Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 473: Lên đường bình an

Chương Trước Chương Tiếp

- Phụt ...

Những người vây xem bên ngoài Đỗ vương phủ, người tu vi thấp một chút, đều trực tiếp bị khí tức hủy diệt và tiếng sấm vang vọng làm phun ra tiên huyết, năng lượng kinh khủng đến mức này căn bản không người nào có thể đối kháng.

Sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, khí tức này so với khí tức trên người Trấn Bắc Vương còn mạnh hơn không ít.

- Không nghĩ tới tu vi lão gia hỏa này đã đến mức độ này rồi, ai...

Trấn Bắc vương nhìn bầu trời, tựa hồ phát hiện ra điều gì, thần sắc biến hóa không ít, cảm thán.

- Xoẹt xoẹt...

Trên bầu trời lôi vân cuồn cuộn, dường như còn càng ngày càng kịch liệt, tiếng sấm trầm thấp vang vọng không ngừng, ngân xà quang mang qua lại không ngớt, đáng sợ tột cùng.

Lôi điện quang mang chói mắt soi sáng toàn bộ Đế Đô, uy áp khủng bố khiếp người, làm cho vô số người phải phủ phục, hai tai đều chết lặng.

Sau khi khí tức kinh khủng và tráng lệ giằng co ước chừng mấy khắc, lôi điện như mưa sa trút xuống trường không, tàn phá khắp nơi, lôi vân dày đặc và phong bạo năng lượng kinh khủng cũng bắt đầu từng bước tiêu tan.

Cuối cùng trong ánh mắt kinh hãi của vô số người bên dưới, xuất hiện hai đạo thân ảnh bao bọc bởi lôi điện phù lục bí văn.

Trong hào quang rực rỡ, mọi người mơ hồ nhìn ra đó chính là Hộ Quốc Vương và Đỗ Vân Long.

Chỉ là lúc này hai người kia tương liên một cách quái dị, Đỗ Vân Long và lão Hộ Quốc Vương đứng thẳng, hai người tứ chưởng kề nhau, thiên linh cái dựng thẳng, cùng tản ra lôi điện quang mang lấp lánh rực rỡ bao trùm thân thể.

- Vù vù...

Từ người Hộ Quốc Vương, từng cổ từng cổ năng lượng mênh mông kinh người không ngừng tràn vào trong cơ thể Đỗ Vân Long.

Đôi mắt Đỗ Vân Long nhắm chặt, tựa hồ tiến nhập vào một trạng thái thần bí.

- Xuy xuy!

Cùng lúc đó, lôi điện phù lục bí văn rực rỡ từ trong cơ thể Hộ Quốc Vương tuôn ra tạo thành một lôi cầu lớn chừng bàn tay ở thần khuyết tại tiểu phúc.

- Oanh...

Trên lôi cầu ẩn chứa uy áp khủng bố, tựa như đủ để hủy diệt cả thế giới, xung quanh lôi quang hoa mỹ chớp động, như lôi điện hung thú đang rít gào.

- Xoẹt xoẹt...

Ngân xà lôi quang rực rỡ cuồng vũ, phô thiên cái địa lan tràn ra, chấn động nhân tâm, khiến người run sợ.

- Đi!

Hộ Quốc Vương chợt động, tứ chưởng của hai người tách ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đem lôi cầu trước người trực tiếp bắn vào trong mi tâm của Đỗ Vân Long.

- Ùng ùng...

Ngay sau đó, đột nhiên vô số ngân sắc lôi điện tràn ra, hóa thành vô số ngân xà quang mang liên tục chạy trên da Đỗ Vân Long, sau đó trực tiếp chui vào trong thân thể, biến mất không thấy nữa.

- Ai...

Trấn Bắc Vương đứng giữa không trung, nhìn thấy hết thảy những chuyện trước mắt, bất đắc dĩ than nhẹ.

- Hô...

Lôi vân kinh khủng trên bầu trời bắt đầu tán đi, ánh mắt kinh hãi bốn phía bên ngoài Đỗ vương phủ mới từ từ hồi phục lại.

- Tí tách...

Lôi điện phù lục bí văn quanh thân Đỗ Vân Long cũng lập tức tiêu tán, chỉ là mắt vẫn còn đóng chặt, thỉnh thoảng quanh thân lại có lôi điện lóe lên.

Mà giờ khắc này lão Hộ Quốc Vương trong nháy mắt già đi ba mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, sắc mặt trắng bệch, trên khuôn mặt tầng tầng nếp nhăn xuất hiện như đã đến tuổi xế chiều, khí tức suy yếu cực độ.

Trấn Bắc Vương nhìn lão Hộ Quốc Vương, bất đắc dĩ nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi lão gia hỏa này, việc gì phải khổ như vậy chứ?

- Có nợ thì phải trả, năm đó không có cách nào trả được, nhưng bây giờ đến lúc cần trả rồi.

Lão Hộ Quốc Vương nhìn Trấn Bắc Vương cười khổ, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Hài tử, Hoàng Cực Đan đã bị Đỗ Thương phục dụng, không trả lại được nữa, giờ dùng tu vi cả đời lão gia hỏa ta trả đi! Còn cuối cùng Đỗ Vân Long có thể đạt được bao nhiêu chỗ tốt, phải tự xem bản thân hắn rồi, một thân tu vi của lão gia hỏa ta hẳn là không kém Hoàng Cực Đan nhiều lắm, còn khoản nợ Đỗ vương phủ thiếu của nhà ngươi, oan có đầu nợ có chủ, ta chính là gia chủ trước đây của Đỗ vương phủ nhất mạch, dĩ nhiên là để ta trả, cũng chỉ có thể dùng mạng già này để trả món nợ thôi.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhìn bạch phát lão nhân trước mắt, hiện giờ không còn chút khí độ bá đạo sắc bén như lúc đầu, trong lòng rung động, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

- Đỗ vương phủ nhất mạch, hết thảy con cháu Đỗ gia nghe đây, Đỗ gia vô số năm qua nhận sự ủng hộ và tôn kính sâu sắc của đế quốc, làm cho không ít người trở nên kiệt ngạo, tự cao tự đại, không để ý đến nhân tình luân lý, chuyện này đã sớm gieo xuống Đỗ vương phủ nhất mạch mầm mống mục nát, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra vấn đề lớn. Đỗ vương phủ chúng ta, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại sớm đã thối rữa, hy vọng chuyện lần này có thể làm cho các ngươi thanh tỉnh, tất cả đều là các ngươi tự mình gieo gió gặt bão, sau này khi hành sự, nhất định phải nhớ kỹ tộc quy của Đỗ gia, không được tự cao tự đại.

Thanh âm của lão Hộ Quốc Vương vang vọng trên bầu trời, không bá đạo, không vang dội như kinh lôi, nhưng rơi vào trong tai của mọi người Đỗ gia cũng làm cho tất cả toàn thân run rẩy, chấn động linh hồn.

- Gia gia!

Đỗ Thương, Đỗ Vân Hân, ánh mắt rưng rưng, thân thể rung động.

Hộ Quốc Vương lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:

- Hài tử, ngươi có thể nể mặt già của ta, mọi chuyện dừng ở đây có được không?

Nhìn lão nhân trước mắt, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ chợt rung động, lập tức gật đầu:

- Được, việc này sẽ dừng tại đây, nhưng nếu Đỗ vương phủ sau này còn đến trêu chọc Thạch Thành Đỗ gia, trêu chọc ta, ta tuyệt đối sẽ không khách khí!

- Yên tâm đi, ta tin bọn họ không trêu chọc nổi, cũng không dám trêu chọc ngươi sau này đâu.

Lão Hộ Quốc Vương cười nhạt, ánh mắt hiền lành nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhẹ giọng:

- Ngươi, hài tử này, dáng dấp khi lớn lên thật giống với cha ngươi, trước khi trả món nợ cho nhà ngươi, có thể thấy được Đỗ gia nhất mạch xuất hiện hậu bối kiệt xuất như ngươi, ta đã thỏa mãn lắm rồi.

- Lão hữu, ta đi trước một bước, vĩnh biệt...

Lão Hộ Quốc Vương nói với Trấn Bắc Vương xong, hai tròng mắt khép hờ, hai tay từ từ rũ xuống, không còn thanh âm nào truyền ra nữa.

- Ngươi việc gì mà phải tự làm khổ mình như vậy chứ...

Trấn Bắc Vương trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh lão Hộ Quốc Vương, năng lượng ba động bao phủ lên trên người lão Hộ Quốc Vương, hai mắt xuất hiện ánh lệ, sau đó nhìn con cháu Đỗ vương phủ ở xung quanh, nói rằng:

- Lão Hộ Quốc Vương đã cưỡi hạc tây khứ rồi!

- Gia gia!

- Lão gia chủ!

- ...

Ngay lập tức, mọi người trong Đỗ vương phủ đều quỳ xuống đất, bi thương la lên, hai mắt rưng rưng, trong lòng cực kỳ bi thống.

- Lão Hộ Quốc Vương lên đường bình an!

Trong vô số người ở bốn phía, có người cung kính khom lưng tiễn đưa, rồi ngày càng nhiều người nghiêm nghị cung kính khom lưng, ở thời khắc cuối cùng này, mọi người đều không khỏi trở nên xúc động.

- Lão gia hỏa, lên đường bình an!

Bốn phía Đế Đô có vài luồng khí tức mịt mờ chiếm giữ trên cao, khí tức ba động thật lâu không tiêu tan.

- Gào...

Giờ khắc này, ở chỗ sâu trong hoàng cung bát ngát xa xa cũng truyền ra tiếng long khiếu, tựa như là đang than khóc vì lão Hộ Quốc Vương tây khứ!

Một đời Hộ Quốc Vương, đỉnh cấp cường giả tiếng tăm lừng lẫy tại Thạch Long đế quốc, đã vẫn lạc.

Toàn bộ Đế Đô lúc này nghiêm nghị an tĩnh, cung tiễn lão Hộ Quốc Vương rời đi.

- Phụ thân!

Thân ảnh Hộ Quốc Vương đến bên cạnh Trấn Bắc Vương, tự tay ôm lấy thân thể lão Hộ Quốc Vương, song đồng tràn ngập lôi quang lúc này lại đầy nước mắt.

- Cố nén bi thương.

Trấn Bắc Vương nhẹ giọng.

Hộ Quốc Vương khẽ gật đầu, sau đó ôm di thể lão Hộ Quốc Vương từ từ biến mất ở sâu trong Đỗ gia, sau đó liền có thanh âm nhàn nhạt truyền ra giữa không trung:

- Đỗ vương phủ nhất mạch con cháu Đỗ gia nghe kỹ, kể từ hôm nay, Đỗ gia gia chủ sẽ do Đỗ Vân Hân đảm nhiệm, không được dị nghị!

- Quán đỉnh truyền thừa của lão nhân này đều đã giao cho nhị ca ngươi, chính hắn cũng chỉ có thể tu đến khi ngọn đèn khô kiệt, đây chính là giá phải trả của nghi thức quán đỉnh truyền thừa.

Thanh âm Chân Thanh Thuần có phần cảm thán, truyền vào trong tai Đỗ Thiếu Phủ.

- Lên đường bình an.

Nhìn di thể lão Hộ Quốc Vương rời đi, lại nhìn một mảnh hỗn độn phía dưới, Đỗ vương phủ hơn phân nửa đã trở thành phế tích, Đỗ Thiếu Phủ không cảm thấy một chút nhẹ nhõm nào vì đã đòi được nợ mà ngược lại trong lòng đầy cảm xúc, ánh mắt nghiêm nghị, hướng về phía trước cung kính khom lưng thi lễ.

- Lên đường bình an.

Đỗ Chí Hùng, Đỗ Tiểu Mạn cũng khom lưng hành lễ, sắc mặt trang nghiêm.

- Chúng ta đi thôi!

Đỗ Thiếu Phủ phất tay, một cỗ hấp lực tràn ra, bao trùm lấy Đỗ Vân Long ở gần đó, định rời đi.

- Phụt...

Nhưng vào lúc này, trong miệng Trấn Bắc Vương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhất thời trắng bệch, khí tức trong nháy mắt trở nên uể oải, hai tròng mắt khép hờ, từng cổ khí tức quỷ dị ở trong người bắt đầu bạo động.

- Gia gia!

Thân ảnh thân ảnh lập tức xuất hiện bên cạnh, nâng Trấn Bắc Vương lên, đôi mắt đẹp lo lắng, chân mày nhíu lại.

- Tạ gia gia làm sao vậy?

Đỗ Thiếu Phủ giao Đỗ Vân Long cho Đỗ Tiểu Thanh, rồi lập tức đến trước người Trấn Bắc Vương.

Tạ Phi nói:

- Độc thương trên người gia gia từ lâu đã ngày càng nghiêm trọng, không thể xuất thủ nữa, có lẽ là vừa rồi giao thủ với lão Hộ Quốc Vương đã kích phát độc thương trong người.

- Hắn vừa rồi còn chịu đả kích lớn, lúc này độc thương công tâm, phiền phức lớn rồi.

Thanh âm Chân Thanh Thuần lại truyền ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)