Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 487: Đến muộn một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

- Sơn Nhân, ngươi thấy sao, chúng ta đều nghe theo ngươi.

Hầu Hương chủ nghiêng người, ngẩng đầu ánh mắt nhìn lão nhân khoảng bảy mươi tuổi ngồi ngay ngắn trên đầu kia mở miệng hỏi.

Lão nhân kia mở miệng, nói với mọi người:

- Đều lui xuống trước đi, sáng sớm ngày mai chúng ta đi gặp hội trưởng.

Nghe lão nhân kia nói như thế, Hầu Hương chủ cùng Tào Úc mấy người kia lông mày khẽ động, lập tức cũng không tiện nói gì nữa, sau khi dồn dập gật đầu, bèn rời đi.

Sáng sớm, yên lặng như tờ, ánh nắng lan tràn Loạn Yêu Thành.

Thao trường của Thiên Hạ Hội, sáng sớm đã bắt đầu ồn ào náo nhiệt, trên quảng trường to lớn bao la kia có hơn vạn bóng người.

Thời gian nửa năm này, mặc dù Thiên Hạ Hội mới quật khởi không lâu, có điều sau khi thông qua việc thu phục không ít thế lực nhỏ, nhân số đã là không ít.

Đoàn người đến, lúc này đại tiểu đầu mục bên trong Thiên Hạ Hội đều ở đây.

Nhóm người Hoa Phồn Không, Lý Tuyết, Bạch Kỳ, Hạ Ổn Hành cũng đã đến, mà một phe khác, có ông lão mặc trường bào cao gầy kia, và nhóm người Tào Úc cũng đã đến, có điều kỳ lạ là vẫn chưa nhìn thấy Hầu Hương chủ kia đâu.

Trong đám người vẻ mặt Bạch Kỳ khẽ động, ánh mắt đảo qua nhóm người ông lão cao gầy kia , nói nhỏ:

- Hầu Bộ Minh bọn họ tựa hồ vẫn chưa tới nhỉ.

- Ngày lành của hắn hẳn là cũng đến cuối rồi.

Hoa Phồn Không cười nhạt.

Vèo vèo. . .

Nhưng vào lúc này, giữa không trung có tiếng xé gió truyền đến, lập tức liên tiếp mấy bóng người xuất hiện trên bầu trời của quảng trường.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, trước tiên là một thanh niên mặc áo bào tím vai đeo một thanh kiếm rộng, bên phải là một thiếu nữ tuyệt sắc, bên trái là một thiếu nữ ngây thơ có vài phần trẻ con, trên đầu vai còn đứng một con tiểu khỉ Ma-các màu vàng nhạt, phía sau một co mèo nhỏ màu đen đi theo.

Sau cùng chính là Ưng Vương La Đao cùng Dạ Phiêu Lăng, năm người lập tức rơi vào giữa thao trường.

- Bái kiến hội trưởng.

Nhóm người Hoa Phồn Không, Bạch Kỳ, Hạ Ổn Hành nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời dẫn đầu hành lễ.

- Bái kiến hội trưởng.

Đệ tử Thiên Hạ Hội khác thấy vậy, từng người sắc mặt khẽ động sau khi quan sát hai bên, nhìn thấy người bên cạnh mình đều đang hành lễ, cũng chỉ đành phụ họa theo.

Chỉ có nhóm người do ông lão cao gầy cùng Tào Úc cầm đầu, vẫn lẳng lặng đứng như cũ, ánh mắt đánh giá Đỗ Thiếu Phủ các loại, không quá tôn kính.

- Miễn lễ.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đảo qua bốn phía, khẽ gật đầu, Thiên Hạ Hội hiện tại đúng là nhân số không ít, đặc biệt cũng có mười mấy người tu vi Vũ Hầu Cảnh, và rất nhiều Mạch Linh Cảnh, quy mô như vậy, cũng coi như không thể khinh thường rồi.

Trong thời gian ngắn tụ tập được nhiều người như vậy, còn đều là thế lực các nơi cùng các đạo nhân mã vì nhờ vả mà đến, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ thầm than, cũng khó trách hiện tại mặt ngoài Thiên Hạ Hội nhìn như phong quang quật khởi, thật ra lại có không ít khối u ác tính, rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Ánh mắt đảo qua, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng rơi vào một đoàn người, do ông lão cao gầy kia dẫn đầu.

Dạ Phiêu Lăng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Ngột Trận Sơn Nhân, lãnh đạm mà nói:

- Ngột Trận Sơn Nhân, nhìn thấy hội trưởng, vì sao không hành lễ?

- Hóa ra đây chính là hội trưởng, lão hủ tuổi cao, xương đã yếu, cái eo này cũng không cong nổi nữa, mong hội trưởng thứ lỗi.

Ngột Trận Sơn Nhân không hề trả lời Dạ Phiêu Lăng, mà ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, nét mặt già nua mang cười, nhẹ nhàng nói.

- Ngột Trận Sơn Nhân nói nghiêm trọng rồi, đều là thành viên của Thiên Hạ Hội, tự nhiên không cần quá khách khí.

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt một tiếng, sắc mặt bình tĩnh mang cười, khiến người ta không nhìn ra nửa điểm tâm tình, sau đó ánh mắt căn bản cũng không dừng lại trên người Ngột Trận Sơn Nhân bao lâu, chính là nhìn đệ tử của Thiên Hạ Hội ở bốn phía thao trường, cười nhạt nói:

- Chắc mọi người còn khá xa lạ với ta, cho nên ở đây, trước tiên ta sẽ tự giới thiệu bản thân một chút, ta đến từ Thiên Vũ học viện, tên là Đỗ Thiếu Phủ, hiện nay cũng là hội trưởng của Thiên Hạ Hội.

- Quả nhiên là Đỗ Thiếu Phủ của Thiên Vũ học viện, quán quân Thiên Vũ đại hội, đứng đầu võ bảng của Thiên Vũ học viện!

- Đỗ Thiếu Phủ, nghe nói đã là Thần Dũng Vương của Thạch Long đế quốc rồi!

Theo tiếng nói của Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt, nhất thời làm cho đệ tử của Thiên Hạ Hội ở bốn phía trong lòng chấn động.

Mặc dù mọi người cũng nghe nói qua một ít tin tức như vậy, với một số chuyện cũ liên quan đến Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ cũng trong một đêm truyền khắp Loạn Yêu Thành, chỉ là lúc này chính tai nghe được Đỗ Thiếu Phủ nói, vẫn khiến người ta không nhịn được chấn động trong lòng.

Nhưng lúc này nét mặt già nua của Ngột Trận Sơn Nhân âm thầm trở nên trắng, vốn còn muốn dựa vào lý do đã già mà lúc này hắn có thể cảm giác được, Đỗ Thiếu Phủ này lại căn bản không để ý đến hắn.

Hắn đường đường Linh Phù Sư Lục tinh Huyền Diệu cảnh, vẫn là Trận Phù Sư, phóng tầm mắt toàn bộ Hắc Ám sâm lâm, cũng là cường giả đỉnh cao, gia nhập bất luận đế quốc hay thế lực nào, đều có thể nhận được đãi ngộ tốt nhất.

Cho dù ở toàn bộ Trung Châu, lấy tu vi thực lực và thân phận của hắn, vậy cũng đủ để xưng là cường giả.

Trong lòng Ngột Trận Sơn Nhân cân nhắc, Đỗ Thiếu Phủ này không thèm để hắn vào mắt, chỉ có hai loại nguyên nhân, loại thứ nhất là Đỗ Thiếu Phủ chỉ có thiên phú, thực lực không tầm thường, nhưng là một người coi trời bằng vung, kiệt ngạo điên cuồng, người như vậy sớm muộn sẽ ngã xuống.

Mà loại thứ hai chính là Đỗ Thiếu Phủ thật sự không cần để hắn vào mắt.

Chỉ là loại giả thiết thứ hai này, bản thân Ngột Trận Sơn Nhân cũng không tin, nghĩ đến hắn đường đường Linh Phù Sư Lục tinh Huyền Diệu cảnh, vẫn là Trận Phù Sư, nếu mình muốn đi, Thiên Hạ Hội này sợ còn phải khóc lóc xin hắn lưu lại.

- Ha ha, thật ngại quá, đêm qua thổ nạp điều tức, sáng nay trì hoãn thời gian, kính xin hội trưởng thứ lỗi, suýt chút nữa liền bỏ lỡ cơ hội gặp mặt hội trưởng.

Nhưng vào lúc này, ngoài thao trường, có một tiếng cười truyền đến, lập tức liền nhìn thấy một đại hán trung niên dẫn theo chừng hai mươi người, đang từ ngoài thao trường chậm rãi đi đến.

Nghe vậy, ánh mắt từ bốn phía thao trường đều liếc mắt nhìn về phía hắn, từng người sắc mặt đều biến hóa.

- Là nhóm người Hầu Hương chủ, bọn họ rõ ràng muốn cho hội trưởng này lúng túng mà.

- Chắc sau đó sẽ có trò hay để nhìn.

Trong đám người có người nghị luận, đối với hành động của nhóm người Hầu Hương chủ, các đệ tử Thiên Hạ Hội trong lòng tự nhiên hiểu rõ.

Lúc này ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ cũng rơi vào trên người nhóm người kia, chầm chậm mà đến, không nhanh không chậm, tựa hồ cố ý làm như vậy.

Một hồi lâu sau, Hầu Bộ Minh kia mới chậm rãi đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, giả vờ giả vịt chắp tay, cười nói:

- Không ngờ hội trưởng lại trẻ tuổi như vậy, nghe nói còn là Thần Dũng Vương của Thạch Long đế quốc, không biết sau này có thể dẫn dắt đệ tử của Thiên Hạ Hội chúng ta cũng đến Thạch Long đế quốc phong Hầu bái Vương, thăng quan tiến chức làm thành một phen công danh hay không nhỉ?

Hầu Bộ Minh vừa dứt lời, chừng hai mươi người phía sau hắn ánh mắt đều lộ ra một nụ cười không có ý tốt.

Lúc này toàn bộ quảng trường nhất thời lâm vào yên tĩnh, tất cả người ở đây không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Mặc cho ai cũng có thể nghe ra được, trong câu nói này của Hầu Bộ Minh là ngấm ngầm hại người, ở trong Hắc Ám sâm lâm, tất cả mọi người vẫn duy trì thái độ thù hận với các đế quốc xung quanh, mà lúc này Hầu Bộ Minh cố ý nhắc đến thân phận của Đỗ Thiếu Phủ ở Thạch Long đế quốc, ý của hắn không nói nhưng ai cũng có thể hiểu được.

Ánh mắt từ bốn phía nhìn chằm chằm, lúc này đều muốn biết vị hội trưởng trẻ tuổi này sẽ ứng đối ra sao, nhưng tất cả đệ tử ở đây chỉ thấy một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt với Hầu Bộ Minh, nhẹ như mây gió nói:

- Hầu Hương chủ một đêm thổ nạp điều tức, quên thời gian cũng là bình thường, đến muộn một chút cũng không sao.

Giọng nói của Đỗ Thiếu Phủ vẫn nhẹ như mây gió, khiến người ta không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

Mà lời của Đỗ Thiếu Phủ cũng khiến Hầu Bộ Minh không để lại dấu vết nhướng mày.

Hầu Bộ Minh tuyệt đối cũng là kiến thức rộng rãi, lúc này nhìn khuôn mặt cương nghị không có chút rung động nào, nhẹ như mây gió kia, trong lòng lúc này mới cảm giác được, tựa hồ hội trưởng nhìn như tuổi trẻ này, cũng không dễ đối phó như hắn nghĩ, vốn chuẩn bị phải đối mặt một ít tình hình, lúc này hướng phát triển dĩ nhiên hoàn toàn không giống như suy nghĩ của hắn.

Lập tức Hầu Bộ Minh chỉ có thể mang theo đoàn người đi về phía Ngột Trận Sơn Nhân, ánh mắt nhìn Ngột Trận Sơn Nhân, lại phát hiện Ngột Trận Sơn Nhân không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như không nhìn thấy hắn vậy, cũng chỉ đành buồn bực lẳng lặng đứng ở phía sau Ngột Trận Sơn Nhân.

- Ngày hôm nay gọi mọi người đến, thứ nhất là muốn gặp gỡ mọi người, thứ hai ta thân là đệ tử của Thiên Vũ học viện, lại là Thần Dũng Vương của Thạch Long đế quốc, sợ rằng hiện tại cũng không quá thích hợp trở thành hội trưởng của Thiên Hạ Hội, cho nên muốn từ trong mọi người chọn lựa ra một vị hội trưởng mới.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn bốn phía thao trường, âm thanh nương theo huyền khí truyền ra, đủ để làm cho tất cả mọi người nghe rõ ràng.

- Oa. . .

- Chuyện gì thế này, chọn hội trưởng mới.

- Không phải là nói đùa chứ.

Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, toàn bộ thao trường nhất thời sôi trào lên.

Đám người Ngột Trận Sơn Nhân, Hầu Bộ Minh, Tào Úc đều biến sắc, hoàn toàn ngạc nhiên.

Lúc này ngay cả đám người Dạ Phiêu Lăng, Bạch Kỳ, Ưng Vương La Đao, Lý Tuyết cũng đều nhìn Đỗ Thiếu Phủ, vẻ mặt không hiểu.

Đại công chúa Trình Thắng Nam vẫn đứng cùng một chỗ với Đỗ Tiểu Thanh, nàng không phải người của Thiên Hạ Hội, lúc này tự nhiên cũng không nói gì được, nhưng nghe đến lời của Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt đẹp cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)