Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 478: Chuyện xưa

Chương Trước Chương Tiếp

Bên ngoài Đỗ gia, sau khi nhìn Dược Vương phá không rời đi, thì thào:

- Xem ra nhất định phải sớm đi Loạn Yêu Thành một chuyến, ba con Thú Vương cảnh, thật đau đầu mà.

- Không ít thế lực trong Thạch Thành hôm nay tới bái phỏng đều bị các trưởng lão từ chối khéo.

Đỗ Mạn nói, biết là tam đệ không thích loại xã giao dư thừa này.

- Ừm.

Đỗ Thiếu Phủ cười, sau đó hỏi Đỗ Mạn.

- Đại tỷ, Tiểu Thanh, Tiểu Yêu và Đại công chúa đâu?

- Đỗ Tuyết mang theo bọn Tiểu Thanh, Tiểu Yêu đến hậu sơn chơi rồi, còn Đại công chúa thì không biết đã đi đâu, có thể cũng cùng bọn họ ra ngoài rồi.

Đỗ Mạn trả lời.

Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, nói:

- Đại tỷ, ta đi Diệp gia một chuyến.

- Được.

Đỗ Mạn cũng nhiều lời nữa.

Thạch Thành, Diệp gia, tất cả vẫn mang dáng vẻ như trước, không có nhiều biến hóa.

Khi màn đêm buông xuống, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện ở ngoài Diệp gia, người Diệp gia thấy Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời kích động, sau đó toàn bộ Diệp gia đều trở nên náo nhiệt.

Đỗ Thiếu Phủ tiến nhập Diệp gia không bao lâu, Diệp Bảo Lâm và mấy cường giả Diệp gia đã vội vã đi tới, nhưng cũng không có bao nhiêu khách khí mà cực kỳ tùy ý.

Đỗ Thiếu Phủ đảo qua đám người trước mặt, cũng không thấy thiếu nữ khí chất thanh nhã đâu, Diệp Bảo Lâm thấy vậy, cười với Đỗ Thiếu Phủ, sau đó khẽ than:

- Sau khi hiền chất ly khai Thạch Thành, tại Thiên Vũ học viện và Đế Đô đều có thành tựu to lớn, Tử Khâm cũng đã đi ra ngoài xông xáo, không biết hiện tại đang ở đâu.

- Diệp tỷ ly khai Thạch Thành rồi?

Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc.

- Nha đầu Tử Khâm kia vẫn luôn muốn đi ra bên ngoài đại khai nhãn giới, nên hiền chất ly khai Thạch Thành không bao lâu sau, nó cũng rời đi rồi, ta tuy là cũng rất lo lắng nhưng bây giờ cũng không biết nó như thế nào.

Trong mắt Diệp Bảo Lâm lộ ra vẻ lo âu, nói tiếp:

- Nếu như sau này hiền chất có thể gặp lại Tử Khâm, thay ta chiếu cố cho nó một chút, cũng nhắn nó về nhà một chuyến, để cho ta yên tâm.

- Nếu có thể gặp, ta đương nhiên sẽ tận lực.

Sau đó Đỗ Thiếu Phủ cũng nói rõ ý đồ đến đây, thứ nhất là bái phỏng Diệp gia, mặt khác là đến bái phỏng Lôi Đình Yêu Sư tiền bối.

Một lát sau, Diệp Bảo Lâm tự mình dẫn Đỗ Thiếu Phủ đến một địa phương quen thuộc.

Một tòa kiến trúc xưa cũ xuất hiện ở trong mắt Đỗ Thiếu Phủ, lại tựa như tháp mà không phải, giống điện mà không phải điện, lộ ra một cổ khí tức cổ xưa, như là đã tồn tại qua rất nhiều năm.

Trong thạch thất, Đỗ Thiếu Phủ gặp được một lão giả khôi ngô, dáng vẻ khoảng lục tuần, tóc dài màu tím, râu quai nón, khí tức uy nghiêm hung hãn, lộ ra một cổ ba động vô hình khiến lòng người run rẩy.

- Ra mắt Sư Vương tiền bối, chúc mừng tiền bối đã đột phá Thú Vương cảnh.

Đỗ Thiếu Phủ cười hành lễ, nhìn lão giả uy nghiêm trước mắt, trong khí tức cuồng bạo hung hãn còn lộ ra một loại khí tức bá đạo quen thuộc.

- Đột phá Thú Vương cảnh thì cũng vẫn còn kém ngươi.

Sư vương cười, thanh âm vang dội, chấn động nhân tâm, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói tiếp:

- Đại bá của ngươi thế nào rồi, Linh Phù Sư lục tinh đó rất mạnh, chắc có biện pháp chữa trị chứ?

- Đa tạ Sư Vương tiền bối bảo hộ, đại bá giờ đã không còn gì đáng ngại.

Đỗ Thiếu Phủ hành lễ, mục đích chủ yếu tới Diệp gia chính là cảm tạ Lôi Đình Yêu Sư đã xuất thủ bảo hộ Đỗ gia.

- Không cần khách khí.

Lôi Đình Yêu Sư mỉm cười, sau đó nói:

- Những người đó cũng là người Đỗ gia, ta cũng không tiện nhúng tay nhiều, đến cũng chậm một chút, nếu không cũng không xảy ra loại chuyện như vậy.

- Đều đã giải quyết xong rồi.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ cười khổ, hàn huyên cùng Sư Vương một lúc, biết được Lôi Đình Yêu Sư cũng định ly khai Thạch Thành một phen, tìm cách đột phá lên cao hơn.

Hai người hàn huyên một lúc lâu sau Đỗ Thiếu Phủ mới rời khỏi Diệp gia.

Lúc này minh nguyệt đã treo trên vòm trời, ánh sao lóe lên khắp nơi.

- Các ngươi đều không nhìn thấy Đại công chúa sao?

Sau khi trở lại Đỗ gia, tìm một vòng cũng không thấy Đại công chúa, nàng là theo hắn tới Thạch Thành, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ có phiền toái lớn. Đỗ Thiếu Phủ phải đi tìm Tiểu Thanh, Tiểu Yêu, Tiểu Hổ hỏi một phen.

- Ta không biết, Thắng Nam tỷ không ở cùng một chỗ với chúng ta.

Đỗ Tiểu Thanh lắc đầu.

Đỗ Tiểu Yêu dường như nhớ ra cái gì, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Ta nhớ ra rồi, nàng hình như là muốn vào bên trong Man Thú sơn mạch, đến một nơi ngày xưa từng tới.

- Man Thú sơn mạch.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày.

Trong rừng rậm u tĩnh, ánh trăng xuyên qua các tầng lá rọi xuống, trên một khối nham thạch, một nữ tử mặc kình trang hồng sắc lẳng lặng mà đứng, tư thái hoạt bát, cặp mắt trong đêm đen càng có vẻ thâm thúy sáng sủa.

Nữ tử đứng lẳng lặng cũng không biết đã bao lâu, trong miệng thì thào:

- Hắn sẽ đến sao, có thể tìm được sao...

Thời gian từ từ trôi qua, vầng trăng hạ xuống phía tây, ánh bình minh bắt đầu buông xuống.

- Xuy!

Một đạo thân ảnh đáp xuống trên tảng đá trong rừng rậm, áo bào tím vai vác đại kiếm, hai mắt thâm thúy, hào quang màu vàng kim nhàn nhạt lóe ra, chính là Đỗ Thiếu Phủ.

- Vù!

Bỗng dưng, không gian nổi lên ba động, một đạo thân ảnh hồng sắc hóa thành tàn ảnh, nhanh như chớp lao thẳng tới Đỗ Thiếu Phủ.

Quanh thân Đỗ Thiếu Phủ năng lượng ba động, trong nháy mắt đánh ra một đạo chưởng ấn.

- Phanh!

Thanh âm muộn hưởng truyền ra, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ vẫn bất động, vững như bàn thạch.

- Xoẹt xoẹt...

Đạo thân ảnh kia hơi lay động, chưởng ấn lại biến đổi, một mảnh năng lượng phù văn chói mắt lần nữa bao phủ xuống Đỗ Thiếu Phủ.

- Diệt!

Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, bên trong lòng bàn tay hào quang phù văn màu vàng kim nhạt bắt đầu khởi động, một cổ khí tức hung hãn bá đạo hiện ra, cánh tay vung lên, như đại bàng giương cánh, trực tiếp cổ bá đạo về phía phía hào quang chói mắt kia.

- Vù vù!

Kim sắc quang mang trực tiếp chấn vỡ phần lớn phù văn năng lượng ở giữa không trung.

Cùng lúc đó, Đỗ Thiếu Phủ mở miệng:

- Đại công chúa, đủ rồi chứ, còn muốn động thủ nữa sao?

- Hừ, không cho phép ngươi di chuyển.

Một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, cánh tay nhỏ nhắn vung lên, từng cổ ba động khuếch tán, đánh một đạo chưởng ấn lên lồng ngực Đỗ Thiếu Phủ.

- Phanh!

Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ nhất thời run lên, hơi có chút lay động, năng lượng kình khí kinh khủng tràn ra, khiến cho toàn bộ không gian xung quanh cũng run rẩy.

- Ngươi, tên ngốc này, tại sao không tránh.

Trình Thắng Nam đứng lại, ánh mắt rung động nhộn nhạo, gắt giọng:

- Ngươi không sao chứ, có bị thương không?

- Không sao, là ngươi không cho phép ta nhúc nhích còn gì.

Đỗ Thiếu Phủ nói, nhìn cô gái trước mắt:

- Sao ngươi lại chạy đến đây?

Thấy Đỗ Thiếu Phủ không có việc gì, Đại công chúa thở phào một hơi, lặng lặng đứng cạnh Đỗ Thiếu Phủ, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi còn nhớ đây là nơi nào không?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn xung quanh, chân mày âm thầm hơi nhíu, nơi này hắn dĩ nhiên là nhớ kỹ, trước đây hắn và Trình Thắng Nam chính là ở chỗ này giao thủ, cuối cùng còn ở trên tảng đá dưới chân thoa thuốc trị thương cho nàng, nói:

- Nhớ, ta đã cứu ngươi ở đây.

- Hừ, ngươi cũng nhân cơ hội mưu đồ quấy rối nữa.

Đại công chúa chờ Đỗ Thiếu Phủ nói đến đấy, hai mắt hiện lên vẻ giận dữ, như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.

- Ta không có.

Đỗ Thiếu Phủ kiên quyết phủ nhận, chỉ là câu phủ nhận này, có chút thiếu tự tin.

Trình Thắng Nam trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hừ một tiếng:

- Ta mặc kệ, ngươi nhất định là có.

- Ngươi rốt cục muốn thế nào?

Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mắt, bĩu môi hỏi.

- Vậy còn tạm được, thái độ phải như vậy chứ.

Trình Thắng Nam nhất thời mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch:

- Còn nhớ khi đó ngươi nói gì không, ngươi muốn cướp ta về làm thị nữ?

- Ách...

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ:

- Hình như là có nói qua, nhưng đó là vì ngươi định cướp Huyết Anh Linh Chi của ta trước.

Trình Thắng Nam ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cười mà như không cười, nói:

- Ngươi nhớ là được rồi, ta quyết định, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.

- Chịu trách nhiệm cái gì?

Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày.

- Tiện nghi của ta đều bị ngươi chiếm hết, ngươi nói xem ngươi phải chịu trách nhiệm cái gì?

Trình Thắng Nam trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thân thể mềm mại gần như sắp dán chặt trên người Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:

- Ta rất xấu sao?

Đỗ Thiếu Phủ từ từ lui ra phía sau nửa bước, nghiêm túc nhìn Đại công chúa trước mắt, nói:

- Ngươi không xấu, trái lại còn rất đẹp?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)