Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 463: Biến cố ở thạch thành

Chương Trước Chương Tiếp

- Chẳng lẽ một phân tộc nho nhỏ đã xuống dốc của Đỗ gia ở Thạch Thành lại có thể có người đánh thắng được các ngươi sao?

Lão giả nghi ngờ mà hỏi lại, lão Ngũ và lão Lục đều đến Vũ Hầu cảnh, một phân tộc nhỏ nhỏ của Đỗ gia ở Thạch Thành sao có thể có cường giả ở Vũ Hầu cảnh.

- Đỗ gia cũng không có người đạt đến Vũ Hầu cảnh, cho nên lúc đầu cũng không phải là đối thủ của chúng tôi, chỉ là không ngời được ở trong Thạch Thành lại có sự tồn tại của Yêu Vương cảnh, hơn nữa lại có quan hệ rất tốt với Đỗ gia, cho nên chúng tôi mới chịu thiệt, nếu như không phải chúng tôi chạy nhanh thì sợ là không có cơ hội trở về.

Một vị đại hán sắc mặt trắng bệch trả lời, trong ánh mắt vẫn còn chút sợ hãi, vô cùng kiêng kỵ vị cường giả ở Yêu Vương cảnh này bởi vì sự tồn tại của Yêu Vương cảnh là vô cùng bất phàm.

Nghe vậy khiến cho trong đôi mắt của vị lão giả kia có phần dao động, sau đó nhìn về bộ Thạch quan tràn đầy khí tức cổ xưa kia, nói:

- Không nghĩ tới một Thạch Thành nho nhỏ kia lại có một Yêu thú có tu vi đạt đến Yêu Vương cảnh, nhưng mà Thạch quan này có thể là do tổ tiên của Đỗ gia ta để lại, không chừng sẽ có một vài bí mật, nếu đã là đồ của Đỗ gia thì đương nhiên sẽ ở trong Đỗ Vương phủ của ta.

- Đỗ Thiếu Thiên và Đỗ Thiếu Phủ của Đỗ gia cũng rất bất phàm, Đỗ Thiếu Phủ trong trận chiến với Lữ Nhất của Thiên Hồ đế quốc đã thức tỉnh một loại Vũ Mạch, rõ ràng là có quan hệ với tổ tiên của chúng ta, có phải là có liên quan đến bộ Thạch quan này hay không?

- Nếu như ở Đỗ gia không tìm được bảo vật nào đặc biệt thì vô cùng có khả năng là có liên quan đến bộ Thạch quan này.

- Nếu như tất cả người của Đỗ Vương phủ chúng ta đều có lợi, vậy thì chúng ta có thể đời đời hưng thịnh rồi!

- ....

Từng vị từng vị cường giả của Đỗ gia đều nhau nhau đứng lên nghiên cứu Thạch quan, hy vọng có thể tìm ra bí mật của nó, trước đây Đỗ Thiếu Phủ trong trận đấu với Lữ Khôn của Thiên Hồ đế quốc vô cùng cường hãn, sự uy áp đó khiến cho tất cả mọi người trong Đỗ gia đều cảm thấy sợ hãi, nếu có thể tìm ra bí mật của nó, khiến cho người của Đỗ gia có lợi thì còn lo gì để lo lắng chứ.

- Ai ......

Ở trong đại điện, lại vang lên tiếng thở dài, sau đó vang lên tiếng nói nhỏ:

- Chỉ mong hành động này của các ngươi sẽ không đem đến tai họa lớn cho Đỗ Vương phủ....

- Các vị Hộ pháp Trưởng lão, bộ Thạch quan này là do tổ tiên của Đỗ gia để lại, vẫn luôn được đặt tại Đỗ gia ở Thạch Thành, đồ vật mà tổ tiên để lại thì chúng ta nên tôn trọng, đưa nó trở về Thạch Thành thôi.

Ở trong đại điện, Hộ Quốc Vương cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt có phần dao động, lộ ra một chút lo lắng.

- Gia chủ, vật do tổ tiên của Đỗ gia để lại thì nên đặt tại Đỗ Vương phủ của chúng ta nha!

- Gia chủ, nói không chừng trong Thạch quan này có ẩn tàng bí mật, vì toàn bộ Đỗ Vương phủ nên nhất định không thể trả nó về Thạch Thành được.

- Chỉ một phân tộc nhỏ nhoi của Đỗ gia ở Thạch Thành chẳng lẽ dám làm phản sao, vật mà tổ tiên để lại thì đương nhiên là phải để tại Đỗ Vương phủ rồi.

Ngay lúc đó liền có một lão giả hướng về phía Hộ Quốc Vương nói, cảm thấy việc Thạch quan đặt ở Đỗ Vương phủ là điều đương nhiên.

- Nhiều năm như vậy ở Đỗ Vương phủ khiến cho mọi người cảm thấy mọi thứ đều là đương nhiên, hành động ngày hôm nay của các người chính là đem đến đại họa cho Đỗ Vương phủ, bắt đầu từ ngày hôm nay ta sẽ bế quan chuyên tâm tu luyện, việc của các người thì tự các người xử lý cho tốt.

..........................................

Ở trong căn phòng, ngọn lửa do Đỗ Thiếu Phủ ngưng tụ trong Linh Lô Phù Đỉnh cũng dần dần yếu đi, mà ở trên mặt đất lúc này là một người đang ngồi xếp bằng, xung quang được bao trùm bởi năng lượng của thiên địa, trong lúc mơ hồ còn có thể thấy được người này không một mảnh vải che thân.

- Hô....

Sau khi nhìn về phía người đang ngồi xếp bằng trên mặt đất kia thì Đỗ Thiếu Phủ liền thở ra một hơi, trong lòng cuối cùng cũng có thể thả lỏng, mặc dù sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười.

- Là đã thành công rồi sao?

Hư ảnh của Chân Thanh Thuần bay lơ lửng đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt tò mò nhìn về phía người đang ngồi xếp bằng trên mặt đất kia.

- Có thể xem như là thành công, nhưng mà tiếp theo thì phải dựa vào chính cô ấy mới được.

Trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ nở ra một nụ cười, phần việc của hắn đã xong, tiếp theo đều phải dựa vào chính Thiên Cổ Ngọc, nếu như Thiên Cổ Ngọc có thể thuận lợi cùng những bí pháp và trận phù trên cơ thể hòa vào làm một thì cô ta có thể dùng một loại phương pháp khác để vùng dậy.

Chỉ là Cổ Thiên Ngọc lúc này mạnh lên bao nhiêu thì chính Đỗ Thiếu Phủ cũng không thể tính được.

- Phương pháp này quá kỳ lạ rồi, không hổ là xuất từ tay của người đã từng tung hoành khắp Trung Châu – Khí Tôn.

Chân Thanh Thuần không ngừng cảm thán, sau khi biết Thánh Thể Quyết mà Đổ Thiếu Phủ sử dụng là do Khí Tôn để lại thì trong lòng vô cùng chấn động.

- Còn cần phải thêm công pháp của Thanh Thuần huynh mới thành công được.

Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng cười một tiếng, Thánh Thể Quyết là do sư phụ Khí Tôn để lại, nhưng mà bộ công pháp luyện nhục thể là của đại ca Chân Thanh Thuần.

- Bộ công pháp luyện nhục thể đó, cũng là do trước đây có người vì có việc muốn cầu ta mà dâng tặng, chỉ có những người mà Thần Khuyết bị vỡ nát mới có thể tu luyện, độ khó là cực kỳ cao, người luyện cần phải có nghị lực lớn, lại phải có quyết tâm cao mới có thể, Thiên Cổ Ngọc này có thể thừa nhận toàn bộ, cũng có thể xem là đủ tư cách.

Chân Thanh Thuần nói.

- Tất cả những việc sau này chỉ có thể dựa vào chính cô ấy rồi.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, mấy ngày hôm nay liên tục tiêu hào huyền khí, cho dù là đã ăn không ít linh đan nhưng mà cơ thể vẫn cảm thấy có phần mệt mỏi, chỉ có thể cố gắng kiền trì đến cùng.

Sau đó thì Đỗ Thiếu Phủ cũng ngồi xuống ở bên cạnh, hai mắt khẽ nhắm lại, cũng bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, đặc biệt là tu luyện tinh thần lực và linh hồn lực, quanh thân liền bị một tầng ánh sáng màu trắng bao phủ, dần dần khôi phục lượng huyền khí mà mấy ngày hôm nay đã tiêu hao.

Đỗ Thiếu Phủ vừa tiến vào trạng thái tu luyện thì Chân Thanh Thần cũng trở về trong tiểu tháp, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ là vì sự dao động của năng lượng xung quanh Thiên Cổ Ngọc mà thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gầm nhẹ.

Đêm, rừng trúc cũng trở nên yên tĩnh.

Ở trong rừng trúc, Tạ Phi đứng ở trước mặt Trấn Bắc Vương, chân mày nhăn lại, nói:

- Người của Đỗ Vương phủ hình như là đi đến Đỗ gia ở Thạch Thành, là quê nhà của Thiếu Phủ, theo như tin tức mà người của ta có được thì người của Đỗ Vương phủ lúc ở Thạch Thành đã động thủ, cuối cùng còn mang đi một bộ Thạch quan mà tổ tiên của Đỗ gia lưu lại trong từ đường của Đỗ gia ở Thạch Thành, nhưng mà người của Đỗ Vương phủ cũng tổn thất không nhỏ, hình như trong Thạch Thành có cường giả ở Yêu Vương cảnh.

- Đỗ Vương phủ, rất tốt, vô cùng tốt, kinh người quá đáng, thật là coi đứa cháu trai kia của ta là không có người để dựa vào, lại không có cha nương ở bên người nên muốn bắt nạt như thế nào cũng được sao!

Vừa nghe đến đây thì Trấn Bắc Vương liền nổi giận, hai con mắt trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn kia ngập tràn lửa giận, hướng về phía Tạ Phi nói:

- Phi Nhi nha đầu, cùng ta đi Thần Dũng Vương phủ một chuyến.

- Gia gia, thân thể của ngài càng ngày càng kém, nếu như ngài muốn làm gì thì cứ giao cho con là được.

Tạ Phi cũng rất lo lắng cho sức khỏe của gia gia.

- Chuyện này con không làm được, Đỗ Vương phủ có ý muốn giấu giếm những chuyện lúc đầu, chỉ sợ sẽ không dám vạch trần mọi chuyện, bây giờ lại dám ỷ thế hiếp người như vậy thì liền để ta đứng ra vạch trần.

Trấn Bắc Vương đứng dậy, trường sam trắng mặc ở trên người giống như quần áo treo lên thân cây trúc vậy, trên khuôn mặt gầy gòm tràn đầy tức giận.

Màn đêm bào trùm lên vạn vật, bầu trời đêm đầy sao.

- Phần phật phần phật.....

Ở giữa bầu trời xuất hiện một con yêu thú bay ngang qua, mà trên lưng yêu thú có ba ngươi đang ngồi xếp bằng, hai nam một nữ, sắc mặt của cả ba đều vô cùng nghiêm túc, sắc mặt của một người đàn ông trong đó vô cùng tái nhợt, cánh tay trái cũng buông thõng xuống.

- Sắp đến nơi rồi, ở phía trước chính là đế đô Long Thành rồi, Tam đệ lúc này hẳn là ở trong đế đô, Tam đệ chắc chắn sẽ có biện pháp cho nên đại bá nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Người thanh niên ở trên lưng yêu thú nói nhỏ, trong ánh mắt khó che dấu được sự tức giận.

Sáng sớm, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Đỗ Thiếu Phủ vẫn đang tiếp tục điều tức, một ngày một đêm trôi qua thì tinh thần lực trong cơ thể cũng đã khôi phục không kém, tất cả cảm giác mệt mỏi trong người cũng biến mất, Đỗ Thiếu Phủ từ từ mở mắt, trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng màu vàng kim rồi lại nhanh chóng khôi phục sự trong trẻo.

- Hô ....

Sau khi phun ra một nghụm khí thì ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ liền hướng về phía Thiên Cổ Ngọc cách đó không xa, ngoài sự dao động của tầng năng lượng xung quanh Thiên Cổ Ngọc thì những thứ khác không hề có động tĩnh gì cả, mà ở Phù Lục Bí Văn ở bên ngoài cơ thể ẩn ẩn bắt đầu lóe sáng.

- Ồ.

Đỗ Thiếu Phủ dường như cảm nhận được một sự dao động nào đó, ánh mắt khẽ động, lập tức đứng dậy.

- Tạ gia gia, sao ngài lại đến đây?

Ở ngoài đình, làn gió sớm mai khẽ thổi, không khí trong lành, Đỗ Thiếu Phủ vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Đỗ Tiểu Thanh và Tiểu Hổ đang ngăn Trấn Bắc Vương và Tạ Phi tiến vào, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.

- Vết thương khôi phục thế nào rồi?

Vừa nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ thì khuôn mặt nhăn nheo của Trấn Bắc Vương liền hiện lên nụ cười.

- Đã không còn trở ngại, vết thương hầu như đều đã khôi phục.

Đỗ Thiếu Phủ cười nói, vỗ vỗ vào vai của Đỗ Tiểu Thanh, sau đó đi đến trước mặt Trấn Bắc Vương, nói:

- Nếu Tạ gia gia chuyện gì cần thì báo một tiếng cho con là được, sao ngài phải đi xa như vậy, ngài phải chú ý thân thể chứ.

Đỗ Thiếu Phủ còn tính toán vài ngày nữa trở về Loạn Yêu thành, thuận tiện hỏi Dược Vương Y Vô Mệnh xem có cách nào có thể chữa khỏi bệnh của Trấn Bắc Vương hay không.

- Vậy là tốt rồi, khôi phục không sai là tốt rồi, ta đến thăm con, thuận tiện cũng có chuyện muốn nói với con, tìm một nơi yên tĩnh rồi chúng ta nói chuyện.

Trấn Bắc Vương thu liễm nụ cười trên mặt, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ có phần cảm thán.

- Được.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía Trấn Bắc Vương, lập tức gật đầu đồng ý.

Một nơi lớn như Thần Dũng Vương phủ đương nhiên cũng có không ít địa phương yên tĩnh, một lát sau Đỗ Thiếu Phủ liền dẫn Trấn Bắc Vương đến một ngôi đình nhỏ.

- Thiếu Phủ, con có muốn biết chuyện của cha con khi còn ở Đỗ Vương phủ không?

Trấn Bắc Vương vừa bước vào trong đình liền hỏi Đỗ Thiếu Phủ.

- Muốn.

Đỗ Thiếu Phủ không chút do dự mà gật đầu, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ cũng vì thế mà dao động.

- Trước đây ta không nói với con, lại không nghĩ đến Đỗ Vương phủ lại ỷ thế hiếp người như vậy, con là con trai của cha con, cho nên cũng có quyền biết chuyện này, hôm nay ta liền nói hết tất cả những gì ta biết cho con, hy vọng con có thể chuẩn bị tâm lý.

Trấn Bắc Vương nhẹ giọng than thở.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)