- Những kẻ phản bội, giết không tha!
Trên bầu trời, Đỗ Thiếu Phủ quát lớn, vung Bá Ảnh trong tay lên, trong nháy mắt thân kiếm phân ra thành thanh kim kiếm tiên (thanh kim kiếm tiên: roi hóa thành từ kiếm, màu xanh vàng), phù lục bí văn màu thanh kim nở rộ chói mắt, khí tức bá đạo khiếp người, quang hoa rọi đến tận trời cao.
- Xoẹt xoẹt...
Thanh kim kiếm tiên biến hóa, linh động yêu mỵ, khốc huyễn loá mắt, như mãng xà xuất động, giao long xung thiên, nhanh như chớp lướt xuống hơn trăm người phía dưới.
- A...
Uy thế kinh khủng khiến linh hồn run rẩy kịch liệt, lập tức trong thao trường tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang vọng.
- Xoẹt xoẹt...
Kiếm tiên như tia chớp, sát phạt tất cả mọi chỗ nó đi qua, từng tên phản bội Thiên Hạ Hội đều bị tru diệt dễ như trở bàn tay.
Vài tên Vũ Hầu cảnh có chút thực lực, toàn lực chống đỡ, bạo phát phù lục bí văn nhưng khi Bá Ảnh lướt tới trước mặt, vẫn không thể địch nổi, tất cả cố gắng chống đỡ đều bị khí thế bén nhọn bá đạo phá hủy.
- Xoẹt xoẹt!
Thanh kim kiếm tiên tựa như yêu mỵ, sau khi quay về trong tay Đỗ Thiếu Phủ, lại hóa thành một thanh thanh kim trường kiếm cổ xưa ưu nhã như ban đầu.
Hơn một trăm người, trong đó còn có mấy tu luyện giả Vũ Hầu cảnh, trong thời gian ngắn ngủi đều bị tru diệt.
Làn sương máu tràn ngập thao trường, khí tức khiếp người sắc bén, khiến cho toàn bộ những người ở bốn phía thao trường đều trở nên tịch mịch, rợn cả tóc gáy.
Thủ đoạn dụ rắn ra khỏi hang bậc này, khiến cho những kẻ có dị tâm đều tự giác bước ra, quả quyết sát phạt như thế, sao có thể là một một tay mơ được, mà rõ ràng chính là một sát tinh.
Đám người Tào Úc quỳ một chân trên đất không dám đứng lên, dù khi này người của Ngột Trận Sơn xuất thủ, Tào Úc cũng cắn răng không đứng dậy.
Nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, Tào Úc biết mình đã đánh cuộc đúng, nếu không có niềm tin tuyệt đối, tử bào thiếu niên trước mắt sao có thể bắt đầu trực tiếp thanh trừng những kẻ phản bội trong Thiên Hạ Hội, nếu vừa rồi hắn lựa chọn về phe Ngột Trận Sơn, e là kết cục của hắn hiện tại cũng sẽ không khác là bao.
Ánh mắt tất cả đệ tử Thiên Hạ Hội đều run rẩy, nhìn một màn máu me đầm đìa trên thao trường, lông tóc đều dựng đứng cả lên.
Hơn một trăm người, có Vũ Hầu cảnh và không ít tu luyện giả Mạch Linh Cảnh, nhưng tử bào thanh niên này mắt đều không nháy lấy một cái, trực tiếp giết sạch.
Xuất thủ gọn gàng lưu loát, tính cách quả quyết sát phạt, hoàn toàn là không tương xứng với dáng vẻ mới chỉ mười bảy mười tám tuổi.
Đêm hôm qua, một số đệ tử Thiên Hạ Hội còn len lén nghị luận, Hội trưởng thần bí hóa ra lại là một thanh niên miệng còn hôi sữa, mặc dù là đi ra từ Thiên Vũ học viện, nhưng dù sao vẫn còn quá non nớt, sao có thể ở một chỗ như Hắc Ám sâm lâm, dùng thủ đoạn và bản lãnh dẫn dắt Thiên Hạ Hội đối kháng với các thế lực khác.
Mà bây giờ, nhìn thấy đám người Hầu Bộ Minh đều bị giết hết, người của Ngột Trận Sơn cũng chật vật rời đi, đệ tử Thiên Hạ Hội mới hiểu được, tử bào thanh niên tuyệt đối không phải loại người dễ trêu chọc, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
- Những kẻ phản bội, giết không tha!
Đỗ Thiếu Phủ lơ lửng giữa không trung, nhìn Tào Úc vẫn đang quỳ phía dưới, hỏi:
- Tào Hương chủ, ngươi sao lại quỳ vậy, Hầu Hương chủ đã không may ngã xuống, hay là giờ liền trực tiếp đưa Tào Hương chủ lên làm Hội trưởng có được không?
- Hội trưởng xin đừng nói vậy, Tào mỗ có tài đức gì, vị trí Hội trưởng, chỉ có Hội trưởng mới có thể ngồi thôi, xin Hội trưởng thu hồi mệnh lệnh.
Tào Úc quỳ xuống đất, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cung kính nói:
- Từ hôm nay trở đi, Tào Úc thề chết theo người, nếu như phản bội, ngũ lôi oanh kích.
- Bọn ta cũng nguyện ý thề chết đi theo.
Phía sau Tào Úc, không ít thân ảnh đều run rẩy, phát thệ, vừa rồi cả đám người Hầu Bộ Minh đều bị tiêu diệt, đã khiến bọn họ sợ mất mật, lông tóc dựng đứng.
Hoa Phồn Không nhìn bầu trời, nét mặt vui vẻ, sau đó tiến lên, quỳ một chân xuống hành lễ, nói:
- Xin Hội trưởng thu hồi mệnh lệnh, vị trí Hội trưởng của Thiên Hạ Hội chỉ có Hội trưởng mới có thể đảm nhiệm được, bọn ta nhất định thề chết đi theo.
- Xin Hội trưởng thu hồi mệnh lệnh, bọn ta nhất định thề chết đi theo.
Mấy người Bạch Kỳ, Hạ Ổn cũng lập tức quỳ một chân xuống, không để lỡ thời cơ, cao giọng nói, thanh âm quanh quẩn vang vọng xung quanh.
- Xin Hội trưởng thu hồi mệnh lệnh, bọn ta nhất định thề chết đi theo.
Rất nhiều đệ tử Thiên Hạ Hội ở bốn phía thao trường đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng người lần lượt quỳ một chân xuống, thanh âm kinh người quanh quẩn trên thao trường.
Ưng Vương La Đao nhìn bốn phía, độc nhãn khẽ động, lướt qua một chút kinh ngạc và vui vẻ.
Giữa không trung, thần sắc Đỗ Thiếu Phủ vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn bốn phía, lớn tiếng nói:
- Nếu đã như vậy, hiện giờ ta sẽ tuyên bố một chuyện, từ giờ trở đi, Thiên Hạ Hội sẽ sắp xếp như sau, phó Hội trưởng, Hương chủ, Kỳ chủ, Đà chủ, chủ yếu phụ trách ngoại vụ của Thiên Hạ Hội, ngoài ra sắp xếp Cung phụng, Trưởng lão, Hộ pháp, Chấp sự, chủ yếu phụ trách nội vụ của Thiên Hạ Hội. Hương chủ Dược Vương Dược lão sẽ trở thành Cung phụng, Ưng Vương làm Đại trưởng lão, Hoa Phồn Không Hoa Hương chủ làm Hương chủ Lục Hương Đường và Hoàng Thổ Đường, Lý Tuyết làm Hương chủ Nguyệt Ảnh Đường, vị trí Hương chủ ba Đường Nhuệ Kim Đường, Thanh Mộc Đường và Xích Hỏa Đường tạm thời giữ nguyên.
Đỗ Thiếu Phủ ngừng nói, nhìn lướt qua bốn phía, tiếp tục nói:
- Ngoài ra, bố trí thêm Thiên Tướng Vệ, do Dạ Phiêu Lăng đứng đầu, Thiên Tướng Vệ sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì của Thiên Hạ Hội, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Hội trưởng, phụ trách quản lý tất cả hình phạt của Thiên Hạ Hội, bất kỳ lúc nào cũng có thể trừng phạt tất cả những người vi phạm hội quy, lúc cần thiết có thể điều động người của các Đường.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Dạ Phiêu Lăng nhìn lên bầu trời, mí mắt hơi giật giật, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.
Đỗ Thiếu Phủ nói xong, từ từ đáp xuống trước mặt Tào Úc.
Khi thấy Đỗ Thiếu Phủ tới gần, toàn thân Tào Úc âm thầm run lên, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, đặc biệt là uy áp kinh khủng trên thanh kim trường kiếm, khiến huyền khí trong cơ thể hắn đình trệ, mạch hồn run rẩy, mỗi bước đến gần, tim hắn dường như lại đập nhanh thêm vài nhịp.
- Vù!
Khi Đỗ Thiếu Phủ đến ngay trước người Tào Úc, thu Bá Ảnh vào trong cơ thể, một tay đỡ Tào Úc lên, nói:
- Tào Hương chủ miễn lễ, về sau phải nhờ Tào Hương chủ phụ trách quản lý Huyền Thủy Đường rồi.
- Đa tạ Hội trưởng.
Trong lòng Tào Úc thở dài một hơi, xem như là nhặt về được cái mạng này rồi, sự lựa chọn của hắn không sai, nếu không thì sẽ như Hầu Bộ Minh, chết cũng không biết là chết như thế nào.
- Tất cả mọi người đứng dậy đi!
Đỗ Thiếu Phủ nói với các đệ tử còn đang quỳ dưới đất, trên mặt hiện lên ý cười, khí tức vân đạm phong khinh, như là như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Hội trưởng anh minh.
Đệ tử Thiên Hạ Hội ở bốn phía đều đứng dậy, tiếng thét vang vọng xung quanh.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ, Dược Vương, Ưng Vương, Dạ Phiêu Lăng, Đỗ Tiểu Thanh, Lý Tuyết và Hoa Phồn Không tập trung trong đại sảnh.
- Hiệu quả của hành động hôm nay không tệ, Thiên Hạ Hội có thể đi vào khuôn khổ như ban đầu rồi.
Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt âm thầm lướt qua vẻ bất ngờ và kinh ngạc.
Dược Vương không lộ diện ở thao trường, nhưng những chuyện xảy ra ở đó cũng biết rất rõ ràng, ngày hôm nay không chỉ trừ bỏ được khối u ác tính trong Thiên Hạ Hội, chấn nhiếp chúng nhân, ân uy tịnh thi, còn sắp xếp xong các vị trí của Thiên Hạ hội, việc tiếp theo cần phải làm chính là ổn định phát triển Thiên Hạ Hội rồi.
- Chỉ là nhân cơ hội trừ bỏ đi một khối u ác tính, ta cũng không làm được gì nhiều, trong khoảng thời gian này, mọi người cực khổ rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cười cười, nhưng trong lòng thì vẫn chưa thả lỏng được bao nhiêu, hôm nay mặc dù đã chấn nhiếp được một số người, nhưng bây giờ Thiên Hạ Hội vẫn chưa hoàn toàn dung hợp vào một chỗ, căn cơ cũng còn cực kỳ bạc nhược, không chặt chẽ.
Nhưng những thứ này cũng không thể một bước lên trời, chỉ có thể từ từ phát triển.
- Ca ca, rốt cục là vì sao mà lại phải thả lão già đáng ghét đó đi vậy?
Đỗ Tiểu Thanh cong cái miệng nhỏ nhắn lên, nếu không phải là bởi vì đã được báo trước là không được tùy tiện xuất thủ, nàng sớm đã không nhịn được mà ra tay tiêu diệt đám người Ngột Trận Sơn rồi.
- Giữ hắn lại còn chỗ hữu dụng.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, nói với Đỗ Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh, nhưng ca ca cũng có chuyện cần ngươi hỗ trợ đây.
- Không thành vấn đề.
Đỗ Tiểu Thanh gật đầu, ánh mắt vui vẻ, trông có vẻ hiền lành, nhưng Ưng Vương La Đao, Hoa Phồn Không, Dạ Phiêu Lăng và Dược Vương đều biết, ở đây, Đỗ Tiểu Thanh mới là người kinh khủng nhất.
- E là vì ta nên ngươi mới không giết người của Ngột Trận Sơn.
Dược Vương Y Vô Mệnh mở miệng, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Thật ra thì không cần quá bận tâm đến ta, ta và người của Ngột Trận Sơn cũng không có quá nhiều giao tình, nếu không, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, không giết người của Ngột Trận Sơn, quả thực là một phần là vì Dược Vương, dù sao người của Ngột Trận Sơn cũng là đến đây cậy nhờ Dược Vương, nếu bị giết ở Thiên Hạ Hội thì chắc chắn sẽ khiến danh tiếng của Dược Vương bị ảnh hưởng, cũng sẽ khiến người ngoài về sau nảy sinh hiểu lầm với Thiên Hạ Hội.
Chẳng qua đây chỉ là một trong các nguyên nhân thôi, không giết người của Ngột Trận Sơn, Đỗ Thiếu Phủ cũng có lý do riêng của mình.
Thứ nhất người của Ngột Trận Sơn dù gì cũng là lục tinh Huyền Diệu cảnh, nếu như bị dồn đến đường cùng, động thủ ở Thiên Hạ Hội, khó tránh khỏi sẽ tổn thương đến người vô tội.
Huống hồ trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút dự định khác, người của Ngột Trận Sơn không hề rộng lượng, lúc này lại hoàn toàn bị mất mặt ở Thiên Hạ Hội, e là sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, nếu như hắn đoán không sai, bọn họ sẽ có phản ứng nhanh thôi.
Vì vậy hôm nay Đỗ Thiếu Phủ không giết người của Ngột Trận Sơn, nếu đúng như hắn dự liệu, đến lúc đó ngược lại có thể giúp được một chuyện, sau đó tru diệt cũng không muộn, mọi thứ phải xem chính hắn rồi.
- Chuyện của Ngân Dực Ma Điêu, ngươi định làm như thế nào?
Dược Vương ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:
- Hôm qua ngươi đánh trọng thương hai con yêu thú Thú Hậu cảnh, ta đoán, Ngân Dực Ma Điêu nhất định sẽ tức giận, không quá ba ngày, nó sẽ cho quân ồ ạt công thành.
- Ta cũng đang muốn nói về chuyện này đây.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói:
- Ta muốn một mình đi gặp Ngân Dực Ma Điêu một chút.
Ưng Vương La Đao nghe Đỗ Thiếu Phủ nói như vậy nhất thời nhíu mày, nhắc nhở:
- Hội trưởng, Ngân Dực Ma Điêu không phải yêu thú bình thường, còn vừa đột phá Thú Vương Bỉ Ngạn cảnh, huyết mạch thậm chí không kém yêu thú trên Thiên Thú Bảng, dựa vào thiên phú và khả năng điều động bầy thú, e là tu luyện giả Vũ Vương cảnh viên mãn đỉnh phong cũng không dám đơn độc xông vào Loạn Yêu Nhai.