Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 464: Vô tình vô nghĩa.

Chương Trước Chương Tiếp

Trấn Bắc Vương vừa dứt lời liền ngưng tụ thủ ấn, có phù văn từ giữa ấn đường tràn ra, trong nháy mắt liền tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, phảng phất như ánh trăng đêm rằm vậy, soi sáng khắp không gian nhưng lại lộ ra một cổ khí tức lạnh lẽo.

- Phần phật phần phật!

Đỗ Thiếu Phủ chăm chú nhìn vào phù văn chói mắt ở ấn đường của Trấn Bắc Vương, giống như ở trước mắt có một bức tranh vậy, sau đó ánh sáng từ phù văn không ngừng dao động, không gian không ngừng “phần phật phần phật rung động, rườm rà khó hiểu, cuối cùng bao phủ lấy không gian, cũng bao phủ Đỗ Thiếu Phủ ở trong đó.

Trong nháy mắt, Đỗ Thiếu Phủ liền xuất hiện ở một không gian xa lạ, cũng ngay lập tức phát hiện đây chính là ở ngoài cửa của Đỗ Vương phủ ở đế đô Long Thành.

Chỉ có điều không gian lúc này đều dao động một cách vô cùng thần bí, ngăn cách Đỗ Vương phủ với không gian bên ngoài.

Ở ngoài Đỗ Vương phủ có không ít hung cầm mãnh thú đang đứng, có “Cùng Kỳ vô cùng hung mãnh, có “Bác với tiếng kêu như tiếng trống, có “Gà Dư với ba đầu sáu tay, cũng có cả “Loan Điểu vô cùng rực rỡ.

- Rống!

- Gào!

Tiếng kêu của bầy yêu thú giống như tiếng sấm rền vậy, toàn thân đều tản ra một cổ khí tức vô cùng khủng bố, tiếng kêu của hung cầm khiến cho đất đá cũng phải nứt ra, thân thể giống như mây đen phủ kín bầu trời, khiến cho người khác phải run sợ.

Mà trên lưng của những con yêu thú khủng bố này đều có người đang đứng, khí tức ở xung quanh phát sáng giống như ánh sáng mặt trời chói lọi, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, giống như một ngôi sao đang giáng xuống khiến cho bầu trời phía trên Đỗ Vương phủ trở nên rạng rỡ, giống như thần linh giáng thế, vô cùng khí thế và kiêu ngạo!

Tất cả tộc nhân của Đỗ gia đều run rấy lo sợ mà quỳ ở bên ngoài Đỗ Vương phủ.

Ở bên trong Đỗ Vương phủ chỉ có hơn mười người, quanh thân đều được bao phủ bởi một tầng ánh sáng yếu ớt, có thể miễn cưỡng chống lại sự uy áp khủng bố kia.

Mà ở trong mười mấy người đó thì Đỗ Thiếu Phủ thấy được bốn bóng người vô cùng quen thuộc, trong đó có Trấn Bắc Vương, xung quang được bao phủ bởi hàn băng, chống đỡ sự uy áp khủng bố kia.

Hộ Quốc Vương của Đỗ Vương phủ cũng có mặt ở đó, chỉ là Hộ Quốc Công lúc này còn rất trẻ, chỉ tầm ba mươi tuổi, trong tay lại bảo vệ một bé trai tầm sáu bảy tuổi, trong ánh mát của đứa bé này cũng đã hiện lên lôi quang, vô cùng bất phàm, đó rõ ràng là “nhân tài của Đỗ gia – Đỗ Thương.

Trong đám người thì Đỗ Thiếu Phủ còn nhìn thấy hai người một nam một nữ, dáng vẻ vô cùng bất phàm, nữ tử cực kỳ xuất trần, ngạo thế mà độc lập, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng chói chang như ánh mặt trời lại vô cùng khủng bố không có một chút sợ hãi nào cả, hai cánh tay ôm chặt lấy hai đứa bé mới ra đời.

Đứng bên cạnh nữ tử là một người thanh niên dáng vẻ đường hoàng, trên người còn mặc chiến bào, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt trên gương mặt cương nghị tràn đầy sự lạnh lùng, dường như còn tràn ra lôi quang.

- Cha, Nương.

Vừa thấy đôi nam nữ này thì Đỗ Thiếu Phủ liền cất tiếng kêu nhưng lại phát hiện mình kêu không ra tiếng, đôi nam nữ kia chính là người cha ma men và mẫu thân của hắn, mà hai đứa bé trong lòng mẫu thân chính là bản thân hắn và muội muội.

Có hai lão giả đứng ở trước Đỗ gia, trong đôi mắt của hai người đều hiện lên lôi quang, trong đó có một lão giả tầm sáu bảy chục tuổi nhìn về phía bóng người và bầy mãnh thú khủng bố kia, nói:

- Các vị đại nhân, phu phụ Đỗ Đình Hiên không có quan hệ gì với Đỗ Vương phủ cả, mong các vị không làm bị thương người vô tội.

Đỗ Đình Hiên ngạo nghễ mà đứng đôi mắt trên gương mặt cương nghị tràn đầy lạnh lùng, chiến bào tung bay trong gió, đối mặt với những người kia, hét lớn:

- Ta và Đỗ Vương phủ không có bất kỳ quan hệ gì, có vấn đề gì tìm ta là được, đừng tổn thương người vô tội!

- Các vị đại nhân, chúng tôi cùng phu phụ Đỗ Đình Hiên không có bất kỳ quan hệ gì cả.

- Từ nay về sau, Đỗ Vương phủ sẽ cắt đứt mọi quan hệ với phu phụ Đỗ Đình Hiên, mong các vị đại nhân không tổn thương đến người vô tội.

Vài vị lão giả quỳ ở đăng trước mọi người của Đỗ gia cũng thi nhau lên tiếng, trong mắt tràn đầy sự nao núng và kiêng kỵ, bọn họ vốn không phải là đối thủ của những người đó, bọn họ căn bản không thể đối kháng lại sự uy áp khủng bố đó.

- Ngạo Đồng, ngươi đã thấy rồi đó, đám phàm phu tục tử này đều là loại người vô tình vô nghĩa, theo ta về thôi.

Người đứng trên lưng mãnh thú quát lớn, âm thanh chấn động, ẩn chứa một sự uy nghiêm cổ lão và vô tận, giống như tiếng sấm vang vọng trời cao, kéo dài rất lâu.

- Nhị Hộ pháp, vì sao lại phải đau khổ mà cưỡng ép lẫn nhau.

Ánh mắt của người nữ tử khi nhìn về bóng dáng chói lòa lại vô cùng khủng bố kia mang theo sự khẩn cầu.

- Đi với ta, không thì đừng trách ta không khách khí!

Tiếng quát vang lên như tiếng sấm, thân ảnh giống như một ngôi sao băng lao thằng về phía người nữ tử.

- Ngạo Đồng, cẩn thận!

Đỗ Đình Hiên hét lớn, phất tay khởi động phù văn, một đạo quyền ấn ngưng tụ lấy lôi vân trên cao, mạnh mẽ lao ra ngăn cản.

- Một tên dân đen nhỏ bé, ngươi còn chưa đủ tư cách.

Tiếng quát truyền ra, ánh sáng chói mắt, Phù Lục Bí Văn che phủ bầu trời, một đạo thủ ấn mạnh mẽ đánh vào quyền ấn của Đỗ Thiếu Phủ.

- Oanh ....

Một quyền một chưởng ở giữa không trung va vào nhau rồi nổ tan, năng lượng từ phù văn tràn ra khắp không gian.

- Làm càn.

Lại có thêm vô số đạo phù văn giống như sao trời, uy thế khủng bố, lao về hướng Đỗ Đình Hiên.

- Đùng đoàng!

Đỗ Đình Hiên dùng toàn lực để đối kháng, vì chiến đấu kịch liệt mà không gian xung quanh đều chấn động, nhà cửa đình viện ở phía dưới đều vỡ nát, sau đó vì nguồn năng lượng khủng bố kia mà hóa thành tro bụi.

Tất cả người của Đỗ gia đều chỉ đứng nhìn chứ không có ai đứng ra giúp đỡ, chỉ trơ mắt nhìn Đỗ Đình Hiên bị vây công, ánh mắt của hai lão giả đứng đầu có phần dao động, không ai biết trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì.

- Phốc xuy ...

Rốt cục thì Đỗ Đình Hiên cũng phun ra một ngụm máu, cả người bị đánh rơi xuống mặt đất, từng bước từng bước lùi về phía sau, đất đá dưới chân cũng biến thành bột mịn.

Những người của Đỗ gia đang quỳ ở bên ngoài Đỗ Vương phủ thi nhau lùi lại, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến bản thân, không một ai tiến lên hỏi thăm.

- Đình Hiên.

Nữ tử xinh đẹp chạy đến bên người của Đỗ Đình Hiên, trong ánh mắt tràn đầu sự ảm đạm.

- Chăm sóc tốt cho Thiếu Phủ và Thiếu Cảnh, ta không sao.

Đỗ Thiếu Phủ tiến lên, che chở cho vị nữ tử xinh đẹp kia.

- Chúng ta đi thôi, bọn họ nếu muốn bắt chúng ta cũng không phải là dễ dàng.

Trong tay vị nữ tử cầm một miếng ngọc giản, lập tức bóp nát ngọc giản khiến cho không gian xung quanh không ngừng dao động, một giây sau hai người liền lập tức biến mất.

- Trốn không thoát.

Đám người khủng bố kia cũng bóp nát ngọc giản ở trong tay, từng đạo từng đạo thân ảnh cùng bầy mãnh thú khủng bố này cũng đột nhiên biến mất, giống như bọn họ chưa từng xuất hiện.

- Rào rào...

Cách giới ngăn cách không gian xung quanh cũng biến mất, đế đô Long Thành lại một lần nữa hiện ra, vô số ánh mắt nhìn về phía Đỗ Vương phủ mang theo sự sợ hãi cùng với nghi ngờ, không ai biết được lúc nãy ở Đỗ Vương phủ đã phát sinh chuyện gì.......................

Một màn trước mắt biến mất, Đỗ Thiếu Phủ cũng hồi hồn, hai mắt tràn đầy nước mắt, hai tay cũng không biết đã nắm chạy lại từ lúc nào.

- Cha, Nương ....

Đỗ Thiếu Phủ nhẹ giọng kêu, là người của Đỗ Vương phủ dù gì cũng có chúng huyết mạch mà tổ tiên để lại thế mà những người này lại trơ mắt nhìn phụ thân bị cường giả vây công, nhà của hắn gặp nạn vậy mà Đỗ Vương phủ lại vô tình vô nghĩa như vậy.

Trấn Bắc Vương nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt trên khuôn mặt tràn đầy nép nhăn tràn đầy sự đau lòng, nói:

- Chắc con cũng đã biết việc cha con từng mang một viên Hoàng Cực đan từ Thiên Vũ học viện về?

- Vâng.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía Trấn Bắc Vương mà gật đầu, việc này khi ở Lan Lăng thành thì hắn cũng đã từ miệng của Âu Dương Sảng và San Di mà biết được, cũng vì điều này mà tên của phụ thân hắn xuất hiện ở trên bảng treo thưởng của Học viện.

Ánh mắt của Trấn Bắc Vương khẽ động, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Đỗ Thương của Đỗ gia thiên phú bất phàm, chính là một thiên tài bẩm sinh, theo như ta được biết Đỗ gia vì muốn cho tiền đồ của Đỗ Thương có thể tiến xa hơn cho nên muốn Đỗ Thương ăn Hoàng Cực đan của Thiên Vũ học viện để tạo căn cơ, liền lấy điều kiện là sẽ chiếu cố Đỗ gia ở Thạch Thành, khiến cho bọn họ mạnh hơn để cha con cướp đoạt Hoàng Cực đan của Thiên Vũ học viện. Nào ngờ Đỗ Vương phủ lúc đó không chỉ cắt đứt toàn bộ quan hệ với cha con mà còn không hề quan tâm đến Đỗ gia ở Thạch thành.

- Vô tình vô nghĩa!

Đỗ Thiếu Phủ nắm chặt hai tay, trong đôi mắt hiện lên sự tức giận, không nghĩ đến cha của hắn cướp đoạt Hoàng Cực đan của Thiên Vũ học viện lại là vì Đỗ Thương của Đỗ Vương phủ, vậy mà khi cha hắn gặp được cường địch thì Đỗ Vương Phủ lại vô tình vô nghĩa như vậy, điều này sao có thể không làm cho Đỗ Thiếu Phủ tức giận, Đỗ Thiếu Phủ lúc này tức giận cho người cha ma men của mình, cũng vì bản thân hắn là nhất mạch của Đỗ gia mà tứ giận.

Trấn Bắc Vương do dự một lúc mới nói tiếp:

- Ta vừa nhận được tin không lâu trước đây có người của Đỗ Vương phủ đi đến Đỗ gia ở Thạch Thành, chắc chắn cũng đã xảy ra tranh chấp, nhưng cuối cùng thì người của Đỗ Vương phủ lại cướp đi một bộ Thạch quan của Đỗ gia ở Thạch Thành bởi vì hoài nghi đó là bảo vật của Đỗ gia ở Thạch Thành, hơn nữa nó có thể đem đến lợi ích cho toàn bộ người của Đỗ Vương phủ cho nên muốn lấy làm của riêng.

- Oành!

Trấn Bắc Vương vừa dứt lời thì trong mắt của Đỗ Thiếu Phủ bắn ra một tia sáng màu vàng kim, khí tức xung quanh thân thể cũng mạnh mẽ tràn ra, hai mắt tràn ngập lửa giận.

Trước đây mỗi lần hắn từ trong Thạch quan tỉnh lại thì các vị trưởng bối của Đỗ gia ở Thạch Thành đều cảnh cáo hắn, nói Thạch quan trong từ đường là do tổ tiên của Đỗ gia để lại, không thể mạo phạm, nếu như lại bò vào trong Thạch quan thì nhất định sẽ bị phạt nặng.

Mà Thạch quan trong từ đường lúc này lại nằm trong tay Đỗ Vương phủ, trong quá trình này đã xảy ra chuyện gì thì không cần nói Đỗ Thiếu Phủ cũng biết, Đại bá, Nhị bá và các vị Trưởng lão của Đỗ gia sao có thể dễ dàng cho người khác động vào từ đường, cho dù là người của Đỗ Vương phủ cũng không được, trừ phi người của Đỗ Vương phủ đã gây chiến với Đỗ gia ở Thạch thành, mà với thực lực của Đỗ gia ở Thạch Thành thì sao có thể chống đỡ nổi.

............

Sáng sớm, ở trước cửa của Thần Dũng Vương xuất hiện ba người hai trai một gái, trong đó có một người thanh niên, một người đàn ông và một cô gái.

Người thanh niên dáng người cao lớn, mặc Vân bào, khí chất cũng không tầm thường, trên làn da màu đồng cổ mơ hồ có thể thấy được huyền khí đang di chuyển.

Người đàn ông cũng rất tráng kiện nhưng sắc mặt lại trắng bệch.

Nữ tử dáng người uyển chuyển, mài tóc đen dài óng mượt được buộc lỏng ở sau lưng.

Mà ánh mắt của ba người lúc này đều vô cùng ngưng trọng, ánh mắt khi nhìn thấy bốn chữ Thần Dũng Vương phủ mới có phần thả lỏng, nhưng vẫn cực kỳ ngưng trọng.

- Các vị đến tìm ai, Thần Dũng Vương hôm nay không tiếp khách, mời các vị trở về đi.

Một người thị vệ đứng canh cổng của Thần Dũng Vương phủ tiến lên hỏi, ngày nào cũng có người của các thế lực lớn ở đế đo muốn cầu kiến Thần Dũng Vương, nhưng mà tự nhiên cũng không như nguyện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)