Hầu Bộ Minh vừa ra tay, chính là xảo quyệt độc ác, gọn gàng nhanh chóng, không chỉ đủ để chứng minh hắn thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, còn cho thấy thực lực hắn rất mạnh mẽ.
Khí tức cuồn cuộn trấn áp bầu trời, mặc dù tu vi Hầu Bộ Minh là Vũ Hầu Viên Mãn Cảnh, vẫn chưa đạt đến Viên Mãn đỉnh phong, nhưng chỉ dựa vào sự nhanh chóng, xảo quyệt độc ác này, đã không phải người tu vi trong Vũ Hầu Cảnh có thể chống lại được.
Khí thế kinh khủng bao phủ, bóng người cùng chưởng ấn của Hầu Bộ Minh đã cấp tốc phóng to ra trước mắt Đỗ Thiếu Phủ.
Phần phật. . .
Mặc dù chưởng ấn kinh khủng kia vẫn chưa thực sự rơi trên người Đỗ Thiếu Phủ, nhưng lúc này tất cả sức mạnh khủng bố trên chưởng ấn cũng đủ để trấn áp một người Vũ Hầu Bỉ Ngạn Cảnh tu vi thành mảnh vỡ, chỉ là lúc này Đỗ Thiếu Phủ vẫn vững như bàn thạch như cũ, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
- Không tốt!
Nhìn thấy tình cảnh này, không ít người đều không nhịn được thay Đỗ Thiếu Phủ hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay khi chưởng ấn kinh khủng kia dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, đang lúc này, chỉ thấy trong hai con ngươi Đỗ Thiếu Phủ có một luồng bùa chú bí vân quỷ dị nhất thời lan tràn ra.
Xoạt. . .
Trong chốc lát, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ như có ánh sáng chói mắt bắn ra, ánh sáng bùa chú bí vân trùng điệp, cuối cùng bao phủ trên người Hầu Bộ Minh.
Trong nháy mắt, Hầu Bộ Minh tựa hồ cảm giác được gì đó, ánh mắt hoảng hốt đại biến, nhưng tất cả đều không còn kịp, muốn lui lại, muốn toàn lực giãy dụa, nhưng thân thể lại không nghe theo ý mình.
Bốn phía thao trường phía dưới, không có ai biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy vừa nãy Hầu Bộ Minh còn ánh mắt sắc bén, lại đột nhiên ngây ngốc, sau đó chưởng ấn đáng sợ như có thể trấn áp hết thảy kia trong ánh mắt khiếp sợ của không ít người bắt đầu tiêu tan.
Uỳnh!
Bỗng dưng, toàn bộ bầu trời ầm ầm rung động, ánh sáng quỷ dị trong mắt Đỗ Thiếu Phủ biến mất, nhưng trong tay một thanh phù văn lưu chuyển, tự nhiên mà thành, toàn thân trường kiếm màu vàng đã ở trong tay, một chiêu kiếm đột nhiên bổ ra.
Xèo!
Ánh kiếm bay ra, một luồng uy thế cuồn cuộn bao phủ bầu trời, hấp thu năng lượng đất trời, như Linh Mãng xuất động, Giao Long trùng thiên, ánh kiếm mãnh liệt, cơ hồ muốn nhấn chìm Đỗ Thiếu Phủ ở bên trong, trong nháy mắt xẹt qua người Hầu Bộ Minh.
Ầm ầm ầm!
Nơi ánh kiếm đi qua, mặt đất của thao trường bên dưới, một khe nứt thật dài xuất hiện, như động đất, đệ tử Thiên Hạ Hội đứng gần đó run như cầy sấy liên tiếp lui về phía sau.
Chiêu kiếm này, đủ để lay động núi sông, sơn băng địa liệt, phá hủy tất cả!
Xì xì xì. . .
Giữa không trung, khi ánh mắt Hầu Bộ Minh phục hồi lại tinh thần, trên người đã bắt đầu rạn nứt, nhưng ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều chưa truyền ra, thân thể gầy gò kia đã trực tiếp nổ tung, cung lúc đó có quang mang màu vàng chói mắt bộc phát.
Bên trong quang mang màu vàng kia, bùa chú bí vân lấp loé, như một con Kim Sí Đại Bằng đập cánh mà ra, hào quang tràn ngập, bay lượn cửu thiên, uy thế bao phủ trường không, làm cho Mạch Hồn trong cơ thể tất cả mọi người bên dưới run rẩy kịch liệt.
Ầm ầm!
Thân thể Hầu Bộ Minh cũng lập tức hóa thành sương máu biến mất không còn tăm hơi.
Sợ rằng Hầu Bộ Minh này đến khi chết, cũng không ngờ, chính mình cuối cùng sẽ rơi vào kết quả như thế.
Yên tĩnh, bốn phía một mảnh chết lặng, tất cả mọi người trừng mắt nhìn chằm chằm phía trên.
Chỉ có mấy người Ưng Vương La Đao, Dạ Phiêu Lăng, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đối với bọn hắn, tựa hồ kết quả như thế này cũng không có gì lạ.
Trên bầu trời, Đỗ Thiếu Phủ đạp không mà đứng, trong tay cầm một thanh trường kiếm cổ kính tao nhã màu vàng cuồn cuộn uy thế.
- Cao phẩm đạo khí!
Nét mặt già nua của Ngột Trận Sơn Nhân lúc này cũng trở nên trắng bệch, chỉ một chiêu Hầu Bộ Minh đã bị tru diệt, chết cũng không biết chuyện gì xảy ra, điều này làm cho hắn rung động.
Đến lúc này, Ngột Trận Sơn Nhân mới biết mục đính chân chính của Đỗ Thiếu Phủ này, đây đâu phải muốn thoái vị, đây chính là đang dọa mọi người, thanh trường kiếm màu vàng kinh khủng kia, khiến hắn cũng run sợ, nó tuyệt đối đạt đến cao phẩm đạo khí.
Mấy người Hoa Phồn Không, Bạch Kỳ, Hạ Ổn Hành giờ khắc này cũng rất kinh ngạc, nhưng lập tức phục hồi tinh thần lại, đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
Tào Úc nhìn giữa không trung, giờ khắc này cả người hắn đang run rẩy, khi thân thể Hầu Bộ Minh hóa thành mảnh vụn, linh hồn của hắn cũng run rẩy theo.
Ực ực. . .
Sau một lúc yên tĩnh, lập tức bên tai không ngừng vang lên tiếng nuốt nước bọt.
Thân là đệ tử Thiên Hạ Hội, toàn trường có ai không biết Hầu Bộ Minh Hầu Hương chủ tu vi Vũ Hầu Viên Mãn Cảnh, liền cách Vũ Vương Cảnh cũng không xa nữa, nhưng lúc này Hầu Bộ Minh dĩ nhiên chỉ một chiêu đã bị tru diệt tại chỗ, thật khiến người ta chấn động!
- Ta có ý tặng vị trí hội trưởng cho Hầu Hương chủ, nhưng không ngờ Hầu Hương chủ dĩ nhiên lại không chịu được một đòn như vậy, là ta đánh giá cao thực lực của Hầu Hương chủ.
Đỗ Thiếu Phủ mắt nhìn bốn phía, hơi thở dài, sau đó nhìn thẳng vào Tào Úc, nói:
- Tào Hương chủ, đến lượt ngươi ra tay rồi, ngươi đừng để ta thất vọng đấy.
- Hội trưởng đây là muốn thanh trừ Hầu Bộ Minh, sau lại muốn tiêu diệt Tào Úc rồi.
Các đệ tử rung động, giờ khắc này hội trưởng còn muốn ra tay với Tào Úc, không thể nghi ngờ là cũng muốn tiêu diệt Tào Úc, khiến đệ tử trong hội kinh sợ.
Ầm!
Chỉ là khi Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, Tào Úc lại run rẩy quỳ một gối xuống đất, khiển trách những người đứng sau mình:
- Đều quỳ xuống cho ta!
Một đám người đi theo Tào Úc, nhìn thấy kết cục của Hầu Bộ Minh cả người đều run rẩy, lúc này thấy Tào Úc hét lên như vậy, đều giật mình, lập tức tất cả liền hoang mang quỳ xuống.
- Tào Hương chủ, ngươi đang làm gì vậy?
Đỗ Thiếu Phủ trôi nổi giữa không trung, khóe miệng dương ra một độ cong mang chút hàn ý, nhàn nhạt nhìn Tào Úc hỏi.
- Hội trưởng tha tội, làm sao Tào mỗ lại dám mơ ước vị trí hội trưởng, đều là Tào mỗ nhất thời hồ đồ, bị người giựt giây, bất kính với hội trưởng, nhưng Tào mỗ tuyệt đối không dám có chút ý nghĩ phản bội, mong hội trưởng tha tội!
Tào Úc quỳ xuống đất, mở miệng xin tha, lúc này sao hắn lại không biết, hội trưởng đâu có muốn thoái vị, rõ ràng là dẫn xà xuất động, nhân cơ hội tiêu diệt mầm họa, kết cục của Hầu Bộ Minh chính là ví dụ, nếu động thủ, thực lực của hắn và Hầu Bộ Minh đều là không phân cao thấp, Hầu Bộ Minh chỉ một chiêu đã bị tru diệt, vậy kết cục của hắn không cần nghĩ cũng biết.
- Hội trưởng tha tội.
Sau lưng Tào Úc, không ít người quỳ xuống đất xin tha, lúc này Tào Úc cũng đã chứng minh lập trường, bọn họ càng là run như cầy sấy.
- Hội trưởng, thật uy phong, không biết Hầu Hương chủ phạm vào hội quy gì mà hội trưởng lại tru diệt hắn vậy, này không khỏi quá độc ác đi?
Ngay khi nhóm người Tào Úc đều tỏ thái độ, giọng nói của Ngột Trận Sơn Nhân truyền đến, khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ giữa không trung, hai con ngươi hiện ra một chút nham hiểm.
Hầu Bộ Minh bị giết, hơn nữa lúc trước Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không để hắn vào mắt, điều này rốt cục làm cho Ngột Trận Sơn Nhân lo lắng đến bản thân mình.
Cùng với việc chờ tiểu tử này thành công, còn không bằng hiện tại tìm cơ hội, bên trong Thiên Hạ Hội, cũng chỉ có Dược Vương có thể chống lại hắn, Ưng Vương La Đao thì kém hơn một chút, lúc này, hắn cũng không phải không có cơ hội, ngày hôm nay Dược Vương không hề lộ diện, có lẽ đây chính là cơ hội của hắn.
Khi Ngột Trận Sơn Nhân dứt lời, tất cả ánh mắt liền rơi vào trên người Ngột Trận Sơn Nhân cùng Đỗ Thiếu Phủ.
Giờ khắc này , liền ngay cả Ưng Vương La Đao cũng khẽ nhíu mày.
Ngược lại mấy người Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ, Dạ Phiêu Lăng lại lẳng lặng đứng một bên, vẻ mặt không biến hóa gì nhiều.
- Ông lão, Hầu Hương chủ chính là thực lực không đỡ nổi một đòn mà chết, làm sao có thể coi như ta giết đây, có vẻ ngươi muốn bất bình thay Hầu Hương chủ, chẳng lẽ ngươi muốn thay thế Hầu Hương chủ thử một, hai chiêu với ta sao.
Đỗ Thiếu Phủ mắt nhìn Ngột Trận Sơn Nhân, đối với việc Ngột Trận Sơn Nhân đứng ra, tựa hồ cũng không thấy lạ, chỉ là trong mắt một vệt hàn ý lại không chút dấu vết xẹt qua.
- Hội trưởng tuổi trẻ anh hùng, nhưng có ý định nhường ra vị trí hội trưởng, vậy lão hủ cũng sẽ không khách khí nữa.
Ngột Trận Sơn Nhân dứt lời, trong thân thể cao gầy đơn bạc kia, một luồng gợn sóng cuồn cuộn dao động như gió lốc đột nhiên xuất hiện!
- Uy áp thật mạnh, linh hồn khó có thể chống lại!
Theo khí tức của Ngột Trận Sơn Nhân tuôn ra, đệ tử Thiên Hạ Hội xung quanh liên tiếp lui về phía sau, tất cả đều thôi thúc huyền khí để chống đỡ, khí tức kinh khủng kia lan tràn ra, làm cho linh hồn tất cả mọi người run rẩy.
- Lẽ nào hội trưởng thật sự muốn động thủ với Ngột Trận Sơn Nhân sao, đây chính là Trận Phù Sư Lục tinh Huyền Diệu cảnh mà, có thể sánh bằng cường giả Vũ Vương Huyền Diệu cảnh!
Vài người biết thân phận của Ngột Trận Sơn Nhân, giờ khắc này nhìn thấy tình cảnh như vậy, không khỏi đều trở nên rung động, tuổi của hội trưởng, cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, lẽ nào thật sự đã đạt đến mức có thể chống lại Vũ Vương Cảnh rồi sao!
Đỗ Thiếu Phủ mắt nhìn Ngột Trận Sơn Nhân, Bá Ảnh trong tay nhàn nhạt giơ giơ, ánh mắt nhìn xuống Ngột Trận Sơn Nhân ở phía dưới, nhàn nhạt nói nhỏ:
- Đã như vậy, vậy thì ra tay đi!
Khi Đỗ Thiếu Phủ dứt lời, trong hai con ngươi sáng ngời, một luồng hào quang màu vàng kim nhạt lấp loé, quanh thân ánh vàng phun trào, một luồng huyền khí kinh khủng từ trong cơ thể lan tràn, áo bào tím phần phật, lộ ra da thịt bên trong, bùa chú bí vân màu vàng nhạt lấp loé.
- Ha ha, đây chính là ngươi muốn, hung hăng ngông cuồng, nhưng không quá thích hợp làm hội trưởng Thiên Hạ Hội!
Ngột Trận Sơn Nhân cười gằn, hai con ngươi nham hiểm, dứt lời, thân ảnh nhất thời nhanh như tia chớp trôi nổi giữa không trung, một đôi tay gầy guộc từ bên trong trường bào thò ra, năng lượng dao động, giống như muốn xé rách không gian.