- Cho nên Quân Hoàng của đế quốc Thạch Long cho ngươi mười phủ ngươi mới không lấy sao? - Giọng điệu hài hước của Chân Thanh Thuần truyền tới.
- Tục ngữ nói người tay ngắn chỉ biết nhu nhược, ta vẫn chỉ là đệ tử Thiên Vũ học viện, ta muốn nhẹ nhàng thoải mái. - Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói.
Hoàng hôn, bầu trời ngập tràn những rặng mây đỏ hồng, tia nắng chói mắt.
Khi Đỗ Thiếu Phủ từ hoàng cung trở về Thần Dũng vương phủ thì đã là hoàng hôn, ở cửa ra vào gặp được Ám Lang, biết được tin đám người Tương Quân, Tạ Phỉ đều đã rời đi, nhưng có khách Lý gia tới, vẫn là Âu Dương Sảng đích thân ra tiếp.
- Chẳng lẽ là Lý Tuyết?
Đỗ Thiếu Phủ suy đoán, người Lý gia mà có thể khiến đích thân Âu Dương Sảng phải ra tiếp cũng chỉ là có thể là Lý Tuyết thôi.
Một lát sau bên trong đại sảnh, Đỗ Thiếu Phủ rốt cục nhìn thấy người Lý gia đến quả nhiên chính là Lý Tuyết.
Chẳng qua ban đầu là một nữ tử quyến rũ hấp dẫn thì lúc này nàng lại thiếu sức sống hơn so với lúc trước.
- Tham kiến Thần Dũng vương.
Lý Tuyết muốn hành lễ lại bị Đỗ Thiếu Phủ kéo lại, nói:
- Ta trước vẫn là đệ tử của Thiên Vũ học viện, học tỷ đang muốn chế nhạo ta sao.
- Ta cũng không dám chế nhạo ngươi, ngươi hiện giờ đã là Thần Dũng vương của đế quốc, danh chấn cả đế quốc này rồi. - Lý Tuyết mỉm cười dịu dàng động lòng người.
- Chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn mà thôi.
Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, nhìn nữ tử trước mặt, vẫn mặc trang phục nóng bỏng, tư thái phiêu dật, khiến người ta khó có thể rời tầm mắt được.
- Trước tiên ta phải nói với ngươi điều này, lần này ta tới đây xem như bị Lý gia bắt tới đây.
Lý Tuyết nở nụ cười cay đắng, trong mắt có chút ảm đạm. Ngoại trừ phụ thân ra, dường như tất cả các trưởng bối trong tộc đều muốn để nàng xây dựng quan hệ với Thần Dũng vương, càng mưu cầu danh lợi hơn cả so với khi đối với Thiên gia trước kia, thậm chí hận không thể để nàng vào Thần Dũng vương phủ. Nàng cũng chỉ có thể cảm thán đối với tất cả những chuyện này, sinh ra ở Lý gia, tất cả mọi điều nàng đều không có cách nào tự lựa chọn.
Đỗ Thiếu Phủ cũng nở nụ cười gượng, không khó để hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Tuyết, hắn liền thầm nói:
- Có muốn ở lại đây thêm mấy ngày hay không?
Lý Tuyết mỉm cười, nhìn Âu Dương Sảng bên cạnh, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta nhớ ngươi đã từng nói với ta rằng ngươi có một Thiên Hạ Hội phải không?
- Ừ.
Đỗ Thiếu Phủ hơi gật đầu, đã nửa năm trôi qua, cũng không biết Thiên Hạ Hội hiện giờ như thế nào rồi. Tuy nhiên có Dược Vương Linh Phù Sư lục tinh Vô Mệnh tọa trấn, còn có cường giả Vũ Vương cảnh Ưng Vương La Đao ở bên trong Loạn Yêu Thành, hẳn sẽ không có sự việc gì khó xử lý đâu.
Thấy vậy, Lý Tuyết khẽ mỉm cười hỏi:
- Ta không có ý định quay trở lại học viện, cũng không muốn ở lại đế đô, Thiên Hạ Hội của ngươi hẳn cũng không ở trong đế đô đi, ta muốn gia nhập Thiên Hạ Hội, không biết ngươi có chịu thu nhận ta hay không?
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi muốn đi thì lúc nào cũng được cả. - Sau một phút sững sờ, Đỗ Thiếu Phủ ngay lập tức cười nói.
- Không thành vấn đề, cứ quyết định như vậy đi. - Trên gương mặt Lý Tuyết biểu lộ nụ cười vui vẻ, ánh mắt cũng dao động.
- Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, nên sớm nghỉ ngơi chút. Lý Tuyết muốn ở Thần Dũng vương phủ vài ngày, để ta dẫn nàng ấy tới phòng.
Âu Dương Sảng nói dứt lời liền lôi kéo Lý Tuyết trực tiếp rời đi, trên dung nhan tuyệt mỹ biểu lộ thần sắc khiến người khác chớ tới gần với Đỗ Thiếu Phủ.
- Chẳng lẽ ta lại đắc tội với cái mụ nam tính này sao. - Nhìn bóng lưng Âu Dương Sảng rời đi, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ có chút nghi hoặc.
Ban đêm, ánh trăng trên bầu trời yên tĩnh mà dịu dàng.
Đỗ Thiếu Phủ quay trở lại phòng, khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục điều tức thổ nạp, trong đầu đang lĩnh ngộ 'Thánh Thể Quyết' của sư phụ Khí Tôn.
Màn đêm bao phủ, một vầng trăng cong soi sáng xẹt qua mái ngói lộng lẫy, tỏa ra thứ ánh sáng mông lung mờ ảo xung quanh bốn phía, khiến cho hoàng cung rộng lớn tráng lệ có vẻ thần bí mà tĩnh lặng.
Trong hoàng cung, điện Kim Long đứng sừng sững trong màn đêm giống như một khối vàng vàng óng tráng lệ.
- Thắng Nam, sư môn Thần Đình của con có truyền ra tin tức gì không? - Bên trong điện Kim Long, Trình Hoàng hỏi Đại Công chúa, giọng điệu trầm lắng hùng hậu lộ ra từ tính.
- Vẫn chưa có, nhưng ta tin sư môn ta đã biết được tin tức, có lẽ mấy ngày nữa sẽ truyền tin đến.
Trình Thắng Nam nói nhỏ, trong ánh mắt xuất hiện chút lo lắng, ngay sau đó nhìn Trình Hoàng nói:
- Phụ hoàng, hôm nay người và hắn đã nói chuyện gì vậy?
- Ta muốn đem mười phủ cho hắn, nhưng hắn lại vô ý, không dao động chút nào.
Trình Hoàng nhìn Trình Thắng Nam, hai đầu lông mày hơi nhíu lại, nói:
- Xem ra, sợ là cả đế quốc cũng không có cách nào lọt vào mắt hắn. Nếu hắn không phải người Thiên Vũ học viện thì tốt biết bao, cũng sẽ không khiến ta phải khó khăn rồi.
- Nếu hắn không phải người Thiên Vũ học viện thì hẳn là được. - Trình Thắng Nam nói nhỏ, ánh mắt cũng xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Màn đêm bao phủ trên dãy núi dài vô tận, từng tòa thành cực lớn nối tiếp giống như một mãnh thú viễn cổ màu đen uốn lượn vắt ngang theo đường chân trời, vô cùng hùng vĩ, trùng điệp, khí thế to lớn.
Bên trong một tòa cung điện cao lớn nguy nga, rường cổ chạm trổ, phù văn lôi quang lan tràn khắp cung điện, hóa thành những kí tự khắc trên đồ vật.
- Không ngờ Thiên Vũ học viện lại có thể xuất hiện loại đệ tử này, để tránh cho đống tro tàn Thiên Vũ học viện kia lại bùng cháy lần nữa, tất cả đã không thể đợi thêm nữa rồi, chuẩn bị động thủ đi.
Trong đại điện, giọng nói uy nghiêm của một lão giả bộ dạng chưa tới thất tuần hùng hồn vang lên bễ nghễ thiên hạ, chấn động cả Trung Châu.
- Thần Tông, đế quốc Thạch Long này phải làm sao bây giờ, trong hoàng thất đế quốc Thạch Long có người có quan hệ với chúng ta. - Dưới đại điện, một lão giả hỏi.
- Một đế quốc Thạch Long nho nhỏ thôi, không cần để ý tới quá nhiều. Chuyện của Thiên Vũ học viện đã không thể chờ đợi được nữa, vật kia nhất định phải tìm được.
Lão giả có bộ dạng thất tuần kia lại nói:
- Để cho những người ở trong bóng tối của chúng ta mấy năm nay đi làm, nếu không khi truyền ra ngoài sẽ có chút bất lợi đối với chúng ta. Để chúng âm thầm làm trong bóng tối dập tắt Thiên Vũ học viện đã xuống dốc, như vậy hẳn cũng đủ rồi.
- Dạ.
Trong đại điện, một đám cường giả đủ để nổi danh cả Trung Châu này cung kính lui ra phía sau rời đi.
- Thiên Vũ học viện, lúc trước có thể nói là bất phàm, chỉ tiếc sau đó đã suy tàn, xem ra từ nay về sau cũng phải xóa tên khỏi Trung Châu rồi.
Sau khi từng người một đã rời khỏi đại điện, một ánh hào quang quỷ dị ngay sau đó lan tràn, một bóng người đứng dậy, hào quang quanh thân giống như ngân xà lôi điện nhấp nháy bao phủ cả người hắn, bá đạo hủy diệt khiến người khác không thể tới gần, chỉ có thể ngước nhìn.
- Tham kiến Sứ giả, muốn tìm tung tích hậu nhân của tộc đó hẳn nên bắt đầu từ Đỗ vương phủ của đế quốc Thạch Long, người của tộc đó tu luyện công pháp có liên quan tới tia chớp. Cách đây không lâu có một tiểu tử tên Đỗ Thiếu Phủ đã dùng Lôi Điện Chi Lực đánh bại một hậu bối thiên tư Nhân Vương của Xà Tông.
Nhìn người tới, lão giả thất tuần đứng dậy dùng thái độ cung kính, nói:
- Sứ giả từng nói người của tộc đó mặc dù đã giấu hậu thế đi, nhưng thể chất cũng vẫn sẽ bất phàm, cũng sẽ tu luyện công pháp liên quan tới tia chớp, ta nghĩ người của Đỗ gia này chắc hẳn đa phần là hậu nhân tộc kia muốn che giấu mà Sứ giả muốn tìm kiếm rồi.
- Đế quốc Thạch Long, Đỗ gia Đỗ vương phủ sao...
Bên trong lôi quang cầu bỗng nhiên xuất hiện khí tức kinh khủng dao động, khiến cho cả đại điện rung chuyển.
... ... ... ... ... ... ...
Sáng sớm hôm sau, gió nhẹ thổi qua, ánh sáng mờ ảo, trên không trung vài ngôi sao dần tạm thời biến mất theo ánh rạng đông.
Bên ngoài cửa Thần Dũng vương phủ, một thanh niên khôi ngô cao lớn lẳng lặng đứng đó, trên người mặc trường bào màu trắng lam, hai con ngươi khép hờ, dường như đã đợi một khoảng thời gian rất lâu rồi.
- Hô...
Trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ phun ra một ngụm trọc khí, ngừng việc điều tức thổ nạp lại, khuôn mặt ửng hồng, tinh mang trong mắt lấp lánh dần biến thành hào sảng.
Một lát sau, bên trong căn phòng nhỏ ở vương phủ, Đỗ Thiếu Phủ gặp được Thiên Cổ Ngọc, khí tức bá đạo trên người hắn lúc này càng thêm ổn trọng hơn.
- Đã suy nghĩ kĩ chưa?
Đỗ Thiếu Phủ biết mục đích Thiên Cổ Ngọc tới đây. Hắn nhìn Thiên Cổ Ngọc, có thể chịu khổ mà vẫn đứng dậy được, điều này khiến Đỗ Thiếu Phủ như nhìn thấy được bóng dáng trước kia của bản thân.
Thiên Cổ Ngọc nhìn thanh niên áo tím trước mặt, ánh mắt xuất hiện chút dao động, nói nhỏ:
- Ta không cần suy nghĩ nữa, sớm đã quyết định rồi, chẳng qua chỉ đang chờ đợi thương thế của ngươi nhanh chóng tốt lên thôi.
- Nếu ngươi đã lựa chọn như vậy, vậy thì bắt đầu đi, nhưng ta còn muốn nói rõ với ngươi, cơ hội thành công cũng không lớn, một khi thất bại thì hoặc là ngươi không đi lại được nữa, hoặc vô cùng nghiêm trọng đến mức phải vứt bỏ cả tính mạng đấy. - Đỗ Thiếu Phủ nghiêm mặt nói.
- Bắt đầu đi, ta đã chờ đợi rất lâu rồi. - Thiên Cổ Ngọc nói, thần sắc lúc này còn bình tĩnh hơn cả Đỗ Thiếu Phủ.
- Thôi được rồi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó đi đến một cái đình yên tĩnh bên trong vương phủ, để Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ và Ám Lang, Hoan Ảnh làm hộ pháp, ở bên ngoài đình bố trí đạo phong ấn, sau đó cùng Thiên Cổ Ngọc bước vào đình.
Bên trong đình là một căn phòng vắng vẻ, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Thiên Cổ Ngọc nói:
- Chúng ta phải bắt đầu, dòng chảy tinh thần lực của ngươi đã hoàn toàn sụp đổ. Muốn đặt chân vào con đường luyện võ một lần nữa thì chỉ có thể dựa vào một vài phương pháp đặc biệt. Ta không có cách nào khôi phục lại dòng tinh thần lực cho ngươi, chẳng qua trong tay ta có một bộ công pháp tu luyện nhục thân đặc biệt rất thích hợp với người bị nghiền nát tinh thần lực như ngươi tu luyện. Dùng nhục thân tu luyện cũng có thể tu luyện võ đạo đến đỉnh phong, cộng với phương pháp rèn luyện cơ thể đặc biệt của ta, phối hợp công pháp tu luyện có lẽ sẽ như hổ mọc thêm cánh. Chẳng qua phương pháp này hiện giờ ta không nắm chắc tỉ lệ thành công cao, ngươi cũng chỉ có thể tạm thời lựa chọn công pháp tu luyện nhục thể.
- Phương pháp tu luyện nhục thể dùng để tu luyện võ đạo lên đỉnh phong!
Nghe vậy, trong ánh mắt Thiên Cổ Ngọc rốt cục có sóng dao động, lồng ngực phập phồng, sau đó ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ ngập tràn kiên định, nói:
- Lại có thể như hổ mọc thêm cánh, đương nhiên không thể từ bỏ rồi, bắt đầu đi.
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, cũng bắt đầu giữ vững tâm tình, hít sâu một hơi, phất tay một cái, một viên đan dược rơi xuống trước người Thiên Cổ Ngọc, nói:
- Đây là Hộ Thể Đan, có thể bảo vệ lục phủ ngũ tạng của ngươi chống đỡ khi gặp nhiệt độ cao, đợi lát nữa ta phải luyện chế lại nhục thể của ngươi, đồng thời bố trí một số phương pháp trên cơ thể ngươi, nếu thuận lợi thành công thì từ nay về sau cũng đủ để ngươi có thể dựa vào, nhưng nếu thất bại thì ngươi sẽ lành ít dữ nhiều đấy.
- Ta tin tưởng ngươi.
Thiên Cổ Ngọc không do dự nhận lấy viên đan dược Đỗ Thiếu Phủ đưa, lập tức nhét vào trong miệng. Thời gian để trầm tư và do dự với hắn như vậy là đủ rồi, hiện giờ nếu hắn đã đến đây thì cũng chỉ có thể tin tưởng và tín nhiệm tuyệt đối mà thôi.