- Ngươi đang giễu cợt ta sao.
Nhìn nữ tử quyến rũ mị hoặc trước mặt, Đỗ Thiếu Phủ chỉ có thể nở nụ cười cay đắng, nhớ tới lời Trấn Bắc vương lần trước nói rằng nếu qua mấy năm nữa mà nữ tử quyến rũ này còn không gả đi được, bản thân chỉ có thể cưới nàng, trong mắt cũng xóa bỏ đi chút lúng túng.
Tạ Phỉ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc trong mắt dao động, dường như có chút kinh ngạc, chỉ trong vẻn vẹn có mười ngày mà người này đã khôi phục lại, không gặp vấn đề gì lớn. Nhìn thân kiếm rộng đeo sau lưng của thanh niên áo bào tím, tâm hồn thiếu nữ có chút sóng gợn dao động, cũng không biểu lộ trên mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nói:
- Ta cũng không phải đang giễu cợt ngươi, là gia gia bảo ta tới thăm ngươi xem ngươi khôi phục thế nào rồi.
- Ta đã không còn gì đáng ngại, chờ thêm vài ngày nữa là ta lại có thể tới vấn an Tạ gia gia rồi. - Đỗ Thiếu Phủ nói.
Sau đó khi Đỗ Thiếu Phủ còn đang muốn mời Tạ Phỉ vào trong phủ thì trùng hợp năm người Tương Quân, Quỷ Oa, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, Quách Thiểu Phong đi tới.
Năm người Tương Quân vốn đã bàn đến thăm xem thương thế của Đỗ Thiếu Phủ đã khôi phục được bao nhiêu, nhưng vừa đến cửa Thần Dũng vương phủ thì đã nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không gặp vấn đề gì liền cảm thấy có chút kinh ngạc. Đến thương thế trên người năm người bọn họ vẫn cũng không khôi phục được nhiều như thương thế của Đỗ Thiếu Phủ.
Một lát sau, bên trong đại sảnh vương phủ, mọi người tự nhiên cùng ngồi nói chuyện phiếm.
Trong khi nói chuyện phiếm, đám người Tương Quân, Quỷ Oa dùng sắc thái bàng hoàng đối mặt với Đỗ Thiếu Phủ. Một màn lúc trước trên quảng trường kia khiến mọi người vẫn còn thấy kinh hãi.
Mọi người cũng đều tự biết rằng sau sự kiện đó, xét về mặt thực lực thực sự khó có thể đuổi theo cái tên hung hãn đầu bảng này rồi. Lấy tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh đánh bại Vũ Vương cảnh, đây quả thực là biến thái.
- Vương gia, Đại Công chúa đến.
Khi mọi người còn đang say sưa nói chuyện thì Ám Lang vội vàng chạy vào đại sảnh, nhỏ giọng nói bên tai Đỗ Thiếu Phủ.
Ám Lang vừa dứt lời, một nữ tử mặc trang phục màu hồng quýt đi vào đại sảnh, ánh mắt liếc nhìn dịu dàng mỉm cười với mọi người và Tạ Phỉ, miệng khẽ mở, nói:
- Ta nhìn thấy thấy tọa kỵ ngoài cửa liền biết mọi người đều ở đây.
- Tham kiến Công chúa.
Tạ Phỉ, Tương Quân, Quỷ Oa, Vu Tước, Âu Dương Sảng đều đứng dậy hành lễ. Ngoại trừ Tạ Phỉ ra thì những người khác cũng đều quen biết nhau, thậm chí cũng coi như bạn nối khố.
- Mọi người không cần đa lễ, ở đây là bên ngoài cung, không phải trong nội cung.
Dáng vẻ nữ tử cao gầy thon thả, hai chân bước đi nhẹ nhàng, eo thon nhỏ chỉ bằng một nắm tay, khí chất thanh nhã có phần lạnh nhạt, nhưng lúc này trên kiều nhan lại nở nụ cười, nói với Tạ Phỉ:
- Không ngờ Phỉ tỷ tỷ cũng ở đây.
- Gia gia bảo ta sang đây thăm Thần Dũng vương, cho nên ta mới tới đây.
Đôi mắt đẹp của Tạ Phỉ khẽ rung động liếc nhìn xung quanh, làm nổi bật lên tư thế quyến rũ mỹ lệ động lòng người.
- Xin Phi tỷ tỷ lát nữa trở về thay ta vấn an Trấn Bắc vương gia gia.
Nữ tử trước mặt này chính là Đại Công chúa Trình Thắng Nam. Sau khi nói với Tạ Phỉ xong, nàng ta liền phát hiện trong đại sảnh, cả Tạ Phỉ, Âu Dương Sảng, Cốc Tâm Nhan đều ở đây, trong đôi mắt đẹp xuất hiện chút sóng dao động, cuối cùng mới nhìn tới Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy Đại Công chúa Trình Thắng Nam, hắn vốn muốn trốn, nhưng hiện giờ dưới tình huống này sợ là có muốn trốn cũng không được, trên khuôn mặt cũng chỉ có thể nặn ra nụ cười khổ sở.
- Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Ánh mắt Trình Thắng Nam âm thầm đấu mắt với Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt xinh đẹp lại vẫn duy trì nụ cười tươi.
- Tất cả mọi người đều là người mình, Đại Công chúa có chuyện gì thì nói luôn ở đây cũng được.
Đỗ Thiếu Phủ hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lập tức nặn ra nụ cười nói. Hắn không muốn ở một mình cùng với Trình Thắng Nam, lỡ như nữ nhân kia đột nhiên ra tay với mình sẽ không tốt chút nào, huống chi chuyện hai lần trước cũng không phải do hắn cố ý.
Trình Thắng Nam ngẩng đầu, nện bước đi tới bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, trực tiếp kéo cánh tay Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Đi theo ta nói chuyện.
Dứt lời, Đại Công chúa Trình Thắng Nam không biết là hữu ý hay vô tình, dưới ánh mắt phức tạp xen lẫn kinh ngạc của mọi người mà lôi kéo cánh tay của Đỗ Thiếu Phủ đi ra khỏi đại sảnh.
- Hình như giao tình của hắn với Đại Công chúa không tầm thường nha.
Ánh mắt của Vu Tước, Âu Dương Sảng, Tạ Phỉ, Cốc Tâm Nhan âm thầm biến thành kinh ngạc.
- Đại Công chúa, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Đỗ Thiếu Phủ bị Đại Công chúa kéo đi, trong lòng hiện giờ vô cùng thấp thỏm, nhưng hắn rất rõ ràng nữ nhân này rõ ràng chính là người đã muốn ra tay thì sẽ ra tay, trong lòng cũng có chút đề phòng.
- Cũng không có chuyện gì lớn, ngươi khẩn trương như vậy làm gì. Yên tâm đi, sự việc xảy ra trước kia ta không so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi dám đi ra ngoài thì ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Đại Công chúa ngẩng đầu trừng đôi mắt đẹp nhìn Đỗ Thiếu Phủ, động tác vẫn kéo tay Đỗ Thiếu Phủ không buông, trực tiếp đi ra khỏi vương phủ, nói:
- Thật ra là phụ hoàng ta muốn gặp ngươi, có chuyện quan trọng cần thảo luận với ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ bị Đại Công chúa lôi kéo, không rõ nữ nhân này từ bao giờ lại biết trở mặt, cũng không dám rút tay ra, nhưng một mùi hương thoang thoảng từ bên cạnh xộc vào mũi, khí chất như hoa lan ngược lại tự dưng có chút cảm giác thất thường.
Bên trong Thần Dũng vương phủ lúc này có không ít thị vệ và nha hoàn, hạ nhân nhìn thấy một màn này, chẳng qua chỉ hơi có chút giật mình ...
- Tham kiến Thần Dũng vương!
- Mau nhìn kìa, là Thần Dũng vương đến đấy, ngài ấy chính là Thần Dũng vương đấy, là người đã đánh bại thiên tư Nhân Vương Lữ Khôn của đế quốc Thiên Hồ, rạng danh quốc uy chúng ta.
- ...
Đỗ Thiếu Phủ tiến vào hoàng cung, khiến cho hoàng cung nổi lên dao động, dọc đường đi có không ít thị vệ cung kính hành lễ, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ.
- Phụ hoàng ta ở bên trong chờ ngươi, ngươi đi vào đi, ta ở bên ngoài chờ. - Bên ngoài điện Kim Long, Đại Công chúa Trình Thắng Nam nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Điện Kim Long to lớn tráng lệ, mái ngói xanh cong cong, bên trong hoàng cung long khí nồng đậm, vẫn khiến Đỗ Thiếu Phủ một lần nữa đi vào phải run lên.
Bên trong điện Kim Long, một con Kim Long trông rất sống động đang lượn vòng, khí thế Trình Hoàng không giận mà uy, ánh mắt hiện lên ý vui vẻ nhìn Đỗ Thiếu Phủ trước mặt, nói:
- Thương thế khôi phục như thế nào rồi?
- Tham kiến Trình Hoàng, thương thế đã khôi phục, không còn vấn đề gì nữa ạ.
Đỗ Thiếu Phủ hơi khom người hành lễ, lại một lần nữa ngước mắt nhìn Trình Hoàng, hắn vẫn cảm nhận được cỗ uy nghiêm khó miêu tả thành lời, loại khí thế uy nghiêm này có liên quan với long khí hoàng cung.
- Không nên đa lễ, lần này gọi ngươi đến đây chủ yếu là muốn đại diện cả đế quốc đa tạ ngươi.
Trình Hoàng cười nhạt, long ảnh trên long bào dao động giống như một vật còn sống. Hắn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hào quang trong đôi mắt thâm trầm giống như pháo hoa đang nở rộ, nói:
- Lần này đánh bại được Lữ Khôn của Xà Tông, thể hiện được uy nghiêm của quốc gia ta, công lao to lớn, cho nên ta quyết định đem mười phủ thắng được này làm đất phong cho Thần Dũng vương ngươi, thấy thế nào?
- Đất phong.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy lập tức sửng sốt. Mười phủ, tính ra không biết bằng bao nhiêu Thạch Thành rồi, đây chắc chắn là một diện tích khổng lồ. Đỗ Thiếu Phủ không suy nghĩ lâu, ngẩng đầu lên nhìn Trình Hoàng nói:
- Trình Hoàng, tuổi ta còn nhỏ, sợ là hành động lần này cũng không thích hợp, cũng không có nhiều kinh nghiệm quản lý tốt mười phủ, chi bằng để về sau đi ạ.
Trình Hoàng nghe vậy, trong ánh mắt thâm trầm xóa bỏ chút vẻ ngoài ý muốn, sau đó nở nụ cười vui vẻ, nói:
- Nếu đã như vậy vậy về sau lại bàn chuyện này đi. Sau khi ngươi trở về hãy chữa thương cho thật tốt, từ nay về sau nếu có chuyện gì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, cần thiết thì có thể vận dụng đến lực lượng đế quốc.
- Đa tạ Trình Hoàng. - Đỗ Thiếu Phủ gật đầu đa tạ, sau khi nói chuyện phiếm với Trình Hoàng một lúc mới cáo từ rời đi.
- Cuộc nói chuyện với phụ hoàng ta thế nào rồi?
Trong hoàng cung, Đại Công chúa Trình Thắng Nam đích thân đưa Đỗ Thiếu Phủ xuất cung, trên người mặc bộ đồ bó sát, từng bước chân uyển chuyển rung động lòng người, khiến cho không ít thị vệ và cung nữ hoàng cung khá bất ngờ, bởi vì họ chưa bao giờ nhìn thấy Đại Công chúa lại có tư thái của nữ nhân như vậy.
- Chỉ là tùy tiện nói chuyện thôi, cũng không có việc gì cả.
Đỗ Thiếu Phủ quay mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, cảm thấy vẫn có chút không yên lòng, nhưng hắn cũng biết nữ nhân trở mặt rất nhanh.
- Chừng nào thì ngươi trở lại Thiên Vũ học viện?
Trình Thắng Nam hỏi, nhìn thanh niên áo bào tím bên cạnh, một màn bá đạo cường hãn xảy ra bên trong khe núi sơn mạch Man Thú kia nàng vẫn còn nhớ rõ, lần này khi hắn đối mặt với Lữ Khôn của Xà Tông càng bá đạo hơn, khiến trái tim thiếu nữ của nàng xao động.
- Hẳn là sắp rồi.
Đỗ Thiếu Phủ trả lời, hắn là đệ tử của Thiên Vũ học viện, nơi đó vẫn còn có nhiều thứ mà hắn vẫn chưa học, đương nhiên phải trở về Thiên Vũ học viện rồi.
- Chờ sau khi ngươi trở về, lúc ngươi có thời gian có đến thăm ta không?
Hai mắt Trình Thắng Nam sáng lên nghiêm túc nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi, tư thái giống như một đóa Tuyết Liên cao ngạo, cặp chân thon dài như đang khiêu khích Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ sững sờ nhìn nữ tử trước mặt nói:
- Tại sao ta phải thăm ngươi?
- Ngươi...
Nghe vậy, kiều nhan của Trình Thắng Nam lập tức biến thành tức giận nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hung hăng trợn mắt nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta không tiễn ngươi nữa, tự ngươi xuất cung đi, đan dược này ngươi cầm lấy, thứ này có thể giúp cho việc khôi phục thương thế của ngươi.
Dứt lời, Trình Thắng Nam nửa ném nửa quăng bình ngọc đan dược trong tay vào trong lòng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ, sau đó bóng dáng xinh đẹp xoay người rời đi.
- Nữ nhân thật đúng là thay đổi thất thường mà.
Nhìn bóng dáng cao gầy xinh đẹp lung linh kia rời đi, trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện nụ cười khổ, sau đó rời đi.
- Tên ngốc, ngươi chắc chắn là một tên ngốc. - Đỗ Thiếu Phủ vừa mới xuất cung, bên tai đã nghe thấy giọng nói của Chân Thanh Thuần truyền đến.
Đỗ Thiếu Phủ móc tháp nhỏ từ trong ngực ra cầm trong tay, hỏi Chân Thanh Thuần:
- Sao ta lại thành tên ngốc rồi?
- Nha đầu đó thích ngươi, tên ngốc ngươi lại không rõ. - Giọng nói của Chân Thanh Thuần truyền ra, để lộ dáng vẻ người lớn hiểu chuyện.
- Thích ta.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy lập tức sửng sốt.
Chân Thanh Thuần nói tiếp:
- Ta cảm thấy nha đầu này không tồi, thiên phú cũng coi như miễn cưỡng, bộ dáng xinh đẹp, đặc biệt dáng người rất tốt, hơn nữa còn là Đại Công chúa đế quốc Thạch Long, nếu ngươi cưới nàng thì không chừng sau này cả đế quốc Thạch Long này sẽ là của ngươi rồi.
- Ta không cảm thấy có hứng thú với đế quốc Thạch Long.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trong ánh mắt hào sảng xuất hiện chút dao động, lầm bầm nói nhỏ:
- Ta chỉ muốn cả nhà ta có thể ở cùng nhau là được rồi.