Rừng trúc, rặng mây đỏ rạng ngời rực rỡ.
Bên trong gian phòng đơn giản trong đình viện, thân thể gầy gò của Trấn Bắc Vương nằm trên giường, đang lâm vào trạng thái hôn mê.
- Xuy xuy...
Trên người Trấn Bắc Vương tản ra khí tức cực kỳ băng hàn, người bình thường căn bản không có cách nào chạm vào được, dù cho Vũ Hầu cảnh tu vi giả bình thường chạm vào cũng sẽ lập tức bị đóng thành hàn băng.
Trước giường lúc này, có mười mấy lão giả và trung niên đứng cung kính, tất cả đều là cường giả của Tạ vương phủ, lo lắng nhìn Trấn Bắc Vương.
- Độc thương công tâm, hàn độc thật đáng sợ.
Bên cạnh giường, Đỗ Thiếu Phủ thu lại thủ ấn, thần sắc ngưng trọng trọng, lông mày nhíu chặt.
Đỗ Thiếu Phủ mặc dù biết Trấn Bắc Vương trúng hàn băng độc thương, nếu như nhẹ hơn một chút, có thể mạnh mẽ áp chế xuống một đoạn thời gian. Nhưng loại hàn băng độc trên người Trấn Bắc Vương quá mức nghiêm trọng, dù về mặt luyện chế đan dược Đỗ Thiếu Phủ có chút thành tựu, nhưng đối với phương diện trị độc thương lại không biết gì nhiều, nên hiện giờ cũng không biết phải làm gì.
- Gia gia trúng độc của hung thú ở sông băng cực hàn, hàn độc của nó quá kinh khủng, dù công pháp gia gia tu luyện chính là thuộc tính hàn băng, cũng lĩnh ngộ được không ít sự ảo diệu của hàn băng nhưng vẫn không chống đỡ nổi, lúc này e là...
Tạ Phi ngưng trọng, thần sắc cũng không còn tốt như trước, chân mày nhíu chặt, khiến người ta nhìn cũng phải sinh lòng thương tiếc.
Tạ Phi là người biết rõ độc thương trên người gia gia khủng bố tới mức nào nhất, những năm gần đây đã mời không biết bao nhiêu người xuất thủ cũng không cách nào thanh trừ hết độc, thậm chí ngay cả áp chế cũng không cách nào làm được, có người nói trong hoàng cung có người có thể áp chế độc thương một thời gian, nhưng gia gia lại chưa từng đi tìm qua người đó.
Nguyên nhân bên trong nàng cũng hiểu một chút, nếu như người nọ trong hoàng cung xuất thủ, đột nhiên một ngày xuất hiện cường địch của đế quốc, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, dường như là vì chuyện này, cũng vì toàn bộ đế quốc, nên gia gia vẫn không tới hoàng cung xin trợ giúp.
Đột nhiên, Đỗ Thiếu Phủ nhìn những cường giả của Tạ gia trong phòng nói rằng:
- Thỉnh chư vị trưởng bối ra ngoài chờ được không, ta muốn kiểm tra kỹ lại cho Tạ gia gia một lần nữa, có nhiều người ở xung quanh có thể sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của ta.
- Đươc, chúng ta hộ pháp ở bên ngoài, xin công tử tận lực, nếu có thể cứu trị, Tạ vương phủ ta vô cùng cảm kích.
Một trung niên khí độ bất phàm nói với Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt lúc này cũng đầy lo lắng.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tận lực, ta cũng hy vọng Tạ gia gia sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Đa tạ.
Đại hán trung niên nói xong, liền mang theo mọi người rời khỏi phòng, tiện tay khép cửa phòng lại.
Tạ Phi khẽ ngẩng đầu, nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:
- Ta cũng phải đi ra ngoài sao?
- Không cần, chỉ có điều phải giữ bí mật giúp ta.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, sau đó lấy ra một tiểu tháp, nhẹ giọng:
- Thanh Thuần ca, ngươi có thể hiện ra rồi.
- Hô...
Phù lục bí văn trên tiểu tháp hiện lên, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Tạ Phi, nguyên thần của Chân Thanh Thuần liền xuất hiện trong phòng, đi đến kiểm tra cho Trấn Bắc Vương.
Tạ Phi thấy thân ảnh hư ảo đang kiểm tra cho gia gia, tuy có phần nghi hoặc và hiếu kỳ nhưng cũng không hỏi gì cả.
Nhưng vẻ kinh hãi trên kiều nhan lại không thể che dấu, đây chính là nguyên thần thân thể, cường giả có thể có nguyên thần, bất kỳ một ai cũng là tồn tại trong truyền thuyết, dù chỉ tồn tại dưới dạng nguyên thần cũng tuyệt đối là cực kỳ kinh khủng.
Lúc này trong lòng Tạ Phi cũng không khỏi hồi tưởng lại chuyện hôm nay, thảo nào lúc đối mặt hai vị Hộ Quốc Vương, Đỗ Thiếu Phủ dám nói rằng có thể san bằng Đỗ vương phủ, thì ra ngoài Đỗ Tiểu Thanh, hắn còn có chỗ dựa kinh khủng như vậy.
Đương nhiên Tạ Phi không biết Chân Thanh Thuần lúc này còn chưa khôi phục được bao nhiêu, chỉ có điều Tạ Phi đoán cũng không sai, ngày hôm nay Đỗ Thiếu Phủ có dũng khí đối mặt lão Hộ Quốc Vương, chỗ dựa phía sau chính là Chân Thanh Thuần.
Tuy nguyên thần của Chân Thanh Thuần hiện tại chưa khôi phục nhiều lắm, có điều chỉ dựa vào thân phận và thủ đoạn của Trận Phù sư, còn có Đỗ Tiểu Thanh ở đó, hai người liên thủ tuyệt đối có thể ngăn cản hai người lão Hộ Quốc Vương và Đỗ Thanh Thành.
- Hưu hưu...
Từng đạo thủ ấn rơi xuống người Trấn Bắc Vương, sắc mặt Chân Thanh Thuần cũng có phần ngưng trọng, một lát sau, thu lại thủ ấn, quay đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Tạ Phi nói rằng:
- Có một tin tốt và một tin xấu, các ngươi muốn nghe cái nào trước?
- Nghe tin xấu trước đi.
Đỗ Thiếu Phủ nói, nghe giọng của Chân Thanh Thuần, dường như sự tình còn chưa đến mức không thể xoay chuyển.
- Hắn trúng độc thương quá lâu, chất độc đã thâm nhập đến bên trong lục phủ ngũ tạng và cốt tủy, hiện tại độc thương đã công tâm, nếu không phải công pháp tu luyện là thuộc tính hàn băng, e là đã sớm ngã xuống rồi.
- Tiền bối, vậy tin tốt là gì vậy?
Tạ Phi khẩn trương hỏi, tuy là dáng dấp của Chân Thanh Thuần và Đỗ Thiếu Phủ không chênh lệch nhiều, thế nhưng thân là cường giả có nguyên thần, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, nên cung kính xưng là tiền bối.
Thân ảnh Chân Thanh Thuần hư huyễn, nhưng ánh mắt trong suốt sáng sủa, liếc mắt nhìn Tạ Phi nói rằng:
- Tin tốt là đây là độc của Huyền Băng Hàn Giao.
- Cái này cũng coi là tin tức tốt được sao?
Tạ Phi cười khổ nhìn Chân Thanh Thuần hỏi, độc của Huyền Băng Hàn Giao kinh khủng đến mức nào cơ chứ, vậy mà nguyên thần cường giả này lại vẫn nói là tin tức tốt.
- Điều này đối với người khác đương nhiên không phải tin tức tốt, mà là ác mộng, nhưng có tiểu tử này ở đây, mọi chuyện lại đơn giản hơn nhiều rồi.
Chân Thanh Thuần thản nhiên nói, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngươi quên mất yêu giao viêm độc trên người Lôi Đình Yêu Sư trước đây rồi sao?
- Ý của ngươi là...?
Nhất thời ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ sáng lên, trước đây khi còn ở trong Thạch Thành, xuất hiện Lôi Đình Yêu Sư, trên người có yêu giao viêm độc cực kỳ lợi hại, đúng lúc hắn lại tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, máu chảy trong cơ thể không kém máu của Kim Sí Đại Bằng là bao, nghe đồn thời kỳ viễn cổ, Chân Bằng tung hoành dưới vòm trời đều lấy rồng làm thức ăn, trời sinh đại bàng chính là khắc tinh của long tộc, cho nên vừa vặn có thể thanh trừ yêu giao viêm độc.
- Huyền Băng Hàn Giao cũng là Giao Long, là một nhánh của long tộc, độc của nó không khác yêu giao viêm độc là bao, dĩ nhiên là ngươi có thể thanh trừ. Nhưng bây giờ độc thương đã công tâm, kết quả cũng không nói trước được, nếu như ngươi áp chế sớm hơn một chút, mọi chuyện đã dễ dàng xử lý hơn nhiều rồi.
- Đều tại ta.
Đỗ Thiếu Phủ nghe đến đây ảo não không thôi, bởi vì trong phạm vi nghiên cứu của Dược Phù sư, ngoại trừ phương pháp luyện chế đan dược, những cái khác hắn chưa từng nghiên cứu qua, nên không chú ý tới độc thương trên người Trấn Bắc Vương, nếu có thể biết sớm, Tạ gia gia cũng sẽ không có tình trạng như hiện giờ.
...
- Hắt xì...
Cửa phòng vừa mở ra lại lập tức đóng chặt, thân ảnh Tạ Phi từ từ đi ra.
- Phỉ nhi, tình hình như thế nào?
Một đại hán khẩn trương tiến lên hỏi.
- Thiếu Phủ đang trị thương cho gia gia, nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì cũng chưa biết, cơ hội thành công chỉ có năm phần.
Tạ Phi nói với mọi người, khi nãy Đỗ Thiếu Phủ đã bắt đầu trị thương nên nàng mới rời khỏi phòng.
Đỗ Thiếu Phủ đã cố ý nhắc nhở, Tạ Phi đương nhiên sẽ không tiết lộ sự tồn tại của Chân Thanh Thuần.
- Có cơ hội là tốt rồi, lão gia chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may.
Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, phân nửa số người đều ở lại trong rừng trúc hộ pháp.
Trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ sau khi bố trí xong phong ấn cấm chế, nhìn Trấn Bắc Vương trên giường, khí tức càng ngày càng suy yếu, hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên lấy ra một cây chủy thủ.
- Xoẹt...
Sau khi dùng chủy thủ cứa vào cổ tay, một dòng kim sắc huyết dịch liền chảy ra, bên trong có phù lục bí văn thần bí dao động, như thể sắp ngưng tụ thành hư ảnh Kim Sí Đại Bằng mà bay lên vậy.
- Oanh!
Một lát sau khi Đỗ Thiếu Phủ nhỏ kim sắc huyết dịch vào trong miệng Trấn Bắc Vương, thân thể băng hàn của Trấn Bắc Vương nhất thời run rẩy, khí tức băng hàn lập tức trở nên suy nhược, giống như là bị trấn áp.
- Xẹt xẹt...
Nâng Trấn Bắc Vương ngồi xếp bằng lên xong, Đỗ Thiếu Phủ cũng lập tức ngồi ở phía sau, thủ ấn biến hóa, kim sắc huyền khí nhàn nhạt từ trong cơ thể trào ra, truyền vào trong cơ thể Trấn Bắc Vương.
- Ù ù...
Một lát sau, từ trong cơ thể Trấn Bắc Vương có khí tức xám lạnh nhàn nhạt bị ép ra, rồi hóa thành hắc sắc phù văn lóe lên, nhưng ngay sau đó bị kim sắc phù văn bá đạo phá hủy.
Thời gian từ từ trôi qua, trong khi Đỗ Thiếu Phủ ở trong rừng trúc trị độc cho Trấn Bắc Vương, thì toàn bộ Đế Đô lẫn Thạch Long đế quốc lúc này lại đang chấn động không ngừng.
Một đời Hộ Quốc Vương ngã xuống, Đỗ vương phủ bị phá hủy, cường giả bị chém giết, các loại tin tức như phong bạo truyền đi khắp Thạch Long đế quốc.
- Truyền kỳ về Đỗ vương phủ chấm dứt, từ nay về sau, Đế Đô Đỗ vương phủ sừng sững e là sắp xuống dốc rồi.
- Chuyện đó cũng không hẳn, Đỗ vương phủ còn có Hộ Quốc Vương, nhân kiệt Đỗ Thương, chỉ cần còn bọn họ, Đỗ vương phủ vẫn vững vàng tồn tại thôi.
- Đỗ vương phủ dù có tồn tại như thế nào đi nữa, về sau cũng không thể bằng Thần Dũng vương phủ được.
- Nếu không phải Đỗ vương phủ có lão Hộ Quốc Vương che chở, e là giờ Đỗ vương phủ đã bị Thần Dũng Vương triệt để san thành bình địa rồi.
- ...
Màn đêm phủ xuống, trong hoàng cung, mái ngọc lưu ly của Kim Long Điện chiết xạ tinh huy nguyệt ảnh (ánh trăng ánh sao), sáng bóng óng ánh, khiến cung điện càng có vẻ thần bí và an tĩnh.