- Vừa mới quay lại đã muốn đi rồi sao?
Nghe vậy, Đỗ Chí Hùng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt có chút không nỡ, nói:
- Tiểu tử ngươi vừa mới về nhà, ở thêm vài ngày đi, mấy hôm nay hậu bối trong nhà đều nói với các trưởng lão, hi vọng ngươi có thể bớt chút thời gian chỉ bảo bọn họ một chút, lại không dám nói với ngươi, hay là ngươi ở thêm vài ngày đi, cũng thuận tiện chỉ bảo bọn họ một chút?
- Chuyện này...
Đỗ Thiếu Phủ về chuyện Thiên Hạ Hội trong Loạn Yêu Thành, trong lòng có chút không yên tâm, còn về chỉ bảo hậu bối, tính ra trong đồng bối, hắn còn nhỏ hơn, hơn phân nửa bọn họ đều hơn tuổi hắn, huống hồ bản thân hắn cũng không biết nên chỉ bảo thế nào.
- Thiếu Phủ, đại bá biết ngươi đã không như lúc trước, bản thân cũng có việc cần phải làm, như thế này đi, ở lại thêm một ngày nữa, bớt chút thời gian để chỉ bảo bọn chúng, xem xem có hạt giống nào tốt không, có thể kịp thời bồi dưỡng, tránh sau này một mình ngươi phải cực nhọc chống đỡ cả Đỗ gia, cũng để cho các tiểu bối kia vui vẻ hơn, cổ vũ tinh thần bọn chúng.
Đỗ Chấn Vũ nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Thôi được.
Đại bá đã lên tiếng, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ đành gật đầu, không có cách nào từ chối.
Ngay trong đêm đó, tin tức Đỗ Thiếu Phủ sẽ chỉ dẫn cho hậu bối Đỗ gia được truyền đi, toàn bộ hậu bối Đỗ gia đều nhốn nháo cả lên, không khỏi xắn tay áo lên, nóng lòng chuẩn bị, tranh thủ ngày mai có thể nhận được chỉ bảo.
Sáng sớm hôm sau, tất cả hậu bối của Đỗ gia đã tụ tập tại võ đài của Đỗ gia từ rất sớm, ngay cả lão nhân, hộ pháp, các trưởng lão đều hiếu kỳ đến xem.
Đỗ Hạo, Đỗ Quý, Đỗ Xung, Đỗ Vũ, Đỗ Tuyết..... những người nổi bật trong thế hệ thanh niên đương nhiên đều xếp ở hàng đầu tiên.
- Nghe nói Thiếu Phủ ca ca đã đánh bại cường giả Vũ Vương cảnh trong truyền thuyết, nếu lần này chúng ta có thể nhận được chỉ điểm, nhất định là sẽ có tiến bộ cực lớn.
- Thiếu Phủ ca ca là thiên tài, là kiêu ngạo của Đỗ gia ta mà.
- Hi vọng hôm nay ta sẽ được Thiếu Phủ ca ca chỉ điểm.
Đám thiếu niên thiếu nữ đều kích động thấp giọng nghị luận, trong lòng xúc động, còn có chút chờ mong.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ, đại công chúa Trình Thắng Nam, Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ, Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Mạn, cả đám người cùng đến, toàn bộ võ đài đều nhốn nháo sôi động cả lên.
Điều này khiến cho Đỗ Thiếu Phủ có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ điểm cho hậu bối Đỗ gia, tăng cường thực lực Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ cũng cực kỳ nghiêm túc.
Ngay sau đó, Đỗ Thiếu Phủ liền chọn ra một số người có tiềm lực lớn nhất trong nhóm thế hệ thanh niên Đỗ gia bao gồm Đỗ Hạo, Đỗ Vũ, Đỗ Tuyết, Đỗ Quý, chia ra từ vũ kỹ và lĩnh ngộ mà chỉ điểm đôi chút.
Để mọi người thi triển một lần vũ kỹ mạnh nhất, sau đó Đỗ Thiếu Phủ dùng thần bí nhất thức lĩnh ngộ cải biến, khiến uy năng của những vũ kỹ đó có thể trực tiếp tăng lên một bậc lớn, làm cho đệ tử Đỗ gia cực kỳ khiếp sợ, các lão nhân, các trưởng lão của Đỗ gia chấn động kinh ngạc không thôi.
Trong chớp mắt, một bộ vũ kỹ vào tay Đỗ Thiếu Phủ liền có thể nâng uy năng lên một bậc, đây là chuyện đáng kinh ngạc đến nhường nào.
Đặc biệt là đối với Ba Động quyền và Kinh Đào Hãi Lãng chưởng, Đỗ Thiếu Phủ toàn bộ truyền thụ cho đệ tử Đỗ gia, không lưu lại chút nào.
Từng đệ tử Đỗ gia đều chú tâm lĩnh ngộ, các lão nhân của Đỗ gia lúc này hoàn toàn không để ý tới thân phận và uy nghiêm, cũng cùng với bọn hậu bối chăm chú quan sát học tập.
Đỗ Thiếu Phủ tự cho rằng bản thân hắn không thể làm một đạo sư, nhưng lại không biết sự giảng giải và chỉ dẫn của hắn đối với đệ tử Đỗ gia lại có tác dụng to lớn như thế nào.
Một số trưởng lão cũng không nhịn được mà bước lên hỏi một chút về vấn đề tu luyện, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội khó gặp này.
Đối với trưởng lão và lão nhân, Đỗ Thiếu Phủ giải thích từng cái một, cuối cùng còn tặng không ít đan dược cho bọn họ, hi vọng họ lúc sinh thời có thể có đột phá mới.
Còn chưa nói tới thực lực tu vi của các trưởng lão và lão nhân có thể nâng cao được bao nhiêu, kéo dài thêm tuổi thọ cũng đã rất tốt, mỗi lần nâng cao tu vi đều khiến sức sống trong cơ thể tăng lên, tăng cường tuổi thọ.
Trên võ đài, cực kỳ náo nhiệt, đám con cháu Đỗ gia vây chặt xung quanh Đỗ Thiếu Phủ.
- Gia hỏa này, vậy mà làm đạo sư được đó.
Trên võ đài, đại công chúa nhìn tử bào thanh niên đang bị vây kín trong đám người, kiều nhan như hoa, mi cong dãn ra, mâu quang rung động, hết sức rung động lòng người.
- Ca ca trước giờ đều lợi hại nhất.
Đỗ Tiểu Thanh từ trước đến nay đều vô cùng tin tưởng ca ca của mình, chưa từng hoài nghi qua.
Đỗ Tiểu Yêu đứng trên bả vai Đỗ Thiếu Phủ không nói lời nào, gần đây chẳng có linh dược nào, cũng không có linh khí và phù khí ăn, có vẻ cực kỳ chán nản.
Trong đám người ấy, Đỗ Tiểu Mạn thấp giọng thì thầm với không ít hậu bối của Đỗ gia, ngay sau đó liền thấy Đỗ Tuyết thay mặt không ít hậu bối của Đỗ gia kéo đến trước mặt Trình Thắng Nam.
- Đại công chúa, nghe nói người là một trong thế hệ thanh niên mạnh nhất đế quốc, ngay cả Thiếu Phủ ca cũng không mạnh hơn ngươi là mấy, có thể mời người chỉ điểm một chút cho bọn ta không.
- Nghe nói đại công chúa xuất từ đại môn đại phái, mời đại công chúa cũng chỉ điểm cho bọn ta được không.
Hậu bối Đỗ gia vây quanh người công chúa Trình Thắng Nam, hi vọng có thể nhận được chỉ điểm.
- Thực ra ta cũng không biết nên chỉ điểm các ngươi như thế nào, thế này đi, để ta thử xem, có thể nói với các ngươi một chút về tâm đắc tu luyện của ta.
Đại công chúa kiều nhan đỏ ửng, có vẻ cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng một lúc sau liền cùng với hậu bối Đỗ gia hòa hợp cùng nhau, cuối cùng còn hào phóng đưa ra không ít vũ kỹ và linh dược cho một số hậu bối bất phàm.
Người có biểu hiện bất phàm nhất là Đỗ Tuyết, còn nhận được một thanh cao giai linh khí của Trình Thắng Nam, giá trị kinh người, khiến Đỗ Tuyết vui vẻ không ngớt, các đồng bối xung quanh đều cực kỳ ngưỡng mộ, tuy nhiên nghĩ đến tự mình cũng nhận được vũ kỹ và linh dược, hâm mộ thì hâm mộ, nhưng cũng thấy rất thỏa mãn rồi.
Bất tri bất giác, thời gian một ngày đã trôi qua, tất cả các đệ tử Đỗ gia tại võ đài lại đều cảm thấy thời gian không hề đủ.
Đối với Đỗ Thiếu Phủ và đại công chúa Trình Thắng Nam mà nói, tuy rằng đây không phải là hoạt động thể lực gì nhưng cũng mệt mỏi không ít.
Nghĩ đến có thể làm cho đệ tử Đỗ gia có thể đạt được một chút lợi ích, có tiến bộ, sau này mở rộng nhất mạch Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ dù có mệt nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Màn đêm buông xuống, trong sự lưu luyến không rời của các đệ tử Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ và đại công chúa Trình Thắng Nam đã rời đi.
Ánh trăng chiếu xuống, Đỗ Thiếu Phủ đang ngồi tựa vào chiếc ghế mà lúc trước người cha sâu rượu thường nằm, ngắm nhìn trăng sáng, trong lòng đang nghĩ, khi đó người cha sâu rượu nhìn ánh trăng trên bầu trời có phải đang nhớ tới mẫu thân và muội muội, mà hiện tại chính mình lại nhớ ba người bọn họ.
- Nương, muội muội, ta nhất định sẽ sớm trở thành cường giả, đến lúc đó nhất định có thể tìm được mọi người.
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ giọng lẩm bẩm, cầm hồ lô rượu trong tay, một ngụm rượu nóng chảy xuống họng, rượu này là của người cha để lại, bình rượu là của người đã dùng mười mấy năm.
- Nghe nói ngày mai ngươi phải đi Hắc Ám sâm lâm?
Đại công chúa Trình Thắng Nam bước đến, từng bước tỏa hương, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ phục hồi lại tinh thần, nhìn nữ tử động lòng người bên cạnh, hỏi:
- Ngươi nhất định muốn đi cùng ta sao, Hắc Ám sâm lâm rất loạn, nơi ta muốn đến lại càng loạn.
- Dù sao ta cũng không có việc gì, nên muốn đi xem xem, sao nào, lẽ nào ngươi không muốn ta đi theo sao?
Đại công chúa hé miệng cười nói.
- Đương nhiên không phải.
Đỗ Thiếu Phủ liền lắc đầu, nói:
- Chỉ sợ là đến lúc đó sẽ có nguy hiểm.
- Có ngươi ở đây, ta sợ gì nguy hiểm, ngươi đừng khi dễ ta là được.
Nhìn tử bào nam tử trước mặt, đại công chúa nhẹ nhàng tựa lên vai hắn, nơi đó tuy rằng không phải là quá rộng nhưng lại rất vững chắc, nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn được ở cùng ngươi thêm một thời gian, khi ta quay về Quang Minh Thần Đình, sợ là trong thời gian ngắn không đến đây được, tới lúc đó có muốn cũng không gặp được ngươi.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ lại ngấp thêm một ngụm rượu, sau đó vươn cánh tay qua ôm vai nữ tử, không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng nhìn vòm trời tràn ngập ánh trăng.
Trên bầu trời mây lững lờ trôi, ánh trăng trốn vào trong mây mù, tựa hồ không muốn làm phiền hai con người đang tựa vào nhau trong đình.
Một đêm trôi qua, màn đêm đã khuất, ngày mới đang ngóng đợi từng tia nắng ban mai.
Bình minh xua tan đêm tối, từng tia sáng xuyên qua đám mây, sắc trời từ từ sáng rõ.
Sáng sớm ở ngoài Đỗ gia, Tiểu Hổ vỗ cánh lượn mấy vòng, mấy đạo thân ảnh nhảy lên lưng nó.
- Gào!
Hổ gầm vang vọng, cự hổ màu đen vỗ cánh rời đi, nhanh như chớp biến mất giữa không trung.
Bên ngoài Đỗ gia, rất nhiều đệ tử vẫn đang vẫy tay, lưu luyến không rời, hận không thể cùng đi theo.
- Chúng ta nhất định phải chăm chỉ tu luyện, đợi thực lực cường hãn như Vân Long đại ca và Tiểu Mạn tỷ là có thể cùng Thiếu Phủ ca ca cùng xông pha thiên hạ, bảo vệ Đỗ gia của chúng ta rồi.
Nhìn tử bào thanh niên biến mất dần khỏi tầm mắt, thế hệ thanh niên Đỗ gia có không ít ánh mắt xúc động.
- Đúng là niềm kiêu ngạo của Đỗ gia ta, Đỗ gia đã bắt đầu quật khởi rồi.
Trên khuôn mặt già nua của đại trưởng lão, ánh mắt hiện lên sự vẻ vang.
- Trời phù hộ Đỗ gia ta, tổ tiên phù hộ Đỗ gia ta.
Không ít lão nhân tỏ vẻ xúc động, ánh mắt sáng ngời.
Đỗ Chí Hùng đang nhìn phía xa xa liền thu lại ánh mắt, rồi quay đầu nói với đệ tử Đỗ gia:
- Mọi người đều quay về đi, các tiểu bối phải tu luyện thật tốt cho ta, không được lười biếng.