đề ta và La Đao đi cùng ngươi.
Dược Vương nói.
- Không cần đâu Y lão, ngươi và Ưng Vương còn phải tọa trấn Loạn Yêu Thành, để ta, Tiểu Thanh và Tiểu Yêu đi là được rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nói, có Đỗ Tiểu Thanh và Đỗ Tiểu Yêu, dù cho đến lúc đó không thể đối phó được với Ngân Dực Ma Điêu, nhưng hắn tin tưởng muốn thoát thân cũng không phải là vấn đề gì khó.
- Vậy làm theo ý của ngươi đi.
Dược Vương và Ưng Vương nghe vậy, chân mày đều cau lại, nhưng thấy Đỗ Thiếu Phủ tâm ý đã quyết, cũng không nói thêm gì nữa.
Xế chiều, bên trong Thiên Hạ Hội, một con hắc hổ to lớn vỗ cánh bay ra, ba bóng người cũng theo đó mà đi, trong nháy mắt biến mất trên trời cao.
Bên trong một tòa lầu, Ưng Vương La Đao nhìn hắc hổ vừa rời đi, hỏi Dược Vương ở bên cạnh:
- Dược Vương, mấy người bọn hắn có thể bình yên thoát thân từ Loạn Yêu Nhai sao?
- Muốn bình yên thoát thân cũng không phải vấn đề gì lớn, nha đầu Tiểu Thanh kia không phải mạnh bình thường đâu, tiểu tử đó cũng không phải người liều lĩnh, nếu đã dám đi, hẳn trong lòng đã có tính toán an bài riêng rồi.
Dược Vương nhìn không trung, mở miệng nói nhỏ:
- Hắn vội vội vàng vàng đi đến Loạn Yêu Nhai như thế, cũng là bởi vì có chút bất đắc dĩ, nếu như đi muộn hơn, e là phiền phức càng ngày sẽ càng lớn.
- Dược Vương, còn một Các, một Bảo, song Môn kia tình hình như thế nào?
Ưng Vương dĩ nhiên cũng biết tình thế bây giờ trong Hắc Ám sâm lâm, bốn đại thế lực một Các một Bảo song Môn kia lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Loạn Yêu Thành, nếu không giải quyết Ngân Dực Ma Điêu sớm, tình thế Thiên Hạ Hội phải đối mặt sẽ càng ngày càng trắc trở.
Dược Vương cười khổ, nói:
- Cái này còn chưa phải cái phiền toái nhất, đừng quên Hắc Sát Môn Tiết Cừu vẫn còn đang tìm hắn khắp nơi, nếu như Tiết Cừu kia biết hắn đang ở Thiên Hạ Hội, e là không bao lâu nữa, sẽ kéo tới Loạn Yêu Thành.
- Nói như vậy, phiền phức lần này thật đúng là không ít.
Độc nhãn của Ưng Vương La Đao cũng khẽ chớp chớp.
Loạn Yêu Thành là một khu vực cực kỳ rộng lớn, nếu tính cả Loạn Yêu Thành, e là còn lớn hơn Hắc Ám thành, thậm chí không nhỏ hơn diện tích một quận ở ngoại giới là bao, đặc biệt là khu vực thế lực yêu thú chiếm đoạt, diện tích cực kỳ khổng lồ.
Quần sơn nhấp nhô, núi non trùng điệp, từng ngọn từng ngọn núi nhô lên, các ngọn núi kỳ vĩ ở khắp nơi.
Giữa không trung nơi thâm sơn, một con hắc hổ hung hãn vỗ cánh xẹt qua, khiến rất nhiều hung cầm xung quanh không dám tới gần chút nào, ánh mắt run sợ.
- Ngươi đã thay đổi ý định chưa, ta nói ngươi đừng đi theo rồi, đó không phải là chỗ ngươi nên đến đâu.
Trên lưng hổ, Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Đại công chúa Trình Thắng Nam mỉm cười, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nở một nụ cười rung động lòng người, rồi thân mật khoác tay Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi muốn đi, ta tất nhiên phải đi theo, yên tâm đi, ta có thể tự chăm sóc bản thân, huống hồ ngươi đi như vậy, ta cũng không yên tâm.
Đỗ Thiếu Phủ cười bất đắc dĩ, hương thơm nhàn nhạt từ bên người xông vào mũi, cũng không thể nghĩ thêm gì nữa.
- Grao!
Hắc hổ thấp giọng rít gào, phía trước hung cầm càng ngày càng nhiều, nhưng nghe thấy tiếng gầm này, con nào cũng vội vàng đập cánh chạy trốn, không dám cản đường nữa.
E là nếu vừa rồi hắc hổ không tản khí tức ra, muốn thuận lợi vượt qua khu vực này, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, dù mấy con hung cầm này phần lớn đều chỉ là Mạch Linh cảnh, nhưng với số lượng như vừa rồi, tu luyện giả Vũ Hầu cảnh cũng không thể đơn giản nhẹ nhàng mà vượt qua được.
Một lát sau, trong quần phong trùng điệp, xuất hiện một đường bạch tuyến nhỏ dài, giống như là muốn chia cắt cả dãy núi ra vậy.
Khi đến gần, mới có thể thấy rõ ràng, đó là một đám mây mù dài, như một đám mây bình thường vắt ngang trên tầng trời.
Mà phía dưới chỗ mây mù, có một vực sâu vĩ đại sâu không thấy đáy, dài liên miên bất tận không biết dài tới bao nhiêu, như là kéo dài tới tận phần cuối của sơn mạch, khiến người nào thấy cũng cực kỳ chấn động.
Phía sau đám mây mù là một vách đá dựng đứng to lớn vĩ đại, vách đá này lại tựa như bức tường được cắm xuống, cao như sắp đổ sập xuống.
Trên vách đá dựng đứng, nham thạch sừng sững, quái thạch lởm chởm, nhưng trên đỉnh núi lại khác hoàn toàn, cây cối sum xuê, mọc cheo leo xanh rì.
Lúc này, mặt trời từ từ lặn về phía tây, ánh nắng chiều màu hổ phách dần dần lui đi, càng làm cho vách đá dựng đứng có vẻ chấn động nhân tâm.
- Đó hẳn là Loạn Yêu Nhai rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn vách núi khổng lồ kia, lực lượng tinh thần khuếch tán, tâm thần bí mật dò xét xung quanh, bên trong dãy núi này tụ tập không ít yêu thú, đặc biệt trên vách núi cheo leo phía trước, tràn ra không ít khí tức kinh khủng của thú tộc.
Sự tồn tại của Loạn Yêu Nhai, Loạn Yêu Thành khiến cho người ta kiêng kỵ nhất là bởi vì nơi này là đại bản doanh của thế lực yêu thú bên trong cả Hắc Ám sâm lâm.
Ngân Dực Ma Điêu, Thương Viêm Xích Báo, Phục Hổ Bá Ngao, ba con yêu thú khủng bố này đều trấn giữ trên Loạn Yêu Nhai.
- Vù...
Hắc hổ đáp xuống, thân hình khổng lồ liền thu liễm lại, ba người Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Tiểu Thanh, Trình Thắng Nam cũng lập tức nhảy xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn vách đá dựng đứng trước mặt, càng cảm thấy nó cao đến dọa người.
- Chít chít...
- Gào gừ...
Bốn phía xung quanh, hung cầm mãnh thú lao tới, mặt đất rung động, sơn lâm phập phồng, vây đám người Đỗ Thiếu Phủ vào bên trong.
Số lượng yêu thú càng ngày càng nhiều, trong chốc lát, đã tụ lại thành một mảnh thú triều cực kỳ đông đúc.
Trên không trung, hung cầm vỗ cánh bay quanh, như mây đen che đỉnh, khí tức hung hãn bao phủ sơn lâm.
- Có yêu thú không tầm thường tới.
Đột nhiên linh đồng Đỗ Tiểu Yêu trên vai Đỗ Thiếu Phủ ba động, nhìn về phía trên vách đá.
- Số lượng yêu thú thật đúng là không ít.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đảo qua bốn phía, sau đó cũng nhìn về phía vách đá, có không ít khí tức cường hãn của cường giả yêu thú đang nhanh chóng lướt đến.
- Vù vù...
Chỉ sau vài hơi thở, có rất nhiều hung cầm đập cánh bay đến, khí lãng cuộn sạch, gió lớn ào ạt, phía trước còn có không ít mãnh thú đạp không mà đứng.
Trong đó, dẫn đầu là một con hoàng sắc cự mãng, toàn thân bao trùm trong lân phiến màu vàng, tràn ra hàn khí, khiến cho không gian bốn phía ba động nhộn nhạo.
Cự mãng huyền phù giữa không trung, một nửa thân thể còn ẩn trong vân vụ trên bầu trời, như cự long phù không, khiến người run sợ.
- Hoàng Mãng thống lĩnh, chính là hắn, tên mà hôm qua làm Liệt Hùng thống lĩnh và Thiết Thứu thống lĩnh trọng thương.
Nhìn thấy đám người Đỗ Thiếu Phủ, liền có một con yêu thú Thú Hậu cảnh nói với hoàng sắc cự mãng.
- Gào gừ...
- Chít chít...
Theo những yêu thú này đến, hung cầm mãnh thú bốn phía liền liên tục rít gào, như sấm sét vang vọng tứ phương.
- Thú Hậu cảnh viên mãn Hoàng Kim Yêu Mãng.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn hoàng sắc cự mãng huyền phù giữa không trung, ánh mắt khẽ chuyển.
Hoàng Kim Yêu Mãng cũng không hề tầm thường, trên Địa Thú Bảng còn xếp trước Vương Lân Yêu Hổ.
Đương nhiên, sau khi yêu hổ tiến hóa chỉ có những yêu thú trên Thú Bảng mới có thể so sánh được, thậm chí không phải yêu thú bình thường trên Thú Bảng đều có thể so sánh.
- Nhân loại đáng chết, chính là ngươi đả thương Liệt Hùng và Thiết Thứu sao, không nghĩ tới ngươi lại còn dám tới Loạn Yêu Nhai, hôm nay không xé xác ngươi đúng là không được mà.
Hoàng Kim Yêu Mãng đứng giữa không trung, tinh hàn khí tức bắt đầu khởi động, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, cái lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào, phù văn bắt đầu khởi động, áp lực mênh mông khuấy động phong vân.
Hoàng Kim Yêu Mãng tu vi Thú Hậu cảnh viên mãn, e là cường giả nhân tộc tu vi Vũ Vương Sơ Đăng cảnh cũng không nhất định có thể dễ dàng thắng được, nhưng nếu tu luyện giả Vũ Hầu cảnh mà gặp phải thì chỉ có thể nhượng bộ lui binh.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hoàng Kim Yêu Mãng, hắn tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, dĩ nhiên là sẽ không bị một con Hoàng Kim Yêu Mãng chấn nhiếp, mở miệng nói:
- Hoàng Kim Yêu Mãng, bọn ta đến tìm Ngân Dực Ma Điêu, dẫn đường đi!
- Hừ! Đại thống soái là người ngươi muốn liền có thể gặp được sao, ngươi dám đả thương Liệt Hùng và Thiết Thứu, ta xé xác ngươi ra trước rồi nói.
Vừa nói xong, Hoàng Kim Yêu Mãng liền bạo phát khí thế kinh khủng, hoàng sắc lân phiến trên toàn thân tràn ngập phù văn, thân thể to lớn từ bên trong vân vụ lướt ra, thân thể tựa như thiên thạch, dáng như cự long, đánh thẳng về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Khè khè...
Miệng Hoàng Kim Yêu Mãng to như chậu máu, lưỡi đỏ như máu phun ra nuốt vào, bạo phát tinh hàn khí tức khủng bố, khí tức áp bách bao phủ xuống, cũng đủ để khiến huyền khí trong cơ thể tu luyện giả có tu vi tương đương phải trì trệ.
Tinh hàn khí tức lan tràn, Hoàng Kim Yêu Mãng nhanh như chớp xông tới, Đỗ Thiếu Phủ không chút e ngại, đang định ra tay thì trong lúc bất chợt một đạo thanh sắc thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở trước người, dịu dàng nói:
- Ca ca, con rắn này để cho ta thu thập đi.
- Ầm.
Đỗ Tiểu Thanh nói xong, trên thân thể mềm mại bạo dũng thanh sắc phù văn quang mang mãnh liệt, lập tức một cổ khí thế cực kỳ đáng sợ nhộn nhạo tràn ra, khiến cho toàn bộ không gian xung quanh cũng theo đó mạnh mẽ run lên.
Chỉ một thoáng này, Hoàng Kim Yêu Mãng đang xông thẳng tới dường như là đột nhiên cảm giác được cái gì, song đồng run lên.
- Rống gào...
- Chít chít...
Trong một cái chớp mắt này, vô số mãnh thú bốn phía đều run rẩy, phi cầm trên bầu trời suýt chút nữa từ trên không rơi xuống, tất cả đều cảm giác được một cổ uy áp mà bọn chúng căn bản là không có cách thừa nhận, một loại uy áp đến từ trong linh hồn, trong huyết mạch.