- Hội trưởng?
Đại hán trọc đầu chấn động kinh ngạc, trố mắt ngoác mồm, bị Hoa Phồn Không răn dạy nhất thời mơ mơ hồ hồ lập tức mở ra cửa thành.
Cửa thành mở ra, trên thành lâu không ít ánh mắt ngạc nhiên, hết thảy đệ tử Thiên Hạ Hội dâng trào mà ra.
Hai người Dạ Phiêu Lăng, Hoa Phồn Không đứng ở phía trước, nhất thời đi về hướng thanh niên áo bào tím ở ngoài Loạn Yêu Thành.
- Bái kiến hội trưởng!
Khi lần lượt từng bóng người đứng trước mặt thanh niên áo bào tím kia, Hoa Phồn Không cung kính hành lễ với Đỗ Thiếu Phủ.
Thấy thế, phía sau các đệ tử của Thiên Hạ Hội nhất thời kinh ngạc, từ trước tới nay, Thiên Hạ Hội chỉ có Dược Vương cùng Ưng Vương La Đao tọa trấn, ngoại trừ Hoa Phồn Không cùng Sát Thần Dạ Phiêu Lăng, không có người nào biết hội trưởng là ai.
Cho dù với Thiên Hạ Hội đệ tử mà nói, hội trưởng đều là một câu đố to lớn.
Cũng thường có đệ tử Thiên Hạ Hội cùng người bên ngoài suy đoán, có Dược Vương cùng Ưng Vương La Đao trấn giữ Thiên Hạ Hội, sợ rằng hội trưởng nhất định là một cường giả khủng bố.
Lúc này thấy hội trưởng dĩ nhiên chính là thanh niên áo bào tím trước mắt kia, này tuyệt đối là một chuyện kinh ngạc với đệ tử Thiên Hạ Hội, hội trưởng dĩ nhiên trẻ tuổi như vậy.
Người kinh ngạc nhất đương nhiên là đại hán trọc đầu, nhìn thấy thanh niên áo bào tím kia dĩ nhiên chính là hội trưởng, nhớ tới vừa nãy không mở ra cửa thành, nhất thời sống lưng ứa ra mồ hôi lạnh, ngay cả suy nghĩ tự tử đều có.
- Bái kiến hội trưởng.
Các đệ tử Thiên Hạ Hội nhìn thấy Hoa Phồn Không hành lễ, sau khi kinh ngạc, cũng lập tức hành lễ.
- Miễn lễ.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu ra hiệu với nhóm người Hoa Phồn Không, sau đó ánh mắt liền rơi vào trên người thanh niên áo bào đen trước mắt, nhướng mày, nói:
- Vũ Hầu Bỉ Ngạn Cảnh, lại đột phá nữa?
- Việc này phải đa tạ Dược Vương, có điều ngươi cũng đừng so sánh với ta nữa, miễn cho trong lòng ta không thăng bằng.
Dạ Phiêu Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hắn thường có một loại lạnh lẽo sắc bén từ khi sinh ra đã có, nhưng lúc này lại rất nhu hòa, sau đó hơi quay người nhìn Đại công chúa Trình Thắng Nam đang kinh ngạc phía sau Đỗ Thiếu Phủ, lập tức nở nụ cười với Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu, đôi môi thật mỏng khẽ nhếch, nói:
- Ta lại được gặp mặt các ngươi rồi.
- Đột phá cũng nhanh thật, không tồi.
Vẻ mặt Đỗ Tiểu Yêu nghiêm túc ra vẻ già dặn giống như Chân Thanh Thuần, khiến người ta không nhịn được có chút buồn cười.
- Ngươi cười lên sẽ dễ nhìn hơn đấy, ngươi nên giống như ca ca ta kìa, cười nhiều một chút mới tốt.
Đỗ Tiểu Thanh vỗ vai Dạ Phiêu Lăng nói, dáng vẻ Đại Tỷ Đại.
- Được, sau này ta nhất định cười nhiều hơn.
Dạ Phiêu Lăng nở nụ cười, sống mũi cao, môi mỏng hơi ngậm lấy một chút cao ngạo, khí chất bất phàm, nhưng lúc này ở trước mặt Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu, lại tràn đầy mềm nhẹ, sợ rằng có thể làm cho bất kỳ nữ tử nào mê hoặc.
Xung quanh đệ tử Thiên Hạ Hội nhìn thấy một thiếu nữ cùng tiểu khỉ Ma-các màu vàng, dĩ nhiên có thể không đặt Sát Thần Dạ Phiêu Lăng vào “trong mắt như vậy, mà Sát Thần Dạ Phiêu Lăng dĩ nhiên còn lộ ra ý cười, trong lòng kinh ngạc không thôi.
- Giới thiệu một chút cho ngươi, Trình Thắng Nam.
Đỗ Thiếu Phủ giới thiệu Đại công chúa với Dạ Phiêu Lăng, sau đó nói với Trình Thắng Nam:
- Bằng hữu của ta, Dạ Phiêu Lăng.
Đại công chúa Trình Thắng Nam đối với Dạ Phiêu Lăng khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại âm thầm nhìn Dạ Phiêu Lăng nhiều hơn một chút, Đỗ Thiếu Phủ giới thiệu chỉ có sáu chữ, bốn chữ “Bằng hữu của ta, nhưng làm cho nàng nghe được một loại hàm ý đặc biệt.
- Thắng Nam tỷ là tẩu tử tương lai của ta đấy.
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ giới thiệu Đại công chúa Trình Thắng Nam, Đỗ Tiểu Thanh cười nói với Dạ Phiêu Lăng.
Dạ Phiêu Lăng khẽ gật đầu với Đại công chúa Trình Thắng Nam, nhưng lại không tùy ý giống như đối với Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu, khí chất khôi phục lạnh lẽo ban đầu, như Thương Ưng trong đêm tối, cao ngạo.
- Đây là Hoa Phồn Không, Hương chủ của Thiên Hạ Hội.
Đỗ Thiếu Phủ lập tức giới thiệu Hoa Phồn Không với Đại công chúa Trình Thắng Nam.
- Đi thôi, đi xem xem Thiên Hạ Hội của ngươi, hai ngày trước Dược Vương tiền bối trở về đã nói, những ngày này ngươi sẽ đến Loạn Yêu Thành.
Dạ Phiêu Lăng nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Đi thôi, thuận tiện mang theo Hùng Chưởng cùng Điểu Sí kia, để về nướng ăn.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, không có quên mang theo Hùng Chưởng cùng Điểu Sí kia.
- Hắn chính là Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước ta từng gặp hắn, là người tru sát Thiếu Môn Chủ Tiết Vân Minh của Hắc Sát Môn.
- Không ngờ hắn lại là hội trưởng của Thiên Hạ Hội, thật là không ngờ mà.
. . .
Xung quanh dãy núi trùng điệp, trung gian liên miên kiến trúc, bốn phía vẫn là thành lớn, ngoại trừ Loạn Yêu Thành, sợ rằng rất khó để tìm được nơi như thế này.
Bên trong quần thể kiến trúc liên miên, có kiến trúc từ lâu đời, cũng có không ít đình lầu các gần đây mới tu sửa, trung gian có một toà kiến trúc Cổ Tháp to lớn, ‘ Thiên Hạ Hội ’ ba chữ lớn màu vàng dựng lên bên trên, lấp loé quang hoa.
Màn đêm bao phủ, trong Thiên điện, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy Dược Vương Y Vô Mệnh, Ưng Vương La Đao, còn có Hoa Phồn Không cùng Dạ Phiêu Lăng.
Lý Tuyết gần đây mới đến cũng ở đây, Đỗ Thiếu Phủ từ trong miệng nàng biết được, sau khi Ám Lang đến truyền tin mong Dược Vương Y Vô Mệnh ra tay, bèn lập tức lại không ngừng không nghỉ chạy về Đế Đô.
- Đại bá của ngươi thế nào rồi?
Dược Vương Y Vô Mệnh hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
- Đa tạ Y lão, đại bá đã không sao rồi.
Đỗ Thiếu Phủ khom người thi lễ một cái, đại bá có thể bình yên vô sự, cũng nhờ Y lão.
- Không sao là tốt rồi, lần này ngươi trở về, ta cũng bớt lo rồi.
Dược Vương Y Vô Mệnh nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Tin tưởng không bao lâu nữa, Ngân Dực Ma Điêu bọn họ sẽ không nhịn được ra tay, nếu không phải có việc muốn nhờ ta, sợ rằng bọn họ cũng không chờ được đến hiện tại.
- Ngân Dực Ma Điêu có việc nhờ Y lão?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, sắc mặt cũng nghi hoặc, việc này mấy ngày trước lúc ở Thạch Thành Đỗ gia, cũng chưa nghe Dược Vương nhắc qua.
- Hội trưởng, Ngân Dực Ma Điêu cùng Phục Hổ Bá Ngao, còn có Thương Viêm Xích Báo, đều có việc muốn nhờ Dược Vương, muốn Dược Vương giúp bọn họ luyện chế đan dược, để giúp cho bọn họ đột phá, đặc biệt Ngân Dực Ma Điêu, lúc này tu vi đã là Thú Vương Bỉ Ngạn Cảnh, không thể không làm chuẩn bị sớm cho Thú Hoàng Cảnh.
Ưng Vương La Đao chắp tay nói với Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lúc này cũng có chút phức tạp, lúc trước bị ép gia nhập Thiên Hạ Hội, nơi sâu xa trong lòng tự nhiên cũng có chút không cam lòng.
Mà trong khoảng thời gian hơn nửa năm này, hắn quả thật cũng nhận được không ít lợi ích, Dược Vương thậm chí tự mình luyện chế đan dược cho hắn, mặc dù tu vi vẫn chưa đạt đến mức trực tiếp đột phá một tầng, nhưng cũng tăng lên không ít.
Trong Thiên Hạ Hội, địa vị của Ưng Vương La Đao hắn cũng chỉ đứng dưới Dược Vương, nhận được sự cung kính của đệ tử Thiên Hạ Hội, bởi vậy hơn nửa năm qua, ngược lại cũng coi như dung nhập vào Thiên Hạ Hội.
Ưng Vương La Đao vừa dứt lời, Dược Vương cười nhạt, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngân Dực Ma Điêu bọn họ hi vọng ta luyện chế một ít đan dược cho bọn họ, để tăng cao thực lực. Đặc biệt Ngân Dực Ma Điêu, muốn đột phá Thú Hoàng Cảnh, nếu như có thể lấy được một viên ‘Hoàng Thú Đan’, là có thể tăng thêm năm phần mười cơ hội, chỉ là Hoàng Thú Đan lại là đan dược cấp độ Hoàng phẩm, đừng nói ta khó có thể luyện chế ra, coi như ta có thể luyện chế, cũng không thể giúp bọn họ, nếu đề cao tu vi thực lực của bọn họ, đến lúc đó chúng ta cũng chỉ có thể càng ngày càng bị động.
Đỗ Thiếu Phủ lông mày khẽ động, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, lập tức cười nhạt một tiếng, nói:
- Những yêu thú này đúng là biết nghĩ.
- Chuyện Ngân Dực Ma Điêu trước để đó, dù sao Ngân Dực Ma Điêu bọn họ tạm thời cũng kiêng kỵ, không dám dễ dàng đụng đến Thiên Hạ Hội chúng ta, lần này ngươi trở về, Thiên Hạ Hội còn có chuyện quan trọng hơn những yêu thú kia, sợ rằng cần ngươi xử lý một chút.
Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lông mày hơi nhíu lại.
- Y lão, chuyện gì còn quan trọng hơn đối phó bọn Ngân Dực Ma Điêu?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhìn vẻ mặt Dược Vương Y Vô Mệnh, cũng bắt đầu nghiêm nghị, chuyện này chắc cũng cực kỳ vướng tay vướng chân .
- Chuyện này. . .
Dược Vương cười khổ, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Thật ra lúc này liên quan rất nhiều với ta, coi như do ta mà dựng lên, nhưng tình huống như vậy, lại cần ngươi đi xử lý, để Ưng Vương La Đao nói cho ngươi đi.
Ưng Vương La Đao gật đầu, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Quãng thời gian này Thiên Hạ Hội phát triển cũng không tồi ở trong Loạn Yêu Thành, bởi vì có Dược Vương, cũng có không ít người đến nhờ vả. Lúc trước ta từng thương nghị với Dược Vương, Thiên Hạ Hội vừa mở, chính là lúc phát triển, về việc thu hút người gia nhập, đã ra một ít điều kiện, điều này làm cho chúng ta Thiên Hạ Hội đã trong thời gian ngắn tụ tập không ít cường giả, ngoại giới vẫn cho rằng chúng ta Thiên Hạ Hội có Dược Vương Y Vô Mệnh với ta tọa trấn, ngoài ra còn có “Sát Thần Dạ Phiêu Lăng làm sát tướng, nhưng lại không biết thật ra hiện tại bên trong Thiên Hạ Hội chúng ta còn ẩn giấu không ít cường giả.
Nhắc tới tên “Sát Thần, Dạ Phiêu Lăng ở một bên cũng bất đắc dĩ cười khổ.
Mà Đỗ Thiếu Phủ nghe thấy trong Thiên Hạ Hội còn ẩn giấu cường giả khác, cũng có chút kinh ngạc, những tình huống này, Dược Vương Y Vô Mệnh ở Thạch Thành đều không nhắc tới chút nào.
Dược Vương Y Vô Mệnh tựa hồ nhìn thấu Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, mở miệng nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Đừng kinh ngạc, lúc ở Thạch Thành, ngươi lo lắng đại bá của ngươi, cũng không có cách nào nói những chuyện phiền lòng này với ngươi. Có điều mặc dù việc này hơi phiền phức, nhưng vẫn còn có thể khống chế, lại thêm do ta dựng lên, cho nên mới không nói với ngươi, vốn là chờ sau khi ngươi đến Loạn Yêu Thành sẽ nói với ngươi.
Ưng Vương La Đao tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Thật ra hiện tại Thiên Hạ Hội ngoài ta cùng Dược Vương, còn có không ít người tu vi Vũ Hầu Cảnh, thậm chí còn có một người “Vương cấp tu vi.
- Còn có một người Vương cấp tu vi!
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trong lòng nhất thời run lên.