Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 465: Đỗ thiếu phủ tức giận!

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta là Đỗ Tiểu Mạn, là đại tỷ của Thần Dũng Vương, nhanh đi thông báo với Thần Dũng Vương là nhị bá và nhị ca của cậu ấy đến đây.

Nử tử lên tiếng, trong con ngươi đen lay láy và trong veo tràn đầy sự lo lắng.

- Nếu ba vị là người thân của Thần Dũng Vương thì mời đi theo tôi, tôi sẽ đi thông báo với Thần Dũng Vương.

Người thị vệ kia sau khi nghe xong có chút sửng sốt, nhưng ba người trước mặt lại không giống như đang nói đùa, hơn nữa nhìn sắc mặt vô cùng vội vã và lo lắng nên hắn cũng không dám thờ ơ, lập tức liền dẫn ba người đi vào Thần Dũng Vương phủ.

Một lát sau, ba người Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Chí Hùng và Đỗ Vân Long đều vô cùng khẩn trương mà ngồi đợi trong đại sảnh của Thần Dũng Vương phủ, đám người Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Thanh và Lý Tuyết cũng vì nghe tin mà đến.

- Tiểu Mạn tỷ, sao tỷ lại đến đây.

Âu Dương Sảng tiến đến liền nhìn thấy Đỗ Tiểu Mạn, tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng mừng rỡ, khi nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Tiểu Mạn tràn đầy sự lo lắng thì chân mày cũng nhăn lại.

- Tam đệ đâu, Đỗ gia ở Thạch Thành đã xảy ra chuyện, ta cần gặp hắn ngay.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Tiểu Mạn cố nặn ra vẻ tươi cười sau đó hướng về phía Âu Dương Sảng hỏi thăm.

- Muội đã cho người đi tìm hắn, hắn đang cũng Trấn Bắc Vương trò chuyện nên sẽ sớm đến thôi.

Âu Dương Sảng nói.

- Vèo.....

Âu Dương Sảng vừa nói xong liền truyền đến âm thanh xét gió, chỉ trong nháy mắt thì Đỗ Thiếu Phủ đã xuất hiện ở trong đại sảnh, đằng sau deo một thanh kiếm lớn, áo bào màu tím khẽ bay trong gió, con ngươi lộ ra ánh sáng màu vàng kim, ánh mắt cũng nhìn về phía ba người Đỗ Chí Hùng, Đỗ Vân Long và Đỗ Tiểu Mạn.

- Nhị bá, đại tỷ, nhị ca...

Khi Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đỗ Chí Hùng thì sắc mặt của hắn cũng trầm xuống, Nhị bá trước đây dũng mãnh cường tráng vậy mà giờ thì khí tức uể ỏa, cánh tay trái vì đứt liền mà chỉ có thể buông thõng xuống, xem ra thương thế cũng không nhẹ.

- Nhị bá, ngài ....?

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng có một loại dự cảm không tốt, mà dự cảm này khiến cho Đỗ Thiếu Phủ phải sợ hãi.

- Chuyện của con ta đều nghe đại tỷ và nhị ca của con nói qua, không hổ là con trai của cha con, thế mới phải chứ.

Trên gương mặt tái nhợt của Đỗ Chí Hùng hiện lên nụ cười, đứng dậy đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, dùng cánh tay còn lại vỗ vào bả vai của Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt cũng mang theo ý cười, nói nhỏ:

- Người của Đỗ Vương phủ đã mang bộ Thạch quan mà lúc bé con thường bò vào ngủ đi rồi, đó là vật mà tổ tiên của Đỗ gia ở Thạch Thành để lại, nhưng trưởng bối của Đỗ gia vô năng không thể bảo vệ được đồ mà tổ tiên để lại, giờ trách nhiệm này giao lại cho con, con nhất định phải mang Thạch quan về.

- Nhị bá, chuyện này con cũng vừa mới biết, con cũng nhất định sẽ mang Thạch quan trong từ đường về.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, trong mắt tràn đầy hàn ý.

- Tam đệ, đại bá bị đám người của Đỗ Vương phủ ra tay làm bị thương nặng, cánh ta của cha ta cũng bị bọn họ chặt đứt, đám người của Đỗ Vương phủ khinh người quá đáng, đệ nhất định phải báo thù cho Đỗ gia ở Thạch Thành!

Ánh mắt của Đỗ Vân Long tràn đầy tơ máu, huyền khí trong cơ thể cũng bắt đầu khởi động, làm cho vân bào tung bay.

- Đại bá thế nào ...

Nghe thấy đại bái bị trọng thương thì Đỗ Thiếu Phủ liền vô cùng sốt ruột, ánh mắt nhìn về phía mọi người rồi vội vàng hỏi.

- Tam đệ.

Đỗ Tiểu Mạn lên tiếng, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau thương, nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Cha ta bị đám người của Đỗ Vương phủ làm cho bị trọng thương, đến giờ vẫn chưa biết sống chết, Lôi Chấn Yêu Sư tiền bối đang giúp cha ta trị thương, nhưng tình huống vẫn cực kỳ nguy cấp.

- Đăng đăng....

Đỗ Thiếu Phủ vừa nghe đến đó thì cả cơ thể cũng run lên, ánh mắt cũng dại ra.

Đại sảnh lúc này cũng lạnh ngắt như tờ, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ, lúc này giống như có một cổ khí tức vô hình đang dần tràn ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây tự dưng cảm thấy sợ hãi.

- Ca ca.

Đỗ Tiểu Thanh tiến lên, vô cùng lo lắng mà kéo nhẹ cánh tay của Đỗ Thiếu Phủ.

- Ta không sao.

Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng phục hồi tinh thần, trên gương mặt cương nghị lúc này xuất hiện một sự tức giận mà từ trước đến nay chưa từng có, ánh mắt hướng về phía nhị bá Đỗ Chí Hùng, nhị ca Đỗ Vân Long và đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn nói:

- Nhị bá, đại tỷ, nhị ca, mọi người yên tâm đi, con nhất định sẽ giành lại công bằng cho Đỗ gia của chúng ta, người khác thiếu ta bao nhiêu thì phải trả lại gấp bội!

- Nhị bá biết con bây giờ đã bất phàm, đã là Thần Dũng Vương của Thạch Long đế quốc, nhưng mà cho dù con làm bất kỳ chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, phải quan tâm đến an toàn của bản thân, Đỗ Vương phủ không phải là dễ đối phó, đại bá của con bây giờ vẫn chưa biết sống chết, chúng ta phải gấp rút quay về, Sư Vương tiền bối muốn chúng ta đến đưa con về, vì tiền bối chỉ có thể thủ hộ đại bá của con chứ không có cách nào để chữa trị.

Đỗ Chí Hùng nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, lúc này thì không có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của đại bá, sắc mặt khẽ biến, sau đó cố gắng nở ra một nụ cười rồi hướng về phía đám người Âu Dương Sảng nói:

- Giúp ta tìm đám người Ám Lang và Huyễn Ảnh, ta có chuyện muốn giao cho bọn họ, đồng thời giúp ta tiễn Tạ gia gia về, thay ta nói lúc này ta có việc gấp phải đi trước, lần sau sẽ đến bái phỏng lão nhân gia.

Âu Dương Sảng nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ rồi gật đầu, sau đó rời khỏi đại sảnh.

- Tham kiến Thần Dũng Vương.

Một lát sau hai người Ám Lang và Huyễn Ảnh liền cung kính tiến vào.

- Ám Lang thay ta đến một địa phương gọi là Thiên Hạ Hội ở Loạn Yêu thành của Hắc Ám sâm lâm tìm Dược Vương Y Vô Mệnh tiền bối, nói với ông ấy là ta mời ông ấy đến Đỗ gia ở Thạch Thành để giúp đại bá của ta chữa trị, ông ấy hỏi gì thì ngươi liền trả lời cái đó, chỉ cần là ngươi biết thì không được phép dấu giếm.

Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc mà dặn dò Ám Lang.

- Thiên Hạ Hội, Dược Vương Y Vô Mệnh!

Nghe được cái tên này thì sắc mặt của đám người Ám Lang, Huyễn Ảnh, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, v,v đều thay đổi.

Tên của Dược Vương Y Vô Mệnh khiến cho Ám Lang cảm thấy sợ hãi, hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ nở ra một nụ cười khổ, nói:

- Thần Dũng Vương, nghe nói Dược Vương Y Vô Mệnh đã mai danh ẩn tích vài chục năm, hơn nữa cho dù có thể tìm được thì sợ là tôi cũng sẽ không mời nổi Dược Vương Y Vô Mệnh tiền bối.

- Yên tâm đi, chỉ cần nói là ta mời thì Dược Vương Y Vô Mệnh tiền bối sẽ không từ chối, ngươi nhanh đi thôi, đừng làm trì hoãn thời gian, càng nhanh càng tốt.

Đỗ Thiếu Phủ sau khi dặn dò Ám Lang liền quay về phía Lý Tuyết nói:

- Muội cũng đi theo Ám Lang đến Loạn Yêu thành đi, ta cũng không biết rõ tình huống của Thiên Hạ Hội lúc này, tin rằng muội đi đến đó có thể giúp một tay.

- Được.

Lý Tuyết cũng không nhiều lời, khẽ gật đầu.

Đỗ Vân Long sau khi nghe Đỗ Thiếu Phủ nói thì trong mắt cũng hiện lên sự nghi ngờ, hình như là ở trong Loạn Yêu thành có một nơi tên là Thiên Hạ Hội, hơn nữa cùng tam đệ có liên hệ không nhỏ, mặc dù hắn rất tò mò nhưng trong tình huống này thì hắn cũng không hỏi nhiều.

- Mọi chuyện trong Thần Dũng Vương phủ đều giao hết cho ngươi.

Sau khi dặn dò xong Ám Lang và Huyễn Ảnh thì Đỗ Thiếu Phủ lập tức liền cũng Lý Tuyết cáo từ, rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

- Huyễn Ảnh, trước hết thông tri toàn bộ thị vệ của Thần Dũng Vương phủ đi đến trước cửa của Đỗ Vương phủ, ta lập tức cũng đến đó!

Đỗ Thiếu Phủ nói với Huyễn Ảnh.

- Vâng.

Huyễn Ảnh nghe xong liền cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ thì lập tức gật đầu, sau đó rời khỏi đại sảnh.

- Thiên Phủ, con muốn làm gì, chẳng lẽ con muốn ngay bây giờ đi đối phó với Đỗ Vương phủ sao?

Đỗ Chí Hùng thu hồi ánh mắt dừng ở trên người Ám Lang và Huyễn Ảnh, từ sự dao động của khí tức tên hai người này mà hắn có thể đoán được đây là hai cường giả ở Vũ Hầu cảnh, nhưng hai người này đối với Đỗ Thiếu Phủ lại cực kỳ cung kính, Đỗ Thiếu Phủ trước đây chỉ là một “cậu ấm ngu ngốc ở Thạch Thành vậy mà mới qua không lâu đã trở thành Thần Dũng Vương của Thạch Long đế quốc, đến cả cường giả ở Vũ Hầu cảnh cũng phải cung kính nghe lệnh.

- Cũng chưa đến mức muốn đối phó mà chỉ là muốn cầm đồ của chúng ta về thôi.

Đỗ Thiếu Phủ nói với nhị bá Đỗ Chí Hùng:

- Nhị bá, ngài cũng đi với con chứ, sau khi lấy đồ của chúng ta về thì ta sẽ lập tức trở về Thạch Thành, đã là đồ của ta thì không ai có thể mang đi được.

- Được.

- Còn có muội nữa, muội cũng muốn đi, Đỗ Vương phủ quá khinh người rồi, chúng ta phải giáo huấn cho bọn họ một trận.

Đỗ Tiểu Thanh ở trong đại sảnh cũng đã nghe từ đầu đến cuối, Đỗ Vương phủ khi dễ Đỗ gia ở Thạch Thành, bắt nạt ca ca khiến cho nàng vô cùng tức giận, trong đôi mắt thuần khiết cũng hiện lên ánh sáng xanh.

- Được, cùng đi, đây là nhị bá và nhị ca, họ là người thân của ta, sau này cũng sẽ là người thân của muội.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, cũng bắt đầu giới thiệu nhị bá và nhị ca cho Đỗ Tiểu Thanh.

- Nhị bá, nhị ca.

Đỗ Tiểu Thanh cũng rất tò mò mà quan sát hai người Đỗ Chí Hùng và Đỗ Vân Long.

Nhìn về phía thiếu nữ trước mắt thì khuôn mặt của Đỗ Chí Hùng và Đỗ Vân Long cũng cố hiện lên nụ cười rồi sau đó gật đầu chào hỏi, mặc dù bọn họ có chút nghi hoặc về lai lịch của Đỗ Tiểu Thanh nhưng bọn họ lúc này cũng không hỏi nhiều.

- Trấn Bắc Vương và Tạ Phi tỷ đều đã đi về, ngươi định làm thế nào, có cần ta đi Âu Dương Vương phủ nhờ gia gia của ta ra mặt.

Âu Dương Sảng vừa tiến vào đại sảnh liền hỏi Đỗ Thiếu Phủ, với sự hiểu biết của nàng về Đỗ Thiếu Phủ lại thêm vừa nhìn thấy Huyễn Ảnh đang tập trung toàn bộ thị vệ vủa vương phủ đi đến Đỗ Vương phủ thì nàng cũng đoán được Đỗ Thiếu Phủ muốn làm gì.

- Không cần, đây là việc của Đỗ gia thì phải do Đỗ gia tự mình giải quyết.

Đỗ Thiếu Phủ biết được ý tốt của Âu Dương Sảng nhưng vẫn lắc đầu từ chối, sau đó liền rời khỏi đại sảnh.

Lúc này, Đỗ Thiếu Phủ muốn đến Đỗ Vương phủ, muốn đòi lại công bằng và muốn mang đồ đạc của Đỗ gia ở Thạch Thành trở về!

Đỗ Chí Hùng, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu mạn đều nhìn về phía đối phương, sau đó liền đi theo.

Ở bên ngoài đại sảnh, Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía mặt trời đang từ từ lên cao, ngoảnh mặt lại thì thấy nhị bá sắc mặt trắng bệch, tái nhợt, bên cánh tay trái cũng đã đứt lìa thì sắc mặt liền trở nên âm trầm, hàn khí xung quanh cơ thể cũng tăng thêm, khiến cho không gian xung quanh cũng vì thế mà chấn động, đôi mắt lóe ra ánh sáng màu vàng kim, cùng lúc đó ánh sáng màu vàng kim cũng từ trong thân thể của hắn tràn ra.

- Tất cả người của Đỗ Vương phủ nghe cho rõ đây, nếu Đỗ Thiếu Phủ ta hôm nay không san bằng Đỗ Vương phủ thì trời đất không tha.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)