Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 467: Một đám lão tặc

Chương Trước Chương Tiếp

- San bằng Đỗ Vương phủ.

Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời thì hai con ngươi của hắn liền hiện lên ánh sáng màu vàng kim vô cùng đáng sợ, từ từ bước đến, mà hắn đi đến đâu thì mặt đất dưới chân hắn nứt đến đó, bạo phát ra một khí thế vô cùng khủng bố.

- Không xong rồi, Thần Dũng Vương muốn giết người rồi!

Đệ tử và thị vệ của Đỗ Vương phủ khi đối mặt với thiếu niên áo tím thì liên tục lùi về sau, căn bản là sợ hãi không dám đối kháng, hơn nữa sự sợ hãi này là đến từ linh hồn.

Bọn họ vẫn còn nhớ cảnh tượng khủng bố lúc mà Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ đại chiến với “Nhân Vương Lữ Khôn của Thiên Hồ đế quốc, cũng vì nhớ rõ mà bọn họ càng thêm sợ hãi.

- Dừng tay, mau dừng tay cho ta!

Cánh cổng lớn của Đỗ Vương phủ lại một lần nữa mở ra, bên trong có một lão giả tầm bảy mươi tuổi đi ra, mà ánh mắt của ông ta vẫn luôn đặt trên người của Đỗ Thiếu Phủ.

Ánh mắt đáng sợ của Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, hắn biết lão giả này, ông ta là Nhị Trưởng lão của Đỗ Vương phủ, tự xưng là người đứng đầu trong số những người có tu vi dưới Vũ Vương cảnh, tiếng tăm lừng lẫy khắp đế quốc, là người gần đến Vũ Vương cảnh nhất, và cũng là cường giả mạnh nhất của Đỗ Vương phủ, hắn trước đây cũng đã từng cùng Tiểu Thanh quyết đấu nhưng đều thua ở trong tay của Tiểu Thanh!

Đệ tử của Đỗ gia khi thấy Nhị Trưởng lão xuất hiện liến gấp rút lúi lại, tránh ở sau lưng của Nhị Trưởng lão.

Khi nhìn thấy đệ tử của Đỗ gia khi đối mặt với Đỗ Thiếu Phủ lại sợ hãi như thế thì trong ánh mắt âm trầm của Nhị Trưởng lão lại xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

Đỗ Thiếu Phủ dừng bước, nhìn về phía Nhị Trưởng lão nói:

- Vật mà ta muốn đã được mang ra?

- Các vị Hộ pháp Trưởng lão của Đỗ gia đã bàn bạc ở trong đại điện, những điều kiện mà ngươi muốn thì chúng ta có thể đáp ứng, ngươi theo ta vào trong lấy!

Nhị Trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Cẩn thận có bẫy, ta cùng ngươi đi vào.

Âu Dương Sảng và Đỗ Tiểu Mạn đều vô cùng lo lắng, đều tiến lên muốn cùng Đỗ Thiếu Phủ đi vào Đỗ Vương phủ.

- Ca ca, muội cũng muốn vào với huynh.

Đỗ Tiểu Thanh tiến lên, muốn cùng ca ca đi vào Đỗ Vương phủ.

- Một mình ngươi vào là được, đây là chuyện của Đỗ gia, những người không phải là người của Đỗ gia thì không cần vào.

Nhị Trưởng lão nhìn về phía đám người Âu Dương Sảng, mà đối với Đỗ Tiểu Thanh thì hắn lại càng kiêng kỵ.

- Không có vấn đề gì, mọi người đều ở đây đợi ta thôi, mình ta vào là được.

Đỗ Thiếu Phủ phất ta từ chối, sau đó nhìn về phía Huyễn Ảnh nói:

- Nếu có ai dám vọng động thì có thể giết không tha!

- Vâng.

Huyễn Ảnh gật đầu, nắm chặt binh khí ở trong tay, khởi động huyền khí, khí tức bén nhọn mà huyết tinh cũng vì thế là tràn ra.

- Giá...

Mặt đất lại một lần nữa rung động, mọi người lại bắt đầu xôn xao, trong nháy mắt liền thấy một bây yêu thú lao đến, mà cưỡi ở trên lưng đám yêu thú này là những người mặc áo giáp, khí tức của bọn họ đều vô cùng sắc bén.

Mà ở đằng trước là một con Hàn Băng Yêu Điêu, trên lưng nó là dáng vể uyển chuyển của Tạ Phi, trang phục khẽ bay trong gió, mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự nghiêm túc.

- Gia gia bảo ta dẫn đệ tử của Tạ Vương phủ đến để giúp đỡ, ngươi yên tâm đi vào đi, bên ngoài có người của Tạ Vương phủ ta trông chừng!

- Đa tạ.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Chỉ là Nhị Trưởng lão của Đỗ Vương phủ khi nhìn thấy người của Tạ Vương phủ đến thì sắc mặt âm trầm của ông ta liền trở nên càng thêm khó coi.

Sau đó thì Đỗ Tiểu Yêu ở trên vai của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động đôi mắt màu vàng kim của mình, cùng Đỗ Thiếu Phủ đi vào Đỗ Vương phủ, còn những người khác đều đứng ngoài đợi.

- Ta luôn thấy trong lòng có chút bất an, bên trong có khi nào là bẫy không.

Khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Chí Hùng hiện lên tia lo lắng, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an.

- Nhị bá ngài yên tâm đi, Thiếu Phủ có đủ năng lực để tự vệ.

Đỗ Tiểu Mạn tuy vẫn luôn an ủi Đỗ Chí Hùng nhưng ở trong đôi mắt xinh đẹp kia lại tràn đầy lo lắng.

Đỗ Thiếu Phủ đi theo Nhị Trưởng lão mà tiến vào Đỗ Vương phủ.

Một Đỗ Vương phủ to lớn, tráng lệ như vậy lại lạnh ngắt như tờ, không có lấy một bóng người.

Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ vừa bước vào liền thấy ở trong đại điện khổng lồ mà trang nghiêm, cổ xưa mà tang thương của Đỗ Vương phủ có gần một trăm lão giả và cường giả của Đỗ gia.

Khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ tiến vào thì ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ, có người phẫn nộ, có người cười nhạt, có người kiêng kỵ cũng có người cảm thấy sợ hãi.

Mà ngồi ở vị trí cao nhất trong đại điện là một lão giả tầm tám mươi tuổi, thái dương trắng bệch, dáng vẻ già nua, nhưng khí tức của ông ta lại vô cùng đáng sợ, không giận mà uy, ánh mắt cũng khiến cho người phải sợ hãi.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn, nhưng lại không thấy được Hộ Quốc Vương nên có phần ngạc nhiên, nhưng lại phái hiện khí tức của lão giả này vô cùng đáng sợ, chấn động đến cả linh hồn, không ngờ ông ta dĩ nhiên lại là một Linh Phù sư Ngũ tinh Viên Mãn.

- Đây là Đại Trưởng lão, Đỗ Thiếu Phủ ngươi còn không mau bái kiến Đại Trưởng lão.

Trong đại điện, có người hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ mà quát lên, ý bảo muốn cho Đỗ Thiếu Phủ mau bái kiến Đại Trưởng lão, dù sao Đại Trưởng lão cũng là Linh Phù sư Ngũ tinh Viên Mãn, là cường giả của Đỗ Vương phủ, ở Thạch Long đế quốc cũng được xem là nhân vật số một số hai, ở Đỗ Vương Phủ có thể xem là người mạnh nhất.

- Đại Trưởng lão của các ngươi cùng ta có quan hệ gì chứ, các người đã chuẩn bị xong vật mà ta muốn chưa!

Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, ánh mắt lướt nhìn tất cả mọi người trong đại điện, thần sắc vô cùng khủng bố.

- Đỗ Thiếu Phủ ngươi được lắm, thân là đệ tử của phân tộc lại dám san bằng chủ tộc, đại nghịch bất đạo, theo tộc quy thì phải xử chết.

- Đỗ Thiếu Phủ, nể tình ngươi là lần đầu vi phạm, lại có thiên phú hơn người, cho nên chỉ cần ngươi giao ra bí mật của Vũ Mạch trên người ngươi, tạo phúc cho toàn bộ Đỗ gia, thì chúng ta sẽ nhẹ nhàng xửa lý, về sao chỉ cần ngươi một lòng vì Đỗ gia, Đỗ gia cũng sẽ dốc lòng bồi dưỡng ngươi, để cho ngươi có thể bước ra đế quốc, đứng vững gót chân ở Trung Châu, tương lai sẽ có một ngày có thể đứng đầu Trung Châu.

- Đỗ Thiếu Phủ ngoan ngoãn quy hàng đi, giao ra bí mật của ngươi nếu không sẽ dựa theo tộc quy để xử lý.

Nháy mắt liền có lão giả ở trong đại điện quát lớn, giống như là làm như vậy thì sẽ không còn sợ hãi Đỗ Thiếu Phủ nữa.

Vừa nghe xong thì Đỗ Tiểu Yêu ở trên vai của Đỗ Thiếu Phủ liền động, con ngươi màu vàng kim vô cùng linh động, ánh mắt liếc về phía tất cả mọi người trong đại điện.

- Ha ha ha ha ha.....

Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên cười lớn, khiến cho cả đại điện cũng phải run rẩy, hơn nữa ai cũng nghe ra được sự tức giận ẩn chứa ở trong đó, giống như một ngọn núi lửa đang chờ để phun trào.

- Đỗ Thiếu Phủ ngươi cười cái gì?

Có một lão giả nhíu mày, nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ mà hỏi.

Tiếng cười của Đỗ Thiếu Phủ cũng đã ngừng lại, trong con ngươi lóe lên ánh sáng màu vàng kim, nhìn thẳng vào đám người trong đại điện, khí túc cũng dần dần tỏa ra.

Loại khí tức khủng bố này khiến cho đám người trong đại điện cảm thấy khi đối mặt với Đỗ Thiếu Phủ giống như là đang đối diện với một con yêu thú vô cùng đáng sợ, đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, một loại khí tức bá đạo nhưng hung hãn cũng bao phủ khắp đại điện khiến cho bọn họ không tự chủ được mà run sợ.

- Ta là cười các ngươi không biết tự lượng sức mình, cười các ngươi tự cho bản thân mình cao hơn tất cả mọi người, cười một đám lão già các ngươi đều là ếch ngồi đánh giếng.

Đỗ Thiếu Phủ lạnh lùng quát lên, sư phụ Khí Tôn đã từng là cường giả đứng đầu, tung hoành khắp Trung Châu, từ những điều mà sư phụ để lại thì Đỗ Thiếu Phủ đã có được một thế giới quan vô cùng to lớn, thì sao có thể đem những lời mà đám người Đỗ gia nói vào tai chứ, huống hồ trong lòng của Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng chỉ có phẫn nộ mà thôi.

- Đỗ Thiếu Phủ ngươi làm càn, không đem tôn trưởng để vào mắt, là trọng tội, chẳng lẽ đám người của Đỗ gia ở Thạch Thành không dạy quy củ cho ngươi sao!

Đỗ Thiếu Phủ vừa nói xong thì không ít lão giả nhìn lẫn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi, trong đó có một lão giả không nhịn được mà hét lớn, trong mắt lóe ra lôi quang.

- Lão thất phu, ông có tư cách gì mà nói Đỗ gia ở Thạch Thành, nói trưởng bối trong Đỗ gia của ta, ông thì tính là thứ gì!

Đỗ Thiếu Phủ tức giận, ánh mắt lóe ra ánh sáng màu vàng kim nhìn thảng về phía lão giả kia, một cổ khí tức vô cùng bá đạo và bén nhọn bạo phát, tiếng quát như tiếng sấm, vô cùng đinh tay nhức óc, vẫn mãi quanh quẩn ở trong đại địa.

- Đăng đăng...

Tiếng quát của Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt thì lão giả kia cũng lỏa đảo lùi về phía sau, khí mà cổ khí tức khủng bố kia bạo phát thì tinh thần của hắn như bị đánh một đòn vô cùng mạnh sau đó hắn liền ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt vô thần, toàn thân không ngừng kịch liệt run rẩy.

- Trời ạ....

Không ít người trong đại điện vì việc này mà chấn động, không ai có thể ngời được đường đường là một trưởng lão mà lại vì một tiếng quát của Đõ Thiếu Phủ mà sợ mất mật.

- Đỗ Thiếu Phủ ngươi vừa làm cái gì, cho dù thế nào thì ngồi ở đây đều là trưởng bối của ngươi, hành động bất kính lúc nãy của ngươi cũng đủ để xử phạt!

Đại Trưởng lão lên tiếng, thanh âm tang thương mà hồn hậu, lại kèm theo tinh thần lực và linh hồn lực, cuồn cuộn mà lao về phía Đỗ Thiếu Phủ, giống như muốn cho Đỗ Thiếu Phủ một cái đánh phủ đầu, diệt bớt nhuệ khí và uy phong của hắn, nhưng cũng muốn thăm dò thực lực của Đỗ Thiếu Phủ.

Khi tinh thần lực của ông ta vừa lan tới thì tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung của Đỗ Thiếu Phủ cũng bắt đầu khởi động, trực tiếp chống đỡ, ánh mắt nhìn về phía Đại Trưởng lão vô cũng đáng sợ, trầm giọng nói:

- Các ngươi chỉ là già chứ không phải là trưởng bối của ta, già mà không chịu chết chính là tặc, các ngươi cũng chỉ là một đám lão tặc mà thôi, hôm nay ta giết chết các ngươi thì có sao đâu!

- Làm càn, tiểu bối to gan, xuất khẩu cuồng ngôn, nên giết!

Đại Trưởng lão thình lình liền đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng trong lại vô cùng khiếp sợ, không biết tại sao nhưng khi hắn nhìn về một tên tiểu bối như Đỗ Thiếu Phủ lại ẩn ẩn cảm thấy bất an, hơn nữa sự bất an này còn không ngừng tăng lên, khiến cho hắn lúc này cũng nơm nớp lo sợ.

- Ha ha ha ha ....

Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa nở nụ cười, trong thanh âm cũng tràn đầy sự phẫn nộ, Đỗ Vương phủ khinh người quá đáng, lấn lướt cha hắn, lấn lướt một nhà của hắn, hiện tại lại lấn lướt Đỗ gia ở Thạch Thành, chặt đứt một tay cánh tay của nhị bá, hại đại bá sống chết không rõ, phá hủy từ đường của Đỗ gia....

Với tất cả những điều này thì Đỗ Thiếu Phủ sao có thể không tức giận chứ, Đỗ gia ở Thạch Thành và Đỗ Vương phủ ở vài nghìn năm trước cũng là người một nhà.

Nhưng ở mấy ngàn năm sau, trải qua không biết bao nhiêu đời đệ tử cuối cùng chỉ còn lại một tia tình cảm vô cùng mỏng manh, và tia tia tình cảm ở trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng đã bị sự phẫn nộ phá hủy rồi.

- Một đám lão tặc, vật mà ta muốn, các ngươi “trả hay không “trả, giao hay không giao!

Tiếng cười ngừng lại, con ngươi mà vàng kim của Đỗ Thiếu Phủ liếc nhìn khắp đại điện, tiếng gầm chấn động đến cả trời cao, mặt đất trong đại điện cũng vì thế mà nứt nẻ, mặt đất không ngừng rung động.

Các vị cường giả của Đỗ gia ở trong đại điện cũng sợ mất mật, không ngừng lùi lại.

- Tên tiểu tử đại nghịch bất đạo ngươi nên bị tiêu diệt, tuyệt đối không thể lưu lại!

Đại Trưởng lão hét lớn, thân ảnh lóe lên, liền xuất hiện ở trước cửa hông của đại điện.

Mà lúc này tất cả cường giả ở trong đại điện cũng lùi đến chỗ đó, trong ánh mắt của mỗi người đều hiện lên một nụ cười nhạt.

- Đám lão tặc này đã sớm bố trí xong trận phù để đối phó ngươi.

Đỗ Tiểu Yêu liếc về bốn phía của đại điện, mà lúc này ở các cột trụ, xà ngang, mặt đất trong đại điện đều tràn ra ánh sáng của phù văn, ẩn ẩn như là nối liền với nhau, nối liền với năng lượng của đất trời.

- Ha ha..... Quả nhiên là một đám lão tặc, một đám người vô liêm sỉ, lừa ta bước vào đại điện đã bố trí trận phù, không chỉ lấn lướt Đỗ gia ở Thạch Thành của ta, lấn lướt một nhà của ta, lúc này lại muốn giết chết ta sao?

Đỗ Thiếu Phủ vô cùng tức giận, hai con mắt đều mang theo huyết sắc.

Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng đau lòng vô cùng, đau lòng cho người cha ma men của hắn bị Đỗ gia lừa gạt, đau lòng Đỗ gia ở Thạch Thành vẫn luôn coi Đỗ Vương phủ là người một nhà, thậm chí còn coi bọn họ là chủ tộc, mà bây giờ lại có được kết quả như thế này.

Đau, Đỗ Thiếu Phủ đau đến tận tim gan, lòng đau như cắt!

Tức giận, Đỗ Thiếu Phủ vô cùng tức giận, không thể kìm nén được nữa!

- Hỏi ngươi một lần cuối, có bằng lòng giao gia bí mật của Vũ Mạch, thuần phục chủ tộc, nếu không thì không chết không được!

Đại Trưởng lão hét lớn một tiếng, một lần cuối hỏi lại Đỗ Thiếu Phủ.

- Không giao, liền trực tiếp giết chết để trừ hậu họa!

Lão nhân của Đỗ gia cười lạnh, trong mắt hiện lên lôi quang, trả qua vô số năm tháng nhưng Đỗ Vương phủ vẫn ở đế đô sừng sững không ngã, nên bọn họ đã biến Đỗ Vương phủ trở thành một pháo đài, cho dù là cường giả ở Vũ Vương Viên Mãn cảnh thì cũng không có cách nào thoát ra, chỉ có thể chết ở trong đó.

- Hôm nay, san bằng Đỗ Vương phủ!

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu hét lớn, tiếng hét cuồn cuộn truyền ra, khiến cho đại điện cũng lung lay theo.

Chỉ tiếc là Đỗ gia đã sớm bố trí trận phù cho nên đám người Đỗ Tiểu Thanh ở bên ngoài không thể nghe được động tĩnh ở bên trong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)