Trên cổng thành nhìn thấy một màn một đám lớn cường giả Đỗ gia phủ phục trên mặt đất cung kính quỳ sát khiến cho tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Lúc này những cường giả có mặt ở đây liên tưởng đến một số chuyện, lời đồn nói Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ vương phủ có quan hệ, hiện giờ trên người Đỗ Thiếu Phủ còn có khí tức tia chớp dao động, như vậy xem ra Đỗ Thiếu Phủ nhất định đã thức tỉnh vũ mạch hoặc là huyết mạch có liên quan đến tia chớp Đỗ gia, còn có cấp bậc cực cao, cho nên khiến người Đỗ gia thân bất do kỷ phải phủ phục xuống đất, tựa như là bầy sói đang bái kiến Lang Vương của mình vậy.
Giữa không trung, lôi vân còn đang bắt đầu khởi động, dường như còn ẩn chứa dòng năng lượng nào đấy.
Lôi vân khởi động, ngân xà uốn lượn, cả quảng trường lâm vào không khí đố kị trong yên tĩnh.
Tất cả những người vây xem đến nín thở mà đợi, hai con mắt chằm chằm nhìn lôi vân trên bầu trời đang hội tụ với uy áp hủy diệt. Khi so sánh đã có thể thấy rõ ràng rằng thứ uy áp này còn khiến lòng người sợ hãi hơn rất nhiều so với uy áp Nhân Vương Vũ Mạch Bất Tử trên người Lữ Khôn.
Bên trong lôi vân đó là một loại uy áp bá đạo hủy diệt tất cả, thậm chí hủy diệt được cả muôn dân bá tánh trên khắp thế gian này.
- Vù vù...
Đỗ Thiếu Phủ lúc này đang ở bên trong tương liên với lôi vân, bùa chú bí văn trên người kết nối với tia chớp, khiến người ta nhìn mà hãi, những người đang nhìn thấy một màn này đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt...
Lúc này, đám người Đỗ Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Trấn Bắc vương, Hộ Quốc vương, Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa đều không thể kiềm chế được mà nắm chặt nắm tay lại, nhịp tim đập rộn ràng.
Ai cũng đều có thể cảm nhận được lúc này trên người Đỗ Thiếu Phủ đang xuất hiện sự biến hóa kinh người, dường như đang có thứ gì đó giác tỉnh.
Loại giác tỉnh này còn khủng bố hơn rất nhiều so với Vũ Mạch Bất Tử của Lữ Khôn.
Những tia chớp càng kinh khủng hơn, khiến cho vẻ mặt dữ tợn của Lữ Khôn lại một lần nữa dại ra, trong lòng càng cảm thấy bất an, càng khiến hắn phải kiêng kị.
- Xoạt!
Mọi người cùng khẩn trương nhìn lên, tia chớp bên trong đám mây cuồn cuộn rung động kịch liệt, một cỗ lôi đình trực tiếp xuyên thủng không gian, giống như thần uy, sau đó tương liên với Đỗ Thiếu Phủ.
Tia chớp kinh khủng kia lúc này dưới ánh nhìn chăm chú cùng với kinh hãi của tất cả mọi người mà trực tiếp bị Đỗ Thiếu Phủ thôn phệ nhập vào trong cơ thể.
Vũng ánh sáng thần bí trên người Đỗ Thiếu Phủ càng thêm chói sáng, một mảnh hào quang hẹp dài tàn sát bừa bãi xung quanh đến vài chục trượng, tất cả đều là lôi điện, cả người quanh thân như lôi cầu nở rộ, khí tức khủng bố chiếm giữ không trung.
- Uy áp thật mạnh, huyết dịch sôi trào, ta không thể kháng cự lại được!
- Vũ mạch của ta như muốn nổ tung vậy, không có cách nào chống lại được cả.
Lúc này, bên trong đội hình Đỗ gia, lão nhân Đỗ gia cũng bắt đầu phủ phục quỳ xuống đất, ngay đến cả 'nhân kiệt' Đỗ Thương cũng không ngoại lệ.
Đỗ Dật vẫn luôn mang ánh mắt âm trầm kinh hãi ở đằng xa kia cũng không thể chống đỡ được uy áp, lúc này mặc dù đang mở to cặp mắt thể hiện vẻ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể quỳ xuống phủ phục trên thành lâu, hướng mặt về phía Đỗ Thiếu Phủ lúc này đang ở trên không, giống như vị vua đang gặp thần dân của hắn, không thể chống đỡ, ánh mắt oán độc nhưng cũng không dám sinh lòng phản kháng.
Bên trong đội hình Đỗ gia chỉ có một mình Trấn Bắc vương có thể chống đỡ, hào quang quanh thân lan tràn, đôi mắt mang quang mang tia chớp, thân hình đã sớm đứng bàng hoàng.
- Loại giác tỉnh vũ mạch này thật dũng mãnh phi thường!
- Đây nhất đinh là một loại vũ mạch còn mạnh hơn cả của Lữ Khôn!
Trên cổng thành, tất cả các vương công đại thần, cường giả các đại vương phủ của các đại thế lực ở hàng phía trước lúc này đều kích động mà đứng dậy.
Lúc này rõ ràng trên người Đỗ Thiếu Phủ đang tiến hành giác tỉnh một loại vũ mạch kinh khủng, mà một màn này toàn bộ bọn họ đều được nhìn thấy tận mắt, sao có thể không kích động được.
- Thật là một hậu bối dũng mãnh phi thường!
Trên quảng trường yên tĩnh, chỉ trong một khoảnh khắc lại lần nữa sôi trào.
Trong ngoài quảng trường, vô số ánh mắt nhìn lôi quang bao vây thân hình áo tím đang run rẩy kia đều mang sắc mặt đỏ bừng phấn chấn, từng tiếng hò reo hú hét vang vọng cả đế đô.
Chỉ có Lữ Khôn nhìn Đỗ Thiếu Phủ trên không trung, vẻ mặt dữ tợn với vết máu kinh khủng bắt đầu âm trầm, siết chặt hai nắm tay. Hắn không ngờ rằng bản thân vốn đã đủ để khiến cả đế quốc Thạch Long phải kinh sợ rồi, nhưng đến lúc này lại hoàn toàn bị đánh nát bởi tên tiểu tử lúc trước ở bên trong Man Thú sơn mạch thích xen vào việc của người khác này.
Khí tức trên thân tiểu tử kia lúc này thậm chí còn mạnh hơn cả hắn, uy áp bao phủ cả uy áp Nhân Vương của hắn, danh tiếng cũng muốn áp đảo hắn, vậy làm sao có thể không khiến hắn tức giận đây.
Âm hàn, oán hận, kiêng kị cùng đan xen phức tạp trong đáy mắt của Lữ Khôn, ngay sau đó hóa thành sát ý vô phùng.
- Xuy...
Bóng dáng Lữ Khôn chớp nhoáng, phất tay một cái, dùng toàn lực bạo phát toàn bộ khí tức âm hàn từ trong cơ thể ra, cũng giống như làn mây đen cuồn cuộn hóa thành một đạo thủ ấn cực đại âm u, trong nháy mắt đánh tới Đỗ Thiếu Phủ.
- Xoạt...
Chưởng ấn khổng lồ âm u kia giống như xuyên qua không gian, tốc độ sét đánh đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ, lực đạo ngập tràn uy áp khủng bố, đây chính là đòn liều mạng cuối cùng của Lữ Khôn, đủ để hủy diệt tất cả.
Phía trên không trung, bên trong lôi cầu, cũng đúng lúc này tất cả lôi đình đều thu vào trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ một cách quỷ dị, một thân ảnh áo tím lại lần nữa xuất hiện trong không trung.
Dưới ánh nhìn khẩn trương của vô số người, đôi mắt Đỗ Thiếu Phủ lúc này ngập tràn lôi quang, trên mặt lại nở nụ cười nhạt, vung một ngón tay chỉ về phía Lữ Khôn, bỗng nhiên trên không trung truyền ra dòng năng lượng dao động cực kỳ kịch liệt, loại năng lượng dao động này khiến cho những người vây xem bốn phía phía dưới dựng tóc gáy.
- Xoạt...
Đỗ Thiếu Phủ thi triển một đạo thủ ấn bay vút đi, thủ ấn hóa thành một cỗ lôi đình giống như Lôi Long khiến lòng người lạnh run rẩy.
Vô số người nhìn đạo thủ ấn lôi đình này mà da đầu như muốn nứt toác.
Giờ khắc này, một cỗ uy áp bá đạo hủy diệt khiến trái tim cũng như linh hồn của mọi người muốn nổ tung, ngốc trệ không thốt nên lời, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đạo thủ ấn lôi đình này hung hăng va chạm với đạo thủ ấn âm u của Lữ Khôn.
- Xoạt...
Hai bên va chạm nhau, không có tiếng nổ vang quá lớn, chỉ có tiếng trầm đục tán loạn, dòng năng lượng khuếch tán khiến không gian vặn vẹo, khiến cho đám người đứng xem phải kinh hãi.
- Vù xoạt xoạt...
Mà cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, dòng năng lượng khiến không gian phải vặn vẹo kia đột nhiên nổ tung như pháo hoa, âm thanh trầm đục vang dội, trên bầu trời đế đô lúc này đều có thể cảm nhận được dòng năng lượng cuồng bạo dao động.
- Phụt...
Đạo thủ ấn màu đen của Lữ Khôn bị nghiền nát, căn bản không cách nào chống lại được, máu tươi trong miệng chảy ra không ngớt, vậy mà đạo thủ ấn lôi đình vẫn tồn tại, không bị phá hủy, trực tiếp xuyên thủng không gian mà lướt qua bờ vai Lữ Khôn, xuyên thủng bả vai kia thành một lỗ máu.
- Phần phật....
Máu trên vai Lữ Khôn tràn ra, ngân xà chớp động, hơi thở bá đạo đến mức khiến Vũ Mạch Bất Tử cũng không cách nào giúp khôi phục lại được.
- Ngươi hiện giờ không chịu nổi một kích!
Bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ lướt tới, bàn tay nắm thành trảo chộp tới hướng Lữ Khôn.
- Dừng tay.
Nhưng vào đúng lúc này, bên trong đội hình của đế quốc Thiên Hồ, sau lưng hai người Kính Nguyệt và Minh Hồ, một lão giả đội đấu bồng lập tức hét lớn một tiếng, ngay sau đó bóng dáng di chuyển hóa thành một thân ảnh mơ hồ bắn tới, cùng lúc đó xuất một đạo thủ ấn trực tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Không tốt, trong đế quốc Thiên Hồ có cường giả ẩn núp!
Giờ khắc này, sắc mặt của Hộ Quốc Vương và Trấn Bắc vương đại biến, nhìn khí tức trên thân người này còn mạnh hơn không ít so với Kính Nguyệt và Minh Hồ.
- Cút ngay!
Mà cũng trong lúc này, một giọng nói trong trẻo linh hoạt kỳ ảo đột nhiên truyền ra, một bóng dáng màu xanh uyển chuyển xinh đẹp như có thể ảnh hưởng tới thời gian trong nháy mắt xuất hiện giữa không trung ngăn cản trước người lão giả đội đấu bồng này. Bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra đánh một chưởng quang mang màu xanh, nắm tay trực tiếp va chạm với chưởng ấn của lão giả kia.
- Oành!
Tất cả bùng nổ thành điện quang hỏa thạch, nắm tay tung chưởng ấn của hai bên đụng nhau, âm thanh trầm đục lập tức truyền ra. Đồng thời, không biết lão giả kia cảm nhận được điều gì, thần sắc dưới đấu bồng bỗng dưng đại biến.
- Xoạt xoạt!
Trên không trung, hai đạo thân ảnh vừa tiếp xúc cũng đồng thời tạo nên dòng năng lượng phù văn nổ tung, thân hình lão giả đội đấu bồng trực tiếp nhận xung kích, sau mấy bước mới có thể đứng vững được thân người.
Còn bóng dáng yêu kiều xinh đẹp màu xanh kia lại chỉ hơi lắc lư, sau đó vẫn đứng vững ngạo nghễ trên không trung, xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của mọi người.
- Lại là nàng!
Đám người đứng xem sau khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia đều ngốc trệ mà nhìn nhau, hít ngụm khí lạnh. Nữ tử xinh đẹp xuất thủ có dáng người uyển chuyển, khuôn mặt ngây thơ vô tà như đứa trẻ kia không phải Đỗ Thanh thì còn có thể là ai?
- Xoạt...
Cùng lúc này, trên trảo của Đỗ Thiếu Phủ cũng xuất hiện cỗ lôi quang nhàn nhạt trực tiếp chộp lấy bả vai của Lữ Khôn, dễ dàng khống chế thân hình uể oải lúc này của hắn.
- Vèo vèo...
Trên cổng thành, bốn đạo thân ảnh đồng thời phi tới, đó chính là Kính Nguyệt, Minh Hồ, Trấn Bắc vương và Hộ Quốc Vương.
Bốn người cùng lách mình, đồng thời cùng xuất hiện sau lưng lão giả đội đấu bồng và Đỗ Thanh.
- Tiểu tử, buông Lữ Khôn ra, các người thắng là được.
Lão giả đội đấu bồng ngẩng đầu, đấu bồng trên đầu rơi xuống để lộ ra khuôn mặt đầy đủ, bộ dạng lục tuần, thân hình sung mãn, hai tròng mắt lúc này đang hằn tơ máu đỏ ửng.
Nhìn ánh mắt ửng đỏ của lão giả kia, Trấn Bắc vương và Hộ Quốc Vương lúc này trên mặt cùng xuất hiện vẻ ngưng trọng. Lão giả kia bọn họ cũng không quen thuộc, dường như không phải cường giả đế quốc, nhưng khí tức trên người hắn lại cực kỳ đáng sợ.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ liếc nhìn lão giả kia, cười lạnh, nói:
- Cuộc chiến giữa hai nước đã sớm chấm dứt, đây là cuộc đấu sinh tử tự gánh, sống chết có số, ai cũng không thể ra tay.