Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 476: Ngốc nghếch

Chương Trước Chương Tiếp

Trên lưng Tiểu Hổ, trước mặt Đỗ Chí Hùng, Đại công chúa Trình Thắng Nam tỏ ra cực kỳ nhu thuận, quan hệ với Đỗ Tiểu Mạn và Đỗ Tiểu Thanh cũng rất tốt, sau khi nói bóng nói gió, từ trong miệng Đỗ Chí Hùng và Đỗ Tiểu Mạn đã biết được không ít chuyện hồi bé của Đỗ Thiếu Phủ.

Nghe tới hai năm trước, cả Thạch Thành đều gọi Đỗ Thiếu Phủ là 'thiếu gia ngốc nghếch', Đại công chúa cực kỳ kinh ngạc, liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười trêu ghẹo.

Lúc nghe nói từ nhỏ đến lớn, Đỗ Thiếu Phủ và tửu quỷ cha hắn sống nương tựa lẫn nhau, ánh mắt Đại công chúa cũng hiện lên vẻ rung động, len lén nhìn thanh niên mặc tử bào cách đó không xa, dường như ánh mắt không còn giống trước đây nữa.

- Đại công chúa hình như thích ngươi rồi.

Đỗ Tiểu Yêu nhìn Đỗ Chí Hùng đang nói chuyện cùng Trình Thắng Nam ở phía sau, nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Nhân lúc rảnh rỗi, tập trung tu luyện cho tốt đi.

Đỗ Thiếu Phủ trừng mắt nhìn Đỗ Tiểu Yêu, ngưng kết thủ ấn, bắt đầu thổ nạp điều tức.

Thạch Thành là một thành nhỏ ở sát biên cương bên cạnh Man Thú sơn mạch, vẫn lộ ra một vẻ dũng mãnh giản dị như trước đây.

Hiện tại trong các đại thế lực tại Thạch Thành, địa vị của Đỗ gia càng ngày càng cao, tin tức Phó thành chủ Đỗ Thiếu Phủ ở Thiên Vũ học viện đoạt được vị trí đệ nhất của Thiên Vũ đại hội, ở Đế Đô phong hầu bái vương đã sớm theo nhiều cách khác nhau truyền tới Thạch Thành, khiến cho toàn bộ cư dân nơi đây đều rạo rực.

Mấy ngày sau, trời xanh như nước, mênh mông vô ngần, khi hoàng hôn buông xuống, vạn vật đều bao trùm trong làn sương chiều, vừa mờ nhạt vừa trầm tĩnh, lại thêm phản chiếu ánh tà dương, như rặng mây đỏ che trời.

- Gào...

Trên bầu trời Thạch Thành đột nhiên truyền đến tiếng hổ gầm chấn động nhân tâm, khiến cho cư dân đều nhận thấy một cảm giác quen thuộc.

Vân hà chấn động, một con hổ lớn màu đen như mực từ giữa không trung vỗ cánh đáp xuống, khí tức kinh khủng khiến cho ai cũng rùng mình khiếp sợ.

Trên lưng cự hổ có mấy đạo thân ảnh, dẫn đầu là một thanh niên mặc tử bào, vai đeo đại kiếm, khuôn mặt cương nghị nhuệ khí, mày kiếm mắt sáng.

- Đó là Phó thành chủ!

- Còn có Đỗ gia nhị gia và Đỗ gia Đại tiểu thư.

- Nhất định là vì dạo trước có cường giả đến Đỗ gia gây hấn, cho nên nhị gia đã đi tìm Phó thành chủ về.

Trên đường phố Thạch Thành, tất cả mọi người nhìn thanh niên mặc tử bào trên lưng hắc hổ, trở nên sôi trào.

- Tam thiếu gia trở về rồi.

Khi hắc hổ đáp xuống bên ngoài Đỗ gia, con cháu Đỗ gia ở đó đều cực kỳ vui mừng, không ít lão nhân nghe được tin cũng lập tức đi ra.

- Thiếu Phủ ca, ngươi cuối cùng cũng về rồi.

- Ra mắt Thiếu Phủ ca.

Bọn tiểu bối Đỗ gia như Đỗ Vũ, Đỗ Tuyết, Đỗ Xung, Đỗ Hạo, Đỗ Quý,... ai cũng nhiệt tình vây quanh chào hỏi.

Khi ánh mắt của bọn họ nhìn tới Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu và Đại công chúa Trình Thắng Nam, đều kinh ngạc không thôi.

- Đại trường lão, tình hình của đại bá hiện tại như thế nào?

Lúc này thấy Đại trường lão Đỗ Quang Diệu cũng ở trong đám người, Đỗ Thiếu Phủ liền hỏi.

- Ngày hôm qua có một cường giả đã đến đây, nói là nhận phó thác của ngươi đến điều trị thương thế cho gia chủ, đến giờ vẫn còn ở trong phòng, tình hình bây giờ chúng ta cũng không rõ.

Đại trường lão trả lời.

- Hóa ra Dược Vương đã tới trước một bước rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có Dược Vương xuất thủ, tình hình của đại bá chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.

Từ khi Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Chí Hùng và Đỗ Tiểu Mạn trở về, toàn bộ Đỗ gia vô cùng náo nhiệt, thân phận Đại công chúa của Trình Thắng Nam từ trong miệng Đỗ Chí Hùng truyền ra khiến cho mọi người đều khiếp sợ. Từ trước đến nay chưa từng có vương công quý tộc tới Đỗ gia bao giờ.

Có mấy người dường như là thấy quan hệ giữa Đỗ Thiếu Phủ và Đại công chúa không bình thường, biết được thân phận của Trình Thắng Nam càng cao hứng không thôi, tin tức sau đó cũng nhanh chóng truyền ra khắp Thạch Thành.

Không bao lâu sau khi Đỗ Thiếu Phủ trở về, gia chủ Bạch gia Bạch Kế Nho và thành chủ Diệp Bảo Lâm đều tự mình dẫn người đến bái phỏng, với thân phận Thần Dũng Vương hiện tại của Đỗ Thiếu Phủ, bất kể là vì lý do gì, bọn họ cũng cần tới bái phỏng một chuyến.

Mà khi hai người này biết Đại công chúa đang ở Đỗ gia, lại càng khiếp sợ, rối rít hành lễ, sau đó trong lòng cũng đều không ngừng suy đoán quan hệ giữa Đại công chúa và Đỗ Thiếu Phủ.

Nói chuyện phiếm một phen, Diệp Bảo Lâm và Bạch Kế Nho cũng rời khỏi, ánh hoàng hôn cũng đã mơ hồ rồi dần dần tắt hẳn.

Lập tức trong màn đêm màu lam thẫm, có vô số vì sao xuất hiện, một vầng trăng tròn cũng lặng lẽ treo trên vòm trời.

Đỗ Thiếu Phủ đứng ở sân, trước một gian phòng mơ hồ có khí tức năng lượng ba động lan tràn ra.

- Đã trở về rồi sao, vào đi.

Đột nhiên, có một thanh âm quen thuộc truyền ra.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt khẽ động, liền tiến lên đẩy cửa vào phòng.

Trong gian phòng lúc này có một lão giả mặc trường bào màu xám, sắc mặt hơi tái nhợt, thanh âm lộ ra vẻ già nua, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhàn nhạt nói:

- Ngươi cũng thật thoải mái nha, phong hầu bái vương, khiến ta phải thay ngươi ở Loạn Yêu Thành dốc sức thu xếp mọi chuyện, rồi lại cho người mang đến cho ta một câu nói, làm ta phải ngày đêm ngựa không ngừng vó chạy tới đây, ngươi làm chưởng quỹ mà phủi tay không lo mọi chuyện được đến mức này, đúng là xưa nay chưa từng có đấy.

- Y lão vất vả rồi, đa tạ y lão.

Đỗ Thiếu Phủ vô cùng cảm kích, cung kính hành đại lễ với Dược Vương.

Hắn không ngờ chỉ vì một câu nói mà đường đường Dược Vương Y Vô Mệnh lại không ngừng nghỉ từ Loạn Yêu Thành chạy tới Thạch Thành, phần nhân tình này, Đỗ Thiếu Phủ nhớ kỹ trong lòng.

- Tiểu tử không cần khách khí, thương thế của đại bá ngươi đúng là rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều bị thương nặng, còn ảnh hưởng đến tinh thần linh hồn, cũng may là trong thời gian này có con Thú Vương cảnh xuất thủ hộ chủ, bảo vệ tâm mạch cho hắn, nếu không thì cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.

Dược Vương liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ rồi nhìn thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên giường, nói tiếp:

- Ta đã chữa trị lục phủ ngũ tạng cho đại bá ngươi rồi, về tinh thần linh hồn ta cũng đã làm hết sức để khôi phục, hiện giờ đã không còn gì đáng ngại, ngắn thì hai ngày, lâu thì ba bốn ngày là có thể tỉnh lại, chỉ có điều tu vi sau này sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.

- Không có việc gì là tốt rồi, đa tạ Y lão.

Đỗ Thiếu Phủ hành lễ một lần nữa, Dược Vương Y Vô Mệnh đúng là danh bất hư truyền, nhìn đại hán quanh thân đang bao phủ bởi một tầng huỳnh quang nhàn nhạt, trong lòng cuối cùng cũng có thể hoàn toàn buông lỏng.

- Ta đi nghỉ đây, ngày mai sẽ tâm sự cùng ngươi về sự tình ở Loạn Yêu Thành.

Dược Vương vươn người một cái, rồi nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, tự mình đưa Dược Vương đến một căn phòng an tĩnh rồi mới trở về phòng mình.

Dưới ánh trăng, Đỗ Thiếu Phủ bước vào phòng cha hắn, mọi thứ vẫn như trước, không có bất kỳ biến hóa nào.

Nhìn chỗ ghế mây trống không, Đỗ Thiếu Phủ dường như mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một hán tử say bí tỉ đang ngủ, trong lòng ôm cái hồ lô rượu luyến tiếc không buông.

- Cha, người giờ đang ở đâu?

Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ lộ ra vẻ cười khổ, từ nhỏ đến lớn, cảnh tượng hắn nhìn thấy nhiều nhất ở nơi này chính là cảnh phụ thân ôm bầu rượu nhìn bầu trời, uống không ngừng, sau đó say khướt rồi ngủ.

Mà bây giờ không biết phụ thân đã đi đâu, ở đâu?

- A...

Bất chợt, Đỗ Thiếu Phủ cau mày, thân ảnh nhất thời biến mất.

Mà khi thân ảnh lại lần nữa xuất hiện, đã ở trong phòng của mình, thấy một nữ tử hết nhìn đông tới nhìn tây, chính là Đại công chúa Trình Thắng Nam.

- Ngươi trở về rồi.

Thấy Đỗ Thiếu Phủ, Đại công chúa liền cười một tiếng rồi nói:

- Người trong nhà ngươi rất nhiệt tình, hôm nay đã kể cho ta nghe rất nhiều chuyện trước đây của ngươi, đây là phòng của ngươi sao?

- Ngươi sao lại ở đây? Tiểu Thanh các nàng đâu?

Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc hỏi, hoàn toàn không nghĩ tới đã khuya rồi mà Đại công chúa còn tới phòng mình.

- Là tẩu tẩu ngươi đưa ta tới, nói là ta có thể tạm thời ở đây, Tiểu Thanh và Tiểu Mạn tỷ ở cùng một chỗ, Đỗ Tiểu Yêu và Tiểu Hổ thì không biết chạy đi đâu rồi.

Đại công chúa trả lời.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy không khỏi cười khổ.

Đại công chúa nhìn hắn, hơi nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch:

- Ngươi hình như rất sợ ta, ta thật sự đáng sợ như vậy sao?

- Có phải hay không vậy...

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Đỗ Thiếu Phủ hơi bĩu môi.

- Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao?

Đột nhiên, Đại công chúa nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười, thân thể lả lướt cố ý vươn lên, tạo thành đường cong đầy mê hoặc, dưới ánh sáng mông lung, càng có vẻ rung động lòng người, hàm răng khẽ mở, cười dịu dàng:

- Ngươi chắc không phải là sợ ta ăn ngươi thật đó chứ?

Đỗ Thiếu Phủ ngẩn người, sau đó xoay người rời đi, thanh âm truyền lại:

- Ngươi nằm ngủ trong phòng ta cũng được, nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ ngủ ở phòng cha ta.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, hai mắt Đại công chúa khép hờ, khẽ vuốt mặt, ngọc thủ giơ lên, bờ môi nổi lên vẻ mỉm cười, nhìn khóm hoa u tĩnh, ánh trăng bao phủ ngoài cửa sổ, hé miệng nói nhỏ:

- Tên này bình thường thoạt nhìn hung hãn bá đạo, không nghĩ tới sau lưng còn có nhiều chuyện như vậy không nói ra, vẫn ngốc nghếch như thế.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)