Thời gian trôi giống như cát chảy qua kẽ ngón tay, chớp mắt mười ngày im hơi lặng tiếng đã qua.
Mười ngày, tiếng tăm của Đỗ Thiếu Phủ cũng đã truyền khắp đế quốc. Từ đó về sau, đế quốc Thạch Long cũng xuất hiện vương phủ thứ chín.
Ngày thứ mười một, bình minh xua đi đêm đen, một quầng sáng mờ ảo xuyên qua màn trời nâu mông lung, đường ngân quang u ám chớp loá bao quanh đường chân trời, mặt biển ráng đỏ ấm áp dần lan tràn.
Thần Dũng vương phủ, bên trong đình, trên một chiếc giường giữa căn phòng, thanh niên áo bào tím đang vác sau lưng một thân kiếm lớn được bọc bằng mảnh vải màu tím, quanh thân bao phủ vòng ánh sáng màu vàng kim nhạt.
Cửa sổ mở toang đón ánh nắng rạng đông vào phòng, chiếu lên vòng quang mang kim sắc càng tạo nên thứ ánh sáng huyền ảo mê ly, rực rỡ lấp lánh.
- Hô...
Một lát sau, vòng quang mang kim sắc co rút lại, giống như từng sợi năng lượng vàng óng quay về trong cơ thể của thanh niên áo bào tím, một ngụm trọc khí cũng ngay sau đó được phun ra ngoài. Lúc này, hàng lông mi của thanh niên áo bào tím lung lay, hai mắt đang nhắm chặt liền mở ra, quang mang kim sắc lấp lánh khiến người đối diện phải chói mắt.
- Oanh!
Ngay khi hai mắt đồng thời mở, một cỗ khí thế kinh người cũng tỏa ra quanh thân Đỗ Thiếu Phủ khiến cho cả căn phòng rung lên dữ dội.
- Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh!
Cảm thấy dòng chảy tinh thần lực trong cơ thể ngập tràn huyền khí, lực lượng sau khi đột phá bành trướng hơn khiến cho tế bào toàn thân Đỗ Thiếu Phủ nhảy nhót hoan hô, không kiềm chế được mà kêu lên một tiếng.
Sau mười ngày thổ nạp, thương thế trên người với công pháp tu luyện tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu đã khôi phục gần như hoàn toàn, đây cũng là chỗ vi diệu của Kim Sí Đại Bằng Điểu đối với cơ thể.
Cảm giác bay bổng khi trong trận đại chiến liên tục đột phá nay cũng đã ổn định lại, hơi thở vững chắc ngưng thực, vững chắc như thạch bàn, không gì có thể dao động được.
Chỉ trong khoảng thời gian nhanh như vậy có thể đột phá đến Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, đặt chân lên cấp bậc Vũ Hầu cảnh cũng đã khiến Đỗ Thiếu Phủ vô cùng cao hứng rồi.
Mà trong quá trình này, điều khiến Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc dường như có liên quan đến phần xương gãy ở lồng ngực.
Đoạn xương bị gãy lấy được bên trong Man Thú sơn mạch huyền bí rõ ràng cho thấy có liên quan đến Kim Sí Đại Bằng Điểu. Lúc trước sau khi cùng hắn tương dung thì bản thân liền có được phương pháp tu luyện của tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, cũng bởi vì cơ duyên xảo hợp cho nên máu trong cơ thể hắn lúc này cũng đã có màu vàng óng như của Kim Sí Đại Bằng Điểu rồi.
Lần này đoạn xương gãy đã có biến hóa, Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn hiểu rõ là còn phải đa tạ Lữ Khôn, nếu không phải bản thân bị trọng thương, đúng lúc hắn đánh vào phần đoạn xương gãy ở lồng ngực kia, khí tức âm tà dẫn động cho dòng năng lượng và dòng máu chim đại bàng tinh thuần nhất ẩn chứa bên trong đoạn xương gãy này thì sợ là đến bây giờ bản thân vẫn không có cách nào đột phá lên Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh.
Lúc này cảm nhận được biến hóa, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy máu trong cơ thể mình dường như càng tinh thuần hơn. Dưới tác dụng của dòng máu tinh thuần này, toàn thân đều thăng hoa thêm một tầng mới, thân thể càng trở nên cường hãn hơn, hiện giờ giống như vừa trải qua một lần tẩy kinh phạt tủy vậy.
Chỗ tốt như vậy đối với người ngoài thì khó có thể cảm nhận và nói được thành lời, chỉ có Đỗ Thiếu Phủ hiểu rõ nhất quả thật là trong họa được phúc, lợi ích thật sự không nhỏ.
Còn đoạn xương gãy kia, trong lúc vô tình mà Lữ Khôn đã khiến nó hoàn toàn tương dung với cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, dòng máu tinh thuần nhất tràn ra nối lại đầu xương bị gãy, cộng với sự trợ giúp của công pháp tu luyện Kim Sí Đại Bằng Điểu mà cả trong lẫn ngoài cơ thể đều đã kiên cố không thể tách rời, giống như được sinh ra lại một lần nữa vậy.
- Ngươi làm sao vậy, không có vấn đề gì lớn chứ?
Bóng dáng hư ảo của Chân Thanh Thuần xuất hiện trước người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và tò mò quan sát Đỗ Thiếu Phủ.
- Qua mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn hồi phục rồi.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của người trước mặt, Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười nói, ngay sau đó nhảy xuống giường duỗi cái lưng mệt mỏi, không ít khớp xương trên người vang lên những tiếng 'Rắc'.
Ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của Chân Thanh Thuần hơi dao động, hỏi Đỗ Thiếu Phủ:
- Thứ vũ mạch thần bí kia của ngươi thức tỉnh rồi sao?
- Vũ mạch sao...
Hai mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi híp lại, biết thứ mà Chân Thanh Thuần hỏi hắn chính là võng ánh sáng thần bí trên người mình kia, thứ võng ánh sáng này chính do vũ mạch tương liên ngưng kết ra, loại vũ mạch khủng bố ẩn sâu bên trong cơ thể của chính mình.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ cũng lập tức dò xét cảm nhận bên trong cơ thể, hai con mắt khép hờ, sắc mặt dần thay đổi.
Một lát sau, đôi mắt Đỗ Thiếu Phủ mở ra, sắc mặt xuất hiện tia nghi hoặc.
- Như thế nào rồi? - Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lập tức hiếu kỳ hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc nói:
- Biến mất không thấy đâu nữa, căn bản không phát hiện ra được.
Khi nãy dò xét bên trong cơ thể, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện thứ võng ánh sáng thần bí bộc phát uy áp kinh người kia đã không còn cảm nhận được nữa, giống như đã biến mất vô tung vô ảnh, căn bản không có chút dấu vết nào cả.
Mà hiện giờ Đỗ Thiếu Phủ cảm giác vũ mạch trên người vẫn giống như vũ mạch bình thường không có gì khác biệt, chỉ có điều so với trước kia tốt hơn không ít.
- Biến mất không thấy sao, kì quái quá...
Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi cũng hơi dao động, lắc đầu nói:
- Thật ra ta cũng đã thay ngươi kiểm tra một lần rồi, còn tưởng rằng bản thân ngươi có thể cảm giác ra được gì đó, xem ra cơ thể ngươi cũng có không ít bí mật.
- Thanh Thuần ca, tại sao lại như vậy?
Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi, cỗ lực lượng thần bí kia rõ ràng tồn tại trong cơ thể, nhưng lúc này lại không xác định được, không có dấu hiệu nào để tìm kiếm.
- Từ tình huống xảy ra ngày đó có thể thấy vũ mạch trên người ngươi và người của Đỗ vương phủ có liên quan với nhau, cho nên có thể trực tiếp loại bỏ chuyện di truyền từ trên người nương của ngươi. Xem trong mắt tổ tiên của Đỗ gia có thể thấy nhất định đã xảy ra một sự việc không thể cứu vãn được, thậm chí sự tồn tại đó còn khiến cả phiến đại lục này phải khiếp sợ. Mà trong cơ thể ngươi trùng hợp ẩn giấu huyết mạch di truyền của tổ tiên, vũ mạch cũng di truyền theo huyết mạch, chẳng qua lại vô cùng yếu, điều này cũng giống như sự di truyền giống loài bên trong Vương Lân Yêu Hổ vậy. Nếu muốn hoàn toàn kích hoạt được dòng vũ mạch thần bí này cũng chỉ có thể xem cơ duyên, có lẽ cả đời cũng không có cách nào giác tỉnh được. Dạng chuyện như thế này hơn phân nửa chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. - Chân Thanh Thuần suy tư, nghiêm mặt nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Tổ tiên Đỗ gia chẳng lẽ là hai đại nhân vật kia.
Đỗ Thiếu Phủ nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi nghĩ tới chuyện tình của hai vị tổ tiên Đỗ gia mà đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn đã nhắc với bản thân trước kia. Lúc trước một trong hai vị tổ tiên Đỗ gia đã có một người ở lại Thạch Thành, một người khác đã rời khỏi Thạch Thành, sau đó trở thành Đỗ vương phủ bây giờ.
- Đúng rồi, lúc trước khi ngươi té xỉu ở quảng trường, người Đỗ vương phủ muốn dẫn ngươi trở về Đỗ vương phủ, ta sợ bọn họ có tâm tư gì, cũng biết ngươi không muốn trở về, cho nên mới để Đỗ Tiểu Thanh đuổi đám người họ đi. Những người của Đỗ vương phủ ngược lại cũng rất biết kiêng kị nha đầu Đỗ Tiểu Thanh kia. - Chân Thanh Thuần ngay sau đó cũng nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ vương phủ.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, dù sao hiện giờ hắn cũng không muốn có quá nhiều liên hệ với Đỗ vương phủ này.
- Kế tiếp ngươi có dự tính gì không?
Chân Thanh Thuần ngước mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhắc nhở:
- Hiện giờ ngươi xem như đã hoàn toàn đắc tội Xà Tông rồi, từ nay về sau có gặp Xà Tông thì cẩn thận một chút, Xà Tông là thế lực lâu đời trên Trung Châu, cực kỳ cường hãn đấy.
- Kế tiếp ta muốn đi tìm cha ta, sau đó lại đi tìm nương và muội muội ta, tin tưởng cha ta chắc hẳn biết tung tích hiện giờ của nương và muội muội ta. Về phần Xà Tông, đừng tới chọc ta là tốt nhất, ta cũng không muốn phải đụng chạm nhiều.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ nói, không dễ gì mới thăng lên được Vũ Hầu cảnh. Kết quả cuối cùng trên con đường tu luyện này đối với Đỗ Thiếu Phủ hiện giờ mà nói, điều quan trọng nhất là phải tìm được nương và muội muội, sau đó một nhà đoàn tụ, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Loại chuyện đơn giản này đối với người bình thường mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng đối với Đỗ Thiếu Phủ lại không phải là chuyện dễ dàng, thậm chí cho tới bây giờ cũng vẫn là cái đích xa vời không thể chạm tới.
Sau khi hàn huyên với Chân Thanh Thuần xong, Đỗ Thiếu Phủ rời khỏi phòng, ở bên ngoài nhìn thấy đám người Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, còn có Âu Dương Sảng, Ám Lang và Hoan Ảnh.
Có thể nhìn thấy được Đỗ Thiếu Phủ khôi phục được hoàn hảo như vậy, trên gương mặt chờ mong của Đỗ Tiểu Thanh xuất hiện nụ cười tươi.
Ngay sau đó từ lời kể của Âu Dương Sảng, Ám Lang và Hoan Ảnh, Đỗ Thiếu Phủ cũng biết được những chuyện xảy ra bên ngoài trong thời gian mười ngày bản thân điều tức thổ nạp.
Tất cả các đại thế lực của đế đô ở Long Thành, các vương phủ trong khoảng thời gian này đều phái người tới bày tỏ ý quan tâm, đưa đến không ít hạ lễ chúc mừng phong vương, chỉ ngoại trừ Đỗ vương phủ.
Thậm chí nghe nói có không ít thế lực tới chúc mừng còn dẫn theo nữ nhi nhà mình.
Bên trong đế đô, không khí sôi trào lúc trước cũng dần bình ổn hơn không ít, nghe nói đế quốc Thạch Long cũng đã phái đại quân sang đế quốc Thiên Hồ tiếp nhận mười phủ.
Tóm lại, lúc này đây đế quốc Thạch Long đã chiến thắng, khiến cho cả đế quốc phấn chấn không thôi.
Từ Thần Dũng Hầu phủ trở thành Thần Dũng Vương phủ, các chế độ và biên chế cũng tăng lên không ít, những thứ cần chi tiêu cũng lớn hơn nhiều.
Đỗ Thiếu Phủ thân là chủ nhân, ít nhiều cũng phải hiểu biết một chút. Cũng may hai người Ám Lang và Hoan Ảnh cũng đã sớm thuần thục đảm nhiệm những chuyện này, hiện giờ cả vương phủ đều do hai người chưởng quản, tất cả đều đâu vào đấy.
- Tiểu thư Tạ Phỉ của Tạ vương phủ cầu kiến Thần Dũng vương.
Trong căn phòng nhỏ, Đỗ Thiếu Phủ đang cùng trò chuyện về sự việc ở đế đô với Âu Dương Sảng, Ám Lang và Hoan Ảnh, bên ngoài phòng liền có người tiến lên bẩm báo.
- Tạ Phỉ.
Hai mắt Đỗ Thiếu Phủ híp lại, ánh mắt thể hiện ý vui vẻ, tính ra mình bây giờ còn phải kêu người ta một tiếng tỷ tỷ ấy chứ.
Bên ngoài Thần Dũng vương phủ, một con Hàn Băng Yêu Điêu chiếm giữ không trung.
Một nữ tử mặc quần áo màu lam nhạt, thắt lưng thon thon, quyến rũ nõn nà đang đứng bên ngoài Thần Dũng vương phủ, không trang điểm, làn môi ửng hồng vẫn quyến rũ động lòng người.
- Phỉ tỷ.
Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện trước người Tạ Phỉ, khuôn mặt chứa ý cười nhạt.
- Không ngờ đường đường Thần Dũng vương lại đích thân ra tiếp ta, lại khiến ta vui quá hóa sợ rồi.
Tạ Phỉ thản nhiên cười, nụ cười như u lan, tùy ý vung vẩy vài sợi tóc bên hông, dáng vẻ nũng nịu yêu kiều.