Mà lúc này đám Âu Dương Sảng, Tạ Phỉ, Nhị công chúa Trình Diễm đứng ở hàng trước cổng thành, ánh mắt đều biểu lộ vẻ lo lắng ngưng trọng.
Đại công chúa Trình Thắng Nam giờ phút này chân mày nhíu chặt, ánh mắt lo lắng, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt dựa vào lan can ghế dựa, trong miệng thì thào nói nhỏ: - Tên gia hỏa vô sỉ, ngươi nhất định phải chống chọi a, cùng lắm thì ta tha thứ cho ngươi chuyện trước kia.
Trên ghế ngồi, lúc này Đỗ Tiểu Thanh cũng cau mày, con mắt chăm chú nhìn vào đống đá vụn tràn ngập tro bụi trong quảng trường.
- Yên tâm đi, huynh ấy không dễ dàng bị đánh bại như vậy. - Trong mắt linh lợi màu vàng kim nhạt của Đỗ Tiểu Yêu mặc dù lộ ra vẻ lo lắng, nhưng lúc này ngược lại đối với Đỗ Thiếu Phủ đang bị đánh bại lộ ra mười phần lòng tin.
Trong đám người trong quảng trường, có một ánh mắt âm độc hung hăng chăm chú nhìn vào trong đống đá vụn, kẻ đó chính là Lý gia Lý Du.
Khi Đỗ Thiếu Phủ trở thành Thần Dũng Hầu, còn có không ít quan hệ với các đại vương phủ, thực lực bản thân lại mạnh mẽ đến cực điểm. Mấy ngày qua, Lý Du mỗi ngày đứng ngồi không yên, đêm không thể say giấc. Sợ là Thần Dũng Hầu Đỗ Thiếu Phủ bất cứ lúc nào sẽ nhớ tới hắn mà tính sổ, khi đó toàn bộ Lý gia sợ là cũng không mảy may bảo vệ được hắn.
Mà trong giờ khắc này, nhìn thấy một màn này, cái gì mà uy tín của đế quốc, Lý Du cũng không quan tâm, mạng của hắn mới là quan trọng nhất.
Đối với Lý Du, lúc này nếu Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp bị đánh chết hoặc đánh tàn phế, sau này hắn mới có thể an tâm. Nếu không về sau cả ngày lẫn đêm hắn đều không thể say giấc, đứng ngồi không yên, nơm nớp lo sợ.
- Thần Dũng Hầu, đứng lên đi, tạo cho chúng ta một kỳ tích đi!
- Thần Dũng Hầu, lại đứng lên đi, chúng ta ủng hộ ngươi, xin hãy tạo một kỳ tích!
Trong đám người vây xem bốn phía quảng trường, từng ánh mắt nhìn vào trong đống đá vụn, có âm thanh thấp giọng chờ đợi truyền ra, trong lòng không khỏi âm thầm cầu nguyện.
Ai cũng rõ ràng, nếu Đỗ Thiếu Phủ thất bại, toàn bộ đế quốc không còn có thế hệ trẻ tuổi có thể chống lại Lữ Khôn kinh khủng kia lúc này.
- Tiểu tử này, thật sự muốn tạo nên kỳ tích a!
Trên cổng thành, hai con ngươi của Trấn Bắc Vương khẩn trương nhìn vào trong đống đá vụn ở bên dưới, thần sắc trên trên khuôn mặt gầy còm đầy nếp nhăn nổi lên chút gợn sóng.
Lập tức dưới vô số ánh mắt chăm chú, đống đá vụn run run lay động, một thân ảnh trong lúc mơ hồ lập tức xuất hiện từ trong đống tro bụi ra nhảy ra ngoài.
Trên bầu trời, Lữ Khôn lơ lửng giữa không trung, sắc mặt lập tức co lại, càng âm trầm khó chịu. Khi nhìn thấy đạo thân ảnh kia lại xuất hiện từ trong lớp đá vụn tro bụi, trên khuôn mặt dữ tợn kinh khủng lập tức dâng lên hàn ý âm hàn.
Trên bốn phía quảng trường, trong ánh mắt mong chờ của đông đảo mọi người, một thân ảnh áo bào tím từ từ đi ra, trong miệng máu me đầm đìa, vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt tràn ngập quanh người lúc này lộ ra trên da, trong lúc mơ hồ có bùa chú bí văn kim sắc lấp lóe.
Mà khi nhìn thấy rõ ràng thân ảnh áo bào tím kia, nhiệt độ trong ngoài bốn phía quảng trường vào lúc này bỗng nhiên trở nên nóng rực, thân ảnh áo bào tím kia không phải Thần Dũng Hầu Đỗ Thiếu Phủ thì còn có thể là ai.
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện, hơi lau lau một chút vết máu trên khóe miệng. Bỗng nhiên một cước đạp mạnh lên mặt đất khiến đá vụn bắn tung ra, hai cánh bùa chú ngưng tụ sau lưng theo đó chấn động, lộ ra khí tức bá đạo khiếp người. Trong nháy mắt đặt chân giữa không trung, bá đạo đứng lơ lửng trên bầu trời!
- Thần Dũng Hầu!
Trong một thoáng này, bốn phía quảng trường có vô số tiếng hét lớn xuất phát từ nội tâm phát ra hò hét vung tay reo hò.
- Khặc khặc, quả thực là con gián đánh không chết, chỉ tiếc, vẫn không thay đổi được kết quả.
Lữ Khôn cười lạnh, thôi động Vũ Mạch Bất Tử mấy lần không cách nào trấn áp Đỗ Thiếu Phủ kia. Trên khuôn mặt dữ tợn, sát ý âm hàn kinh khủng trong hai con ngươi cũng đến cực hạn, phất tay cử động, khí tức âm tà ngưng tụ đầy trời, bùa chú bí văn lấp lóe. Thân thể giống như âm tà quỷ vật dữ tợn, lập tức lướt về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Khắp bầu trời khí tức âm tà phô thiên cái địa, làm cho bốn phía run lẩy bẩy, Nhân Vương uy áp ngút trời, căn bản người thường không có đủ khả năng chống cự, khiến cho Huyền khí trong cơ thể người ta ngưng kết, linh hồn ngốc trệ.
- Xùy!
Nhìn không gian phía trước, khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ máu me đầm đìa, khí tức phun trào bỗng nhiên bắt đầu bá đạo, ánh sáng di chuyển khắp nơi, hào quang tràn ngập như hai cánh đại bàng vỗ cánh, chao liệng chín tầng mây chống cự “Nhân Vương to lớn uy áp trên người Lữ Khôn.
Tựa hồ cảm thấy được loại khí thế kia trên người Đỗ Thiếu Phủ lúc này, ánh mắt Lữ Khôn khẽ nhích, khí tức này giống như có quan hệ với Kim Sí Đại Bằng đáng sợ trong Man Thú sơn mạch lúc trước kia. Trước đây hắn còn từng có được linh vũ của Kim Sí Đại Bằng và Tử Viêm Yêu Hoàng.
- Xem ra lúc trước ngươi ở trong Man Thú sơn mạch cũng đã nhận được lợi ích không tầm thường. Chỉ là hiện tại, ngươi không thay đổi được kết quả, đi chết đi!
Lữ Khôn cười lạnh, một đạo quyền ấn lập tức xung kích bắn ra, bùa chú bí văn bao phủ trước nắm đấm, âm tà ngập trời, ảnh hưởng đến Vũ Mạch Bất Tử trấn áp, ánh sáng thâm thúy kinh khủng nở rộ tựa như yêu ma, đuổi giết trấn áp Đỗ Thiếu Phủ nhanh đến cực hạn, không thể tránh né!
- Oanh!
Trên quảng trường không gian hư không xung quanh run rẩy, một quyền này của Lữ Khôn trực tiếp đuổi đến, mặc dù trực tiếp đơn giản nhưng bùa chú bí văn trên nắm tay chuyển từ ảm đạm đến xán lạn, từ ô quang phóng thích đến thâm thúy, âm tà ngập trời.
Đây là khơi thông liên quan đến Vũ Mạch Bất Tử. Lúc này, Lữ Khôn đã động chạm sát ý tuyệt đối, hắn thúc giục “Nhân Vương Vũ Mạch Bất Tử uy áp, muốn trực tiếp trấn áp tiêu diệt Đỗ Thiếu Phủ.
- Thần Dũng Hầu!
Thân thể tất cả mọi người không ngừng run rẩy ngước nhìn bầu trời, hai quyền nắm chặt, ánh mắt hoàn toàn đỏ sậm gắt gao nhìn qua.
- Bằng Lâm Cửu Thiên, trấn áp!
Đỗ Thiếu Phủ lại lần nữa vỗ cánh, hai cánh bùa chú phía sau đại khai đại hợp, hào quang kim sắc tràn ngập nở rộ đầy trời, như Kim Sí Đại Bằng Điểu chân chính giáng lâm, gánh chịu ý chí bá đạo Kim Sí Đại Bằng Điểu nhất tộc, vỗ cánh trực tiếp một quyền quét ngang mang tất cả hướng về phía Lữ khôn.
- Ầm ầm!
Một quyền hai cánh trấn áp kinh khủng kia khiến ánh sáng bùa chú không ngừng kích xạ sáng chói nở rộ, năng lượng quét sạch trời cao.
Một quyền uy thế hoảng sợ của Lữ Khôn trong giờ phút này cũng bị “Bằng Lâm Cửu Thiên của Đỗ Thiếu Phủ thôi động trấn áp trì trệ.
- Ta chính là “Nhân Vương, Vũ Mạch Bất Tử, ngươi không cách nào chống lại, phá đi!
Lữ Khôn cười lạnh hét lớn một tiếng, bùa chú bí văn trên nắm tay bộc phát, ầm vang bạo động, lập tức đem hai cánh “Bằng Lâm Cửu Thiên của Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp phá hủy nổ nát hóa thành mảng lớn bùa chú vỡ vụn khuấy động trời cao, làm cho vô số ánh mắt ở bốn phía quảng trường vì vậy mà run lên mạnh mẽ.
- Xùy!
Nắm đấm âm tà bao phủ bùa chú bí văn, nương theo “Nhân Vương uy áp cấp tốc phóng đại trong hai mắt Đỗ Thiếu Phủ.
Trên thực tế lúc này Đỗ Thiếu Phủ khó mà tránh thoát, Mạch Hồn không cách nào kịp thôi động, sợ là thôi động Mạch Hồn cũng không làm nên chuyện gì, chỉ thấy nắm đấm giống như sấm sét kia ầm vang rơi vào lồng ngực Đỗ Thiếu Phủ.
- Bành!
Trầm thấp trầm đục, cự lực xung kích ngực Đỗ Thiếu Phủ, lực đạo âm tà cuồn cuộn ngất trời.
- Tiểu tử, đi chết đi, ở trước mặt ta, ngươi còn chưa đủ tầm!
Khuôn mặt dữ tợn của Lữ khôn cười lạnh, trong nháy mắt từng đạo quyền ấn giống như mưa lớn không ngừng rơi vào trên ngực Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm ầm...
Từng đạo quyền ấn rơi xuống, khí tức âm tà phun trào, rơi vào trên ngực Đỗ Thiếu Phủ, một cỗ bùa chú kinh khủng vỡ vụn bắn tung tóe ra từng vòng năng lượng gợn sóng đáng sợ hiện lên hình vành khuyên khuếch tán ra xung quanh.
- Bành bành bành!
Liên tiếp mười mấy quyền, từng quyền rơi vào trên ngực Đỗ Thiếu Phủ kia là oanh kích cường hãn nhất.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú, không khó để nhìn thấy trên ngực Đỗ Thiếu Phủ máu thịt be bét, máu me đầm đìa, trong mơ hồ lộ ra xương trắng dày đặc.
- Phốc phốc xùy... ...
Máu tươi trong miệng Đỗ Thiếu Phủ cuồng phún không ngớt, ngũ tạng lục phủ lúc này trong nháy mắt bị chấn bể. Ý thức chấn động, như muốn mất đi tri giác, càng ngày càng bất lực chống chọi, tất cả phòng ngự trên người đã sớm vỡ vụn, thân thể phạt xương tẩy tủy, lúc này cũng không cách nào chống lại cự lực như thế.
- Bành!
Một quyền cuối cùng của Lữ Khôn rơi xuống, thân thể Đỗ Thiếu Phủ mạnh mẽ rơi xuống từ không trung, giống như thiên thạch cứng rắn đập xuống mặt đất ở quảng trường.
- Ầm ầm...
Lần này, Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống đất trực tiếp xung kích xung quanh thành một hố sâu lớn, đá vụn bắn mạnh ra bốn phía, mảng lớn khe hở mặt đất nổ sụp nát vụn lan tràn ra bên ngoài quảng trường.
- Thần Dũng Hầu!
Một quyền oanh kích kia khiến ngực Đỗ Thiếu Phủ máu thịt be bét, cũng giống như đánh vào lồng ngực và linh hồn của bọn họ, bên trong đám người vây xem dưới quảng trường có nữ tử hai mắt rưng rưng, không dám nhìn thẳng.
Vô số nam tử nhiệt huyết đều nắm chặt hai tay thành quyền, ánh mắt hiện ra màu đỏ sậm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi tràn ra.
- Thiếu Phủ. – Hai mắt Âu Dương Sảng ướt át, kiều nhan biến sắc.
- Sảng tỷ tỷ, đừng lo lắng, ca ca hiện tại không có việc gì.
Đỗ Tiểu Thanh nhẹ giọng nói với Âu Dương Sảng, qua sự thăm dò của mình nàng biết khí tức trên người ca ca còn chưa tới bước làm người ta lo lắng nhất kia. Chỉ là ánh mắt trẻ con ngây thơ đơn thuần nhìn Lữ Khôn trên bầu trời lúc này nổi lên hàn ý gợn sóng.
- Vẫn là thất bại rồi sao?
- Đã rất mạnh mẽ, nhất định chịu đựng a!
- Thua mười phủ địa liền thua đi, đế quốc Thiên Hồ có Lữ Khôn kia, đế quốc Thạch Long chúng ta bây giờ cũng có Thần Dũng Hầu Đỗ Thiếu Phủ. Nghỉ ngơi một thời gian, Thần Dũng Hầu Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ không thua Lữ khôn.
Trên cổng thành, ánh mắt đông đảo lão nhân nhìn về hai người Hộ Quốc Vương và Trấn Bắc Vương, dường như muốn để cho hai người họ kết thúc cuộc đọ sức.
- Lão gia tử, ngươi xem... ?
Hộ Quốc Vương nhìn Trấn Bắc Vương, lôi quang nhàn nhạt trong hai mắt dao động, lông mi nhíu chặt, giống như muốn kết thúc cuộc đọ sức.
- Thua mười “Phủ địa liền thua đi, nhân tài là quan trọng nhất.
Trên khuôn mặt gầy còm đầy nếp nhăn của Trấn Bắc Vương hai mắt hiện lên gợn sóng, tùy ý cũng muốn kết thúc cuộc đọ sức.
- Hắn còn chưa thua, các ngươi không cần sốt ruột, để hắn tự mình xử lý đi.
Đỗ Tiểu Yêu đứng trên đầu vai Đỗ Tiểu Thanh mở miệng ngăn trở Trấn Bắc Vương và Hộ Quốc Vương.
Giữa Đỗ Tiểu Yêu và Đỗ Thiếu Phủ có Mạch Hồn liên hệ, bởi vậy biết Đỗ Thiếu Phủ mặc dù bị trọng thương nhưng cơ quan sống lại không có vấn đề. Ngược lại lúc này Đỗ Tiểu Yêu có thể cảm giác được các cơ quan sống trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ đang bắt đầu một loại biến hóa bạo động kì lạ.
Huống chi Đỗ Tiểu Yêu cũng rõ ràng, trên người Đỗ Thiếu Phủ có Vũ Mạch Linh Ấn, muốn thực sự tiêu diệt Đỗ Thiếu Phủ, Lữ Khôn kia sợ là cũng khó mà có thể làm được.