Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 490: Nước xanh còn mãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ một thoáng, từng luồng từng luồng năng lượng đất trời nhất thời từ xung quanh cấp tốc dao động, Ngột Trận Sơn Nhân tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, chỉ trong nháy mắt, trong lòng bàn tay bên trận cờ hai mươi mốt mặt đã ngưng tụ ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Ngột Trận Sơn Nhân đã sớm lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng, cáo già, nếu không cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà ngưng tụ ra trận cờ hai mươi mốt mặt.

- Có bản lĩnh thì phá Thiên Đao Sát Hồn Trận của ta đi!

Ngột Trận Sơn Nhân cười gằn, lúc này trận cờ đã thành, phù trận lục tinh Sơ Đăng cảnh, cho dù là Vũ Vương Huyền Diệu cảnh cũng khó có thể mạnh mẽ phá trận, Đỗ Thiếu Phủ này dù bất phàm hơn nữa, cũng vẫn hơi trẻ, không đáng sợ.

Xèo xèo xèo xèo!

Trận cờ lướt về phía trước, hóa thành từng đạo từng đạo cột sáng phù văn chói mắt biến mất, trong phút chốc, trên không trung cuồng phong gào thét, phù văn chói mắt lan tràn ra xung quanh, một phù trận lợi hại xuất hiện ở giữa không trung, trực tiếp bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ.

Ầm ầm ầm!

Phù trận khủng bố, ánh sáng phù văn năng lượng vô cùng vô tận vặn vẹo không gian, cuối cùng bỗng dưng vô số ánh đao xuất hiện trên không, giống như vật còn sống, có thể xé rách bầu trời, hội tụ thành một đao trận khủng bố.

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, thân thể Đỗ Thiếu Phủ đã sớm bị đao trận kinh khủng kia bao phủ.

Đao trận bao phủ bầu trời, ngay cả toàn bộ Loạn Yêu Thành cũng vì vậy mà gió nổi mây vần, uy thế lan tràn!

Giờ khắc này, bên trong Loạn Yêu Thành vô số bóng người đều đang run rẩy kịch liệt!

Bốn phía thao trường của Thiên Hạ Hội, các đệ tử cũng không khác là bao.

Dưới uy thế kinh người kia, người thực lực thấp một chút thì sắc mặt trắng bệch, bị hội ép đến mức trong miệng tràn ra máu tươi.

- Phù trận này thật khủng khiếp, đây là phù trận lục tinh ư, trong toàn bộ Hắc Ám sâm lâm không ai có thể bố trí ra thì phải!

Giờ khắc này mấy người Hoa Phồn Không, Bạch Kỳ, Hạ Ổn Hành cũng vẻ mặt ngưng trọng, huyền khí trong cơ thể muốn đình trệ, run sợ.

Ngay cả Dạ Phiêu Lăng lúc này cũng cau mày.

Chỉ có Ngột Trận Sơn Nhân mặc dù lúc này sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhưng mắt lại lộ ra cười gằn, tiểu tử kia một chiêu liền có thể tru diệt Hầu Bộ Minh, quả thật bất phàm, chỉ là dù sao cũng quá trẻ.

Đao trận bao phủ, uy thế ác liệt sát phạt, uy năng làm người run như cầy sấy!

Rầm. . .

Nhưng vào lúc này, một đạo lưu quang màu vàng từ trong đao trận khủng bố kia vọt thẳng ra, trên ánh sáng như Ngũ Chỉ Sơn đó có bùa chú bí vân màu vàng lấp loé, bầu trời nổi lên dao động, có một luồng năng lượng quỷ dị giống như có thể vặn vẹo hư không.

Xì. . .

Cuối cùng trong hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn kia, một đạo bóng người vàng óng giống như một vệt tia chớp đột nhiên xuất hiện trước khuôn mặt trắng bệch của Ngột Trận Sơn Nhân:

- Tại sao lại như vậy, không thể nào. . .

Ngột Trận Sơn Nhân vừa nãy còn cười gằn, lúc này đột nhiên kinh ngạc, tất cả những thứ này vượt quá sức tưởng tượng của hắn, bóng người Đỗ Thiếu Phủ không hề dao động, không có động tĩnh gì trực tiếp xuất hiện trước người hắn, đao trận của hắn dĩ nhiên không có bất kỳ phản ứng nào.

- Không tốt. . .

Một luồng cảm giác bất an ở sâu trong linh hồn Ngột Trận Sơn Nhân trào ra, vội vàng muốn lui lại.

Xèo!

Nhưng tất cả đã không kịp rồi, ánh kiếm bạo phát, quang mang màu vàng lan tràn, trong nháy mắt xuất hiện trước ngực Ngột Trận Sơn Nhân.

Ngột Trận Sơn Nhân ngơ ngác, nhưng dù sao cũng là Linh Phù Sư Lục tinh Huyền Diệu cảnh, nhìn khắp Hắc Ám sâm lâm, cũng không có mấy người có thể là đối thủ của hắn, trong nháy mắt, quanh thân một luồng bùa chú bí vân bộc phát ra, hóa thành một lá chắn hình tròn chói mắt, giống như mặt nước ngăn chặn ánh kiếm ở trước người.

Xẹt xẹt. . .

Thủ đoạn ngưng tụ trong chốc lát, dù sao cũng khó mà chống đỡ được lâu, ánh kiếm phá hủy lá chắn do bùa chú bí vân ngưng tụ, nhưng ánh kiếm cũng bị ngăn chặn lại, Ngột Trận Sơn Nhân cũng nhân cơ hội lui về phía sau.

- Vốn cho là ngươi có thể lặng lẽ bố trí phù trận lục tinh Huyền Diệu cảnh, có vẻ thực lực ngươi tựa hồ có chút không đủ, chỉ có thể bố trí phù trận lục tinh Sơ Đăng Cảnh, khiến ta có chút thất vọng!

Ngay lúc này, bóng người Đỗ Thiếu Phủ phập phù như thần, quỷ mị khó lường xuất hiện, cùng lúc đó, một đạo quyền ấn khí thế như lôi điện, nhanh như chớp, bỗng nhiên rơi vào lồng ngực Ngột Trận Sơn Nhân.

Uỳnh!

Theo một tiếng vang trầm đục, thân thể Ngột Trận Sơn Nhân trực tiếp bị đẩy lui, đao trận khủng bố giữa không trung bắt đầu rạn nứt phá vụn, hóa thành phù văn đầy trời tiêu tan.

- Hự!

Sau khi thân thể ổn định, trong cổ họng Ngột Trận Sơn Nhân truyền ra tiếng hự, trên khuôn mặt già nua trắng xám, khóe miệng lập tức một vệt máu tươi đỏ sẫm tràn ra, ánh mắt nham hiểm rơi trên người Đỗ Thiếu Phủ, khóe mắt co rút.

Bốn phía bầu trời lại yên tĩnh, tình cảnh này xuất hiện quá nhanh, mọi người vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, thì đã nhìn thấy màn doạ người này.

Liền ngay cả những người thực lực đứng đầu ở đây đều không nhìn rõ ràng vừa rồi là chuyện gì xảy ra, Ngột Trận Sơn Nhân tựa hồ thua một cách khó hiểu.

Đỗ Thiếu Phủ đứng trên không, khí tức bá đạo trấn áp hết thảy lan tràn, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Ngột Trận Sơn Nhân, nói:

- Ngột Trận Sơn Nhân, Linh Phù Sư Lục tinh Huyền Diệu cảnh ngươi ở trước mặt ta không là gì cả, nếu ngươi có thể thật lòng ở lại Thiên Hạ Hội, ta hoan nghênh, nếu ngươi không muốn lưu lại, nể mặt Dược Vương Dược Lão, ngày hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, để ngươi rời đi!

Ngột Trận Sơn Nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nham hiểm đáng sợ, hắn tuyệt đối không ngờ tất cả sẽ trở thành như bây giờ.

Đến lúc này, sợ rằng Ngột Trận Sơn Nhân mới hiểu được, hắn cho rằng tiểu tử kia quá trẻ , lại không nghĩ rằng cả đời bắt ưng, ngày hôm nay lại bị ưng mổ vào mắt, tiểu tử này rõ ràng chính là lấy hắn để ra oai.

Mà bây giờ, Ngột Trận Sơn Nhân cũng không dám tùy tiện ra tay với Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt hắn, lúc này Đỗ Thiếu Phủ sâu không lường được, phù trận lục tinh Sơ Đăng cảnh của hắn dĩ nhiên hoàn toàn không có tác dụng, hắn mất đi cái lớn nhất có thể dựa vào, mà trong Thiên Hạ Hội còn có Ưng Vương La Đao cùng Dược Vương Y Vô Mệnh, nếu động thủ, hắn không có bất kỳ ưu thế gì.

Còn về việc tiếp tục ở lại Thiên Hạ Hội, Ngột Trận Sơn Nhân cũng không mặt dày như vậy, sau này sợ rằng cũng không có cách nào ngẩng đầu lên ở trong hội.

Lúc trước Ngột Trận Sơn Nhân gia nhập Thiên Hạ Hội, không phải vì hội có tiền đồ, mà bởi vì Dược Vương Y Vô Mệnh, hắn muốn nhận được lợi ích từ Dược Vương, nếu hắn muốn gia nhập thế lực nào, đừng nói là ở trong Hắc Ám sâm lâm, cho dù đi tới Trung Châu, thì cũng là tiền đồ vô hạn.

- Ha ha. . .

Khuôn mặt Ngột Trận Sơn Nhân tái nhợt chỗ xanh chỗ trắng, một lát sau, đột nhiên phất tay áo cười gằn, quát to:

- Lúc trước ta nể mặt Dược Vương mới gia nhập Thiên Hạ Hội nho nhỏ này, tiểu tử ngươi đã ngông cuồng tự đại như vậy, nơi này không lưu ta, tự sẽ có nơi lưu ta, ngày hôm nay lão phu liền đi, có ai muốn đi theo ta, rời đi khỏi nơi này, tới đâu cũng đều hơn ở lại Thiên Hạ Hội.

Nghe lời của Ngột Trận Sơn Nhân, các đệ tử hai mặt nhìn nhau, cuối cùng khoảng hai mươi người tu vi Vũ Hầu Cảnh cùng không ít Mạch Linh Cảnh vốn đi theo phía sau Hầu Bộ Minh kia, nhất thời đi ra, muốn theo Ngột Trận Sơn Nhân rời đi, Hầu Bộ Minh đã chết, bọn họ cũng có thể nghĩ đến kết cục của mình.

Mà sau đó lại có khoảng trăm người từ trong đám người nơm nớp lo sợ đi ra, đi theo phía sau mấy người kia.

Hơn trăm người này đều là thân tín của hai mươi người phía trước kia, giờ đầu lĩnh phải đi, bọn họ tự nhiên cũng không thể lưu lại.

Có điều cũng chỉ có những người này, đệ tử Thiên Hạ Hội còn lại hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không đi ra.

Nhìn thấy có nhiều người như vậy muốn theo mình rời đi, lại còn đa số là các Đầu Mục, trên khuôn mặt Ngột Trận Sơn Nhân cũng lộ ra mấy phần đắc ý cười gằn, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Tiểu tử, ngươi từ từ đối phó Ngân Dực Ma Điêu đi, cáo từ!

Nhìn Ngột Trận Sơn Nhân muốn đi, trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ lại xẹt qua một chút ý cười, mở miệng từ từ hỏi người phía dưới:

- Có vẻ kẻ phản hội có không ít nhỉ, không biết người phản hội nên bị trừng phạt như thế nào?

- Thưa hội trưởng, kẻ phản hội, giết không tha!

Lý Tuyết ngẩng đầu, hàm răng khẽ mở, âm thanh lanh lảnh nương theo huyền khí vang vọng bốn phía thao trường.

Lý Tuyết vừa dứt lời, hơn một trăm người mới đi ra kia nghe vậy nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc, một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng.

- Kẻ phản hội, giết không tha!

Đỗ Thiếu Phủ nhàn nhạt mà nói, ánh mắt đột nhiên ác liệt nhìn thẳng Ngột Trận Sơn Nhân, nói:

- Ngột Trận Sơn Nhân, nể mặt Dược Vương, ta tha ngươi lần này, ngươi muốn mang đi những kẻ phản hội kia, ngươi cho rằng ta không dám diệt ngươi sao? Ta cam đoan với ngươi, trong vòng ba giây, ngươi không cút khỏi Loạn Yêu Thành, ta chắc chắc sẽ cho ngươi chết không toàn thây, không tin, ngươi có thể thử xem!

Âm thanh vang vọng trên bầu trời, làm cho mọi người cảm thấy lạnh lẽo, mặc cho ai cũng có thể nghe được, bên trong giọng nói này xen lẫn sát ý.

Khuôn mặt Ngột Trận Sơn Nhân xanh hồng luân phiên, đã bao giờ hắn phải chịu khuất nhục như vậy.

Nhưng bây giờ Ngột Trận Sơn Nhân cũng không dám động thủ, Đỗ Thiếu Phủ này căn bản không sợ phù trận của hắn, Thiên Hạ Hội còn có Ưng Vương La Đao cùng Dược Vương Y Vô Mệnh, nếu ba người này liên thủ, thật là có thể lưu hắn lại, một cây làm chẳng lên non, hắn khó có thể chống lại.

- Được, được, được. . .

Sau khi liên tiếp hô to ba chữ "được", sắc mặt Ngột Trận Sơn Nhân rất khó coi, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Tiểu tử, núi không chuyển nước chuyển, núi non không chuyển nước xanh còn mãi, sau này chúng ta sẽ gặp lại!

Xèo. . .

Dứt lời, Ngột Trận Sơn Nhân nhất thời thả người rời đi, không dám lưu lại chút nào, thân ảnh nhất thời liền biến mất trên bầu trời, cũng không thèm để ý đến hơn trăm người vốn muốn đi theo hắn kia.

Mà lúc này sắc mặt của hơn trăm người kia đều trở nên trắng bệch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)