- Tiểu tử, lúc trước Lữ Khôn cũng nói chỉ cần các ngươi có thể thắng hắn thì chứng minh người đế quốc Thạch Long các ngươi chiến thắng, đế quốc Thiên Hồ sẽ đền các ngươi mười 'phù'. Thả người trong tay ngươi ra, bằng không Xà Tông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho đế quốc Thạch Long, ngươi suy nghĩ kĩ đi!
Lão giả đấu bồng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, chẳng qua trong ánh mắt chứa tia hung ác nham hiểm cùng với hàn ý, mơ hồ còn chứa ý tứ kiêng kị. Một thanh niên kinh khủng như vậy không kém Lữ Khôn mấy tuổi, nhưng vũ mạch giác tỉnh lại khủng bố, dường như còn mạnh hơn cả Vũ Mạch Bất Tử của Lữ Khôn.
Tiểu tử này lấy tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh mới đột phá đã đánh bại, thậm chí còn đả thương Lữ Khôn tu vi Vũ Vương cảnh, tất cả điều này chứng minh thiên phú của tiểu tử này mạnh hơn Lữ Khôn rất nhiều.
Thiên phú khủng bố như thế đã có thể so ngang với mấy đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất trong tông môn, nếu còn để mặc cho nó phát triển thì chỉ e tiểu tử này sẽ ghi hận lên đế quốc Thiên Hồ, thậm chí là cả Xà Tông, sau này sẽ đủ mạnh để trở thành mối họa lớn trong lòng Xà Tông.
- Xà Tông!
Người này là cường giả Xà Tông.
Sau khi lời của lão giả kia dứt, Trấn Bắc vương và Hộ Quốc Vương, cùng với cường giả của các đại vương phủ khác cũng biến sắc theo.
Xà Tông, đó là một quái vật khổng lồ đứng sừng sững ở cả Trung Châu, nếu so sánh đế quốc Thạch Long với Xà Tông thì chẳng khác gì sơn dương so với lão hổ, căn bản không cách nào chống lại được.
- Xà Tông.
Lúc này trong mắt Đỗ Thiếu Phủ cũng xuất hiện dao động. Xà Tông to lớn khổng lồ như thế nào trong lòng Đỗ Thiếu Phủ hiểu rõ. Nếu lúc này mình giết Lữ Khôn, Xà Tông sợ mất mặt mũi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đế quốc Thạch Long, càng sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng nếu cứ như vậy thả Lữ Khôn đi thì ngày khác tuyệt đối cũng sẽ tạo thành bất lợi cho mình.
Đỗ Thiếu Phủ suy tư, sau đó tầm mắt hắn nhìn về phía lão giả Xà Tông kia, trầm giọng nói:
- Vậy bây giờ trấn đấu của những người trẻ tuổi giữa đế quốc Thạch Long và đế quốc Thiên Hồ là ai thắng ai thua?
Ánh mắt Kính Nguyệt giật vài cái, quan sát Lữ Khôn ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ và lão giả Xà Tông, nói:
- Đương nhiên là đế quốc Thạch Long thắng, đế quốc Thiên Hồ ta sẽ chiếu theo ước định giao cho đế quốc Thạch Long mười 'phủ'!
- Oanh...
Sau khi Kính Nguyệt nói dứt lời, những người trong ngoài quảng trưởng chỉ trong thoáng chốc đã hoan hô như ong vỡ tổ.
- Nếu đã như vậy, cái mệnh này của Lữ Khôn giao lại cho các người!
Thanh âm từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, hắn âm thầm nghiến răng, bàn tay đang chộp vai của Lữ Khôn mạnh mẽ dùng sức trực tiếp ném xuống quảng trường.
- Phụt!
Miệng Lữ Khôn lại lần nữa phun máu, sau đó cả người nặng nề trực tiếp nện xuống khoảng sân rộng.
- Oanh!
Mặt đất rung chuyển, thân người Lữ Khôn cứng rắn nện lên đống đá vụn, cả người uể oải vô lực, bên trong đống đá vụn còn có thể truyền ra tiếng kêu đau thảm thiết.
- Được, được lắm, hay cho một tiểu tử, Xà Tông nhớ kĩ ngươi rồi!
Lão giả Xà Tông âm trầm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt tối đen, hai mắt ửng đỏ tơ máu, ngay sau đó cũng đáp xuống, vung tay áo lên vác Lữ Khôn từ trong đống đá ra.
Lúc này hơi thở Lữ Khôn đang suy yếu, khí tức âm tà quỷ dị trên người biến mất không còn thấy đâu nữa, nhưng sắc mặt trắng bệch, máu tươi toàn thân chảy đầm đìa, đặc biệt là ở lỗ máu trên vai. Một vết thương có tính hủy diệt như vậy căn bản khó có thể hồi phục được.
- Chúng ta đi.
Lão giả Xà Tông hơi nghiêng đầu liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó ôm Lữ Khôn lập tức bay vút lên không trung mà đi.
Sắc mặt hai người Kính Nguyệt và Minh Hồ lúc này cũng cực kỳ khó coi, cũng theo sát lão giả Xà Tông rời đi, đội hình của đế quốc Thiên Hồ trên cổng thành sau đó cũng rời đi theo.
Tương Quân ngẩng đầu, nhìn theo hướng lão giả Xà Tông mang Lữ Khôn rời đi, thì thào nói nhỏ:
- Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!
- Xuy!
Bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ đáp xuống khoảng sân rộng, lại tiếp tục lấy 'Tử Kim Khuyết' trong khe nét đeo lên sau vai, sau đó cũng chẳng hiểu vì sao mà bỗng dưng trong miệng phun ra một ngụm máu tươi màu vàng kim nhạt, cuối cùng khí tức lôi đình toàn thân cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Bốn phía trong và ngoài quảng trường lúc này tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn vị thanh niên áo tím đứng trong khoảng đất hỗn độn, nóng bỏng đến mức cuồng nhiệt.
Dưới ánh mắt của mọi người, trận chiến ngày hôm nay chiến thắng vốn đã định là của đế quốc Thiên Hồ, nhưng dưới sau một loạt diễn biến quanh co mà cuối cùng cứng rắn chiến thắng trong sự dũng mãnh phi thường của Đỗ Thiếu Phủ.
Ngày hôm nay, Đỗ Thiếu Phủ dũng mãnh phi thường lần lượt dùng sự mạnh mẽ bá đạo của mình mà tạo dựng nên kì tích, vừa ra tay đã khiến Lữ Khôn trọng thương, liên tục đột phá trong trận đấu, cuối cùng dùng tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh đánh bại hoàn toàn 'thiên tư Nhân Vương' Vũ Vương cảnh Lữ Khôn, rung động cả đế đô Long thành.
Ai cũng đều hiểu rõ sau trận chiến này, tên của Đỗ Thiếu Phủ sẽ hoàn toàn vang vọng khắp đế quốc Thạch Long, vang vọng khắp Trung Châu.
Những người trên cổng thành lúc này cũng đứng cùng nhau, dùng ánh mắt rung động chưa tiêu tan nhìn thanh niên áo bào tím trên sân.
Giờ phút này, Đại Công chúa Trình Thắng Nam, đại tỷ Tạ Phỉ Tạ vương phủ, thậm chí những người đẹp khác đều dùng ánh mắt nhìn chăm chú thân ảnh áo bào tím kia, trong tận sâu đôi mắt đẹp ngoài sự rung động ra còn có chút sóng gợn dao động. Bộ dạng như vậy giống như tình đậu nhi khai, chân chính là dao động của tâm hồn thiếu nữ.
Đương nhiên lúc này không ai có thể phủ nhận rằng vị thanh niên áo bào tím kia đủ để cho bất cứ nữ tử nào trong đế quốc cũng phải rung động.
- Grào...
Bỗng dưng trên không trung đế đô, sâu bên trong hoàng cung đột ngột có tiếng rồng ngâm vang vọng, một hư ảnh Kim Long xông tới chiếm giữ không trung hoàng cung, vạn trượng kim quang nở rộ, một cỗ uy áp giáng lâm khiến cho lòng người rung động, đều phải phủ phục xuống.
- Đỗ Thiếu Phủ Thạch Thành, thiên tư Cái Vương dũng mãnh phi thường vô song, lệnh phong 'Thần Dũng Vương'!
Hư ảnh rồng vàng óng gầm vang tiếng nói cuồn cuộn vang vọng đế đô...
- Hoàng mệnh Long phong tước, Đỗ Thiếu Phủ dũng mãnh phi thường phong làm 'Thần Dũng Vương'!
- Vị thành hậu, trước phong hầu Vị Thành Vương, Tiên Phong Vương!
- Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ, Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ, Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ, Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ!
- ... ....
Đám người đứng vây xem lập tức sôi trào, từng tiếng hò hét hoan hô vang dội tận mây xanh, vang vọng trên không trung đế đô mãi không tiêu tan.
Trên cổng thành, những kẻ có thế lực mạnh của các đại vương phủ cùng với phần lớn các đại thần vương công cũng vỗ tay hoan hô theo.
Chỉ có trong ánh mắt của người Đỗ vương phủ đều cùng lộ ra vẻ phức tạp xen lẫn xấu hổ, hai mặt nhìn nhau.
- Lần này thắng lớn rồi.
Trên gương mặt gầy còm ngăm đen của Trấn Bắc vương, hai con ngươi không kiềm chế được sự vui vẻ. Hắn biết lần này người làm gia gia như hắn đã nhận được món hời quá lớn, cũng may mà Đỗ gia hiện giờ nhìn thì có vẻ phồn hoa, nhưng kì thực bên trong vô cùng rối loạn, cho nên hắn mới nhặt được tiện nghi này.
Trấn Bắc vương bất động, thần sắc khiến người khác không nhìn ra được bất cứ biến hóa gì, hai con ngươi thâm thúy, không biết lúc này trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
- Phụt!
Trên mặt sân rộng, Đỗ Thiếu Phủ nhìn quanh bốn phía, nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, miệng lại lần nữa phun ra dòng máu tươi, dòng lôi quang cuối cùng sâu trong đáy mắt cũng không thấy đâu nữa, cả người ngay sau đó ngã xuống quảng trường.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Màn đêm bao phủ, vầng trăng treo lơ lửng giữa tầng mây.
Cả đế đô lúc này vẫn trưng đèn đuốc sáng ngời như ban ngày, tiếng xôn xao náo nhiệt bàn tán, nghị luận không tránh khỏi chủ đề quốc chiến, mà quan trọng nhất chính là nói về vị Thần Dũng vương Đỗ Thiếu Phủ kia.
Từng màn đối quyết bá đạo hung hãn, đại chiến đột phá liên tục, Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh đánh bại Vũ Vương cảnh, đè bại thiên tư Nhân Vương, khiến cho cường giả Vũ Vương cảnh đế quốc Thiên Hồ cam tâm tình nguyện nhận thua, được Trình Hoàng phong là thiên tư Cái Vương, tất cả những điều này đều khiến người nghị luận phải khoa tay múa chân, sóng lòng sôi sục, nhiệt huyết sôi trào.
Không hề nghi ngờ rằng Thần Dũng vương Đỗ Thiếu Phủ, bóng dáng của một thanh niên áo bào tím đã khắc thật sâu trong lòng tất cả mọi người ở đế đô.
Lúc này tại Thần Dũng Hầu phủ, hiện giờ đã đổi thành Thần Dũng vương phủ, bên trong đình viện yên tĩnh, Đỗ Thiếu Phủ ngồi khoanh chân, quang mang kim sắc nhàn nhạt bao phủ quanh thân.
- Thanh Thuần ca ca, ca ca ta thế nào rồi, không có việc gì chứ?
Bên ngoài đình viện, hai con ngươi vô tư của Đỗ Thanh nhìn chằm chằm Chân Thanh Thuần hỏi, cả khuôn mặt đều ngập tràn vẻ lo lắng.
- Không có vấn đề gì lớn cả, chẳng qua vừa mới đột phá nên khí tức bất ổn, Vũ Mạch Linh Ấn thần bí trong cơ thể cũng ảnh hưởng đến hắn không ít, cộng với việc bị thương không nhẹ, hẳn là qua một khoảng thời gian điều tức thổ nạp ngắn là có thể chậm rãi bình phục rồi. - Chân Thanh Thuần nói với Đỗ Thanh.
- Vậy thì tốt quá, ta phải đi ngay nói cho đám Sảng tỷ tỷ nghe mới được, còn có rất nhiều người đang chờ đợi tin tức đấy. - Đỗ Thanh thả lỏng thần sắc, nàng tin tưởng những lời mà Chân Thanh Thuần nói, cho nên nàng liền lập tức rời khỏi đình viện.
- Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái, vũ mạch rõ ràng đã thức tỉnh rồi, tại sao lại không thấy nữa, rốt cuộc là loại vũ mạch gì mà lại đáng sợ như vậy.
Nhìn Đỗ Thanh rời đi, trong hai mắt tam giác có chút hèn mọn bỉ ổi của Chân Thanh Thuần cũng hiện lên vẻ nghi hoặc khó hiểu. Có những chuyện mà đến ngay cả hắn cũng không nhìn ra kết quả gì, ví dụ như khi nãy hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của cỗ khí tức của loại vũ mạch kinh khủng kia trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Tiểu Yêu ngồi xổm trên bàn đá bên ngoài đình viện, đôi đồng tử linh hoạt màu vàng kim nhạt nhìn Chân Thanh Thuần nói:
- Bí mật trên người hắn quả thật không ít, tóm lại không sao là tốt rồi.
- Chỉ sợ là động tĩnh gây ra lần này quá lớn, mặc dù người hiện tại không sao, nhưng những phiền phức gặp phải từ nay về sau sợ là chắc chắn không ít đi được. Chẳng bao lâu nữa, cả những lão bất tử trên Trung Châu cũng sẽ chú ý đến hắn. - Chân Thanh Thuần khẽ nói, sau đó lại lặng lẽ thở dài.