- Nhị trưởng lão!
Đại trưởng lão bị Trấn Vương Đại Trận tru diệt, lần này Nhị trưởng lão cũng bị Đỗ Thiếu Phủ tiêu diệt, mọi người Đỗ Vương Phủ lúc này đều đang run rẩy.
Có lẽ đến lúc này, mới có người ý thức được, lần này bọn họ trêu chọc đến rốt cuộc là sát tinh bậc nào!
Giữa không trung, quanh thân lão Hộ Quốc Vương có Lôi Quang ba động, nhìn Trấn Bắc Vương than thở:
- Aizz, lão bằng hữu, ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?
- Cháu trai này của ngươi, chính ngươi không cần, ta cần, hắn mở miệng gọi ta một tiếng Tạ gia gia, vậy hắn tại Đế Đô liền không phải là kẻ không nơi nương tựa nữa, cho dù là những kẻ năm đó tới, chỉ cần Tạ Thiên Hồng còn sống một ngày, Tạ gia cũng sẽ không lùi về phía sau nửa bước!
Trấn Bắc Vương nhìn lão Hộ Quốc Vương, ánh mắt cảm thán, khẽ than:
- Tiểu tử này tốt như vậy, ta sao có thể nhìn hắn bị các ngươi bắt nạt, ta đau lòng a.
- Tạ gia gia.
Đỗ Thiếu Phủ đi đến bên cạnh Trấn Bắc Vương, ánh mắt lo lắng, biết Trấn Bắc Vương trên người có độc, không thích hợp động thủ.
- Ta không sao.
Trấn Bắc Vương vỗ vai Đỗ Thiếu Phủ, mỉm cười, nói:
- Mạng già này của ta phỏng chừng không còn mấy ngày nữa, ngươi hôm nay muốn làm gì thì làm cái đó, có ấm ức gì liền phát tiết ra ngoài, cho dù liều mạng già này của ta, Tạ gia gia cũng che chở ngươi không bị người khác ức hiếp, có điều không cần giết người vô tội, đối phó chính chủ là được rồi, đừng để ảnh hưởng đến căn cơ sau này.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, ánh mắt khẽ động, không nói gì, trong lòng tràn ngập ấm áp.
- Đúng vậy, tiểu tử này thật tốt. . .
Lão Hộ Quốc Vương thở dài, thần sắc ảm đạm, quay đầu lại nhìn Đỗ gia hỗn loạn, một ít lão nhân cùng cường giả Đỗ Vương Phủ chật vật thê thảm, nói:
- Đem Thạch Quan của Thạch Thành Đỗ gia giao ra đây, những người từng đi Thạch Thành Đỗ gia đều đứng ra đây cho ta!
- Lão gia chủ, vật tổ truyền nên thuộc sở hữu của Đỗ Vương Phủ nhất mạch chúng ta a.
Có lão nhân lên tiếng, không muốn giao ra Thạch Quan, lúc này lão gia chủ và Hộ Quốc Vương đều ở đây, có lẽ không cần sợ Đỗ Thiếu Phủ.
- Lão gia chủ, thông báo cho các Vương khác đi, cùng nhau tiêu diệt Đỗ Thiếu Phủ kia.
Có người đề nghị, thông báo cho các cường giả những Vương phủ khác trong Đế Đô, cùng nhau tiêu diệt Đỗ Thiếu Phủ, một Vương gặp nạn, chúng Vương trợ giúp, đây cũng là hiệp nghị bất thành văn luôn luôn tồn tại giữa các đại Vương Phủ.
- Câm miệng cho ta!
Lão Hộ Quốc Vương hét lớn, phất tay, hai đạo chưởng ấn Lôi Đình rơi xuống, lập tức rơi xuống trên hai người đang nói chuyện.
- Phụt phụt. . .
Hai người lập tức như gặp sét đánh, thân thể từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống đập vào mặt đất, trong miệng phun ra máu tươi, ánh mắt nghi hoặc khiếp sợ, không biết lão gia chủ tại sao lại ra tay với bọn họ.
- Ta lặp lại lần nữa, đem Thạch Quan của Thạch Thành Đỗ gia giao ra đây, những người từng đi Thạch Thành Đỗ gia đều cút ra đây cho ta!
Lão Hộ Quốc Vương hét lớn, trong hai con ngươi lóe ra Lôi Quang, thiểm điện ba động, khiến cho mọi người Đỗ Vương Phủ mọi người tâm thần bất an run rẩy.
- Lão gia chủ, Thạch Quan nằm trong Túi Càn Khôn.
Một Trưởng lão bộ dáng khoảng 50 tuổi, trong tay đưa ra một cái Túi Càn Khôn.
Lập tức trong đám người, có 10 người bước ra, hai đại hán dứng trước, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lão Hộ Quốc Vương phất tay, đem Túi Càn Khôn trong tay lão giả kia hút tới trong lòng bàn tay, trực tiếp ném cho Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Thạch Quan nằm ở đây.
Đỗ Thiếu Phủ vung tay đón lấy Túi Càn Khôn, trên đó cũng không có cấm chế Phong Ấn, dùng Tinh Thần Lực dò xét, thấy Thạch Quan Tổ đường quen thuộc nằm ngay bên trong Túi Càn Khôn, sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức đem Túi Càn Khôn cất vào trong ngực.
- Những người từng đi Thạch Thành Đỗ gia, tự hủy tu vi!
Lão Hộ Quốc Vương quát lớn 10 người từng đi Thạch Thành Đỗ gia, để cho họ tự hủy tu vi.
- Lão gia chủ, không thể a, Đỗ Thiếu Phủ đây là muốn diệt Đỗ Vương Phủ nhất mạch chúng ta a.
- Lão gia chủ, Đỗ Thiếu Phủ hung tàn thành tính, muốn diệt nhất tộc chúng ta, nhất định phải tiêu diệt hắn, không thể để cho hắn diệt nhất tộc.
- . . .
10 người đi qua Thạch Thành Đỗ gia lập tức sắc mặt đại biến, từng người một hét lớn, bốn phía cũng có không ít lão nhân cường giả la lên.
- Hóa ra chính là các ngươi đả thương Nhị bá, Đại bá, đả thương người thân nhất của ta, không thể tha cho các ngươi!
Đỗ Thiếu Phủ nổi giận xuất thủ, 'Phách Ảnh' trong tay hóa thành thanh kim kiếm tiên, yêu mỵ quỷ dị, như tia chớp xẹt qua không trung.
- Vù vù vù. . .
Kiếm quang bạo phát, xẹt qua không gian, lúc này những người này làm sao có thể đối kháng với Đỗ Thiếu Phủ đang nổi giận, thanh kim kiếm tiên nháy mắt xuyên qua ngực 10 người.
- Phụt phụt, phụt phụt. . .
10 người sắc mặt trắng bệch, trong miệng máu me đầm đìa, nhìn kiếm tiên xuyên qua ngực, sinh cơ trong cơ thể nháy mắt bị phá hủy, từng người một hai mắt không cam lòng sợ hãi, ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng, cũng không còn sức giãy dụa.
- Bịch bịch bịch. . .
Thanh kim kiếm tiên thu liễm, thân thể 10 người từ giữa không trung rơi xuống.
10 nhân toàn bộ bị tru diệt tại chỗ, làm cho tất cả người Đỗ Vương Phủ hãi hùng khiếp vía, toàn thân run rẩy, Linh Hồn lúc này cũng đang khiếp sợ.
- Tại sao lại như vậy, tại sao?
Đỗ Vân Hân dưới sự bảo vệ của một đại hán, mắt nhìn từng trưởng bối trong tộc bị tru diệt tại chỗ, ánh mắt bi thống, hai mắt đẫm lệ.
- Trời làm bậy, còn có thể sống, tự làm bậy, không thể sống. - Đại hán thở dài.
- Ai. . .
Lão Hộ Quốc Vương cùng Đỗ Thanh Thành bi thống, hai mắt run rẩy kịch liệt, đều không xuất thủ ngăn trở, có lẽ trong lòng bọn họ biết rằng, một khi bọn họ xuất thủ, Trấn Bắc Vương cùng Đỗ Tiểu Thanh cũng sẽ xuất thủ.
Mà Đỗ Vương Phủ hiện tại, căn bản không có ai có thể chống lại Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thương cũng không thể.
Xung quanh bốn phía Đỗ Vương Phủ, phía xa có vô số ánh mắt cũng vì vậy mà kinh hãi, trước mặt Hộ Quốc Vương, Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ lại vẫn bá đạo ác liệt tru sát nhiều người như vậy, là cường hãn bá đạo đến mức nào, không thể ngăn trở!
Lão Hộ Quốc Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc ảm đạm, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Hài tử, đủ rồi, ngươi giết người đã đủ nhiều, nể mặt chúng ta là nhất mạch tương thừa, thôi đi.
- Hoàng Cực Đan, giao ra Hoàng Cực Đan năm đó, bằng không, ta tuyệt không bỏ qua!
Đỗ Thiếu Phủ quát khẽ, món nợ của Tửu Quỷ lão cha năm đó, làm sao có thể không đòi lại.
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, phía sau Hộ Quốc Vương có một thanh niên từ từ đi vào, chính là Đỗ Thương, thân hình ưu nhã, trường bào đạm thanh sắc khẽ động, không kiêu căng nhưng là quý khí phi phàm, cái loại phi phàm này, giống như là từ khi sinh ra đã có.
- Hoàng Cực Đan đã sớm bị ta ăn vào, ta đem bản thân giao cho ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, chỉ là buông tha cho Đỗ Vương Phủ đi, mặc kệ ngươi có muốn thừa nhận hay không, chúng ta dù sao cũng là nhất mạch tương thừa, chuyện năm đó, Đỗ gia cũng là bất đắc dĩ, không thể lựa chọn.
Đỗ Thương đi ra, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt khẽ động, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Ngươi muốn trách, thì trách Đỗ Vương Phủ lúc trước có một chút tư tâm đi, 17 năm qua, gia gia cùng cha ta áy náy 17 năm, ta ăn vào'Hoàng Cực Đan' mà Đình Hiên thúc thúc đem đến, bộ Vũ kỹ đầu tiên của ta năm đó cũng là Đình Hiên thúc thúc dạy ta tu luyện lĩnh ngộ, nhưng lại nhìn một nhà các ngươi bị cường địch vây khốn lại không thể làm gì được, không thể xuất thủ tương trợ, áy náy 17 năm, bỏ đi, bây giờ liền kết thúc mọi chuyện đi. . .
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Thương, 17 năm trước, tiểu đồng bất phàm trong tay vị Hộ Quốc Vương trẻ tuổi, chính là người trước mắt này, một màn kia, hắn cũng từng chính mắt nhìn thấy, Hoàng Cực Đan mà Tửu Quỷ lão cha lấy từ Thiên Vũ Học Viện, chính là Đỗ Vương Phủ muốn vì hắn xây dựng căn cơ, lót đường tu luyện, thành tựu thiên tư.
- Đỗ Thương, ngươi lui ra, nơi này còn chưa tới lượt ngươi nói, lui ra cho ta!
Lão Hộ Quốc Vương quát lớn Đỗ Thương, thân ảnh ngăn trở ở trước mặt Đỗ Thương, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc dường như là đột nhiên già đi không ít, mở miệng nói:
- Xem ra, khoản nợ năm đó, ngươi cũng muốn cùng nhau đòi lại đi, cũng tốt, đến một ngày nào đó cũng nên chấm dứt.
Dứt lời, ánh mắt lão Hộ Quốc Vương đảo qua phía sau Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng rơi xuống trên người Đỗ Vân Long, nói:
- Hài tử, ngươi cũng là người của Thạch Thành Đỗ gia sao?
- Thạch Thành Đỗ gia, Đỗ Vân Long!
Đỗ Vân Long cầm “Thiên Sát trong tay bước ra, vân bào phần phật, khí thế phi phàm.
- Đỗ Vân Long, tên rất hay, chỉ là không biết lá gan binh sĩ Thạch Thành Đỗ gia thế nào, có dám tới gần một chút hay không, để ta xem một chút phong thái binh sĩ Thạch Thành Đỗ gia, nếu là sợ ta lão nhân gia gây bất lợi cho ngươi, vậy quên đi.
Lão Hộ Quốc Vương cười nhạt nói, lúc này khí tức toàn thân hoàn toàn không có, trong mắt vốn dĩ hiện lên Lôi Quang, giờ chỉ còn lại vẻ hiền lành.
- Binh sĩ Đỗ gia, trước nay đều không phải hạng người nhát gan.
Đỗ Vân Long đi ra, hắn tin tưởng đường đường một cái lão Hộ Quốc Vương, còn không đến mức quang minh chính đại đánh lén hắn.
Đỗ Thiếu Phủ không có ngăn cản, trước mắt bao người, trước mắt vô số người của toàn bộ Long Thành, e là lão Hộ Quốc Vương cũng không đến mức gây bất lợi cho Nhị ca, nhưng trong lòng vẫn đang đề phòng, 'Phách Ảnh' trong tay lan tràn Phù Văn, có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
- Quả nhiên bất phàm, tuấn tú lịch sự, là một binh sĩ tốt của Đỗ gia chúng ta!
Hộ Quốc Vương cười khẽ, bỗng dưng, xung quanh vốn không hề có khí tức ba động, lập tức gió nổi mây phun, nháy mắt Ngân Xà lóe ra, mây đen hội tụ, không gian chấn động, giống như lốc xoáy bão táp.
- Mọi người không cần khẩn trương, ta không hề có ác ý.
Trong chớp mắt này, ánh mắt đám người Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Chí Hùng, Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Tiểu Thanh cũng là bỗng nhiên biến đổi, nhưng cũng trong nháy mắt này, truyền ra tiếng của lão Hộ Quốc Vương.
Đồng thời, dưới đông đảo ánh mắt, giữa không trung, năng lượng kinh đã đem lão Hộ Quốc Vương cùng Đỗ Vân Long bao phủ.
Trên không nháy mắt gió nổi mây phun, Lôi Vân chiếm giữ, không gian xung quanh toàn bộ đều là Lôi Điện lóe ra, nhìn thôi cũng khiến người ta da đầu tê dại!
- Ầm ầm...
Trên bầu trời, lôi minh vang dội không thôi, kèm theo lượng lớn Phù Văn Lôi Quang cuồn cuộn, không ngừng hóa thành vô số thiểm điện Lôi Đình.
Uy áp hạ xuống, mang theo hủy diệt, làm cho mọi người xung quanh không khỏi run sợ, Linh Hồn run rẩy, muốn phủ phục.
- Lão Hộ Quốc Vương thật là khủng bố!
Có người khiếp sợ, lúc này nếu là Lôi Đình khủng bố kia hạ xuống, sợ là toàn bộ Đế Đô đều bị hủy một nửa, tất cả mọi người ở đây đều bị Lôi Điện kinh khủng khiến người sợ hãi kia phá hủy thành tro tàn.