- Bành!
Âm thanh trầm đục trầm thấp vang vọng từ lồng ngực của Đỗ Thiếu Phủ, Huyền khí màu vàng kim nhạt phòng ngự quanh người trong nháy mắt bị chưởng ấn của Lữ Khôn tồi khô lạp hủ đập nát, cự lực kinh khủng quét sạch xung kích, sau đó thân thể Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp rơi xuống từ giữa không trung.
- Xì xì xì...
Đồng thời, khi thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống, khí tức Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh cũng thôi động đến cực hạn, Bá Ảnh trong tay nháy mắt hóa thành một thanh kiếm roi xích vàng đen tách rời từ thân kiếm, bá đạo linh động, cổ kính yêu mị, quỷ dị đâm thẳng vào ngực Lữ Khôn.
- Xoẹt!
Lữ Khôn tránh được chỗ hiểm lồng ngực, dường như cũng không dám trực tiếp ngạnh kháng ngũ tạng lục phủ chỗ lồng ngực, nhưng tùy ý cho kiếm roi xuyên thủng từ đầu vai qua. Một lỗ máu lộ ra, theo kiếm roi cũng lượn vòng thu hồi. Bên trong lỗ máu lại không có bao nhiêu máu tươi tràn ra, hào quang lan tràn, lỗ máu trong nháy mắt khôi phục hoàn hảo như cũ, ngay cả chỗ vừa mới cụt tay, cánh tay lại mọc ra một lần nữa, hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Ầm!
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ hung hăng ngã xuống mặt đất, chấn động đất rung núi chuyển, mảng lớn mặt đất rạn nứt mở ra khe hở.
- Thần Dũng Hầu thất bại rồi sao!
Đông đảo ánh mắt rung động, lúc trước Đỗ Thương bị một chiêu đánh xuống mặt đất đã mất đi sức tái chiến, mà lúc này Thần Dũng Hầu Đỗ Thiếu Phủ có phải cũng như vậy hay không?
Dưới đông đảo ánh mắt của mọi người, Đỗ Thiếu Phủ bò lên từ bên trong khe hở mặt đất đá vụn, sắc mặt tái nhợt, lập tức há mồm phun ra dòng máu màu vàng kim nhạt.
- Đứng lên rồi, khá lắm!
- Thần Dũng Hầu, tiếp tục chống chọi đi!
Người xem ở xung quanh quảng trường nhìn thấy một màn này đều lo lắng, từng người nắm chặt hai tay thành quyền, dưới loại uy áp âm tà kia, càng làm cho toàn thân run rẩy lã chả.
- Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh, cấp độ tu vi chân chính của tên gia hỏa này cũng chỉ là Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh mà thôi.
Giờ phút này người trên cổng thành rốt cục xác định cấp độ tu vi chân chính của Đỗ Thiếu Phủ, không khỏi lại kinh hãi lần nữa.
Cấp độ của Đỗ Thiếu Phủ vậy mà chỉ vẻn vẹn là Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh mà thôi, ngay cả Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh cũng chưa đạt đến. Mới chỉ vẻn vẹn cấp độ Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh vậy mà lúc này lại chống lại Lữ Khôn. Điều này đối với bản thân tất cả mọi người ở hiện trường là một loại rung động sâu sắc.
Trên cổng thành, trong đội hình đế quốc Thiên Hồ, ánh mắt của đám người Kính Nguyệt, Minh Hồ nổi lên nụ cười lạnh.
- Đây chính là chỗ đáng sợ của thiên tư Nhân Vương.
Lập tức nhìn qua Lữ Khôn chấn động quỷ dị, làm cho đám lão nhân khó mà chống cự uy áp quỷ dị kia, cũng phải vì vậy mà phủ phục. Vẻ mặt đám người đế quốc Thạch Long trên cổng thành không khỏi nghiêm túc.
Đỗ Thiếu Phủ vẻn vẹn chỉ là Mạch Linh cảnh, đương nhiên là có chỗ có chút đặc biệt, nhưng chẳng lẽ có thể chân chính chống lại Vũ Vương cảnh Lữ Khôn sao. Xem như Lữ Khôn không đề phòng quỷ dị bị trọng thương, nhưng cũng vẫn là Vũ Vương cảnh chân chính.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bầu trời, lau sạch vết máu ở khóe miệng. Giờ phút này Lữ Khôn trên bầu trời kia tựa như quỷ vật yêu tà, một cỗ khí tức trên người lan tràn ra ngoài, đặc biệt là cỗ uy áp lan tràn kia khiến cho người ta muốn nằm rạp trên mặt đất.
- Vũ Mạch Bất Tử, Vũ Mạch Bất Tử trên người tiểu tử kia mặc dù pha tạp nhưng thật đúng là Vũ Mạch Bất Tử. Mặc dù không cách nào so sánh với Vũ Mạch Bất Tử chân chính, nhưng cũng đủ để có được thiên tư Nhân Vương.
Nhưng vào lúc này, thanh âm Chân Thanh Thuần truyền vào tai Đỗ Thiếu Phủ, mang theo sự kinh ngạc.
- Thanh Thuần ca, thứ âm tà quỷ dị này chính là Vũ Mạch Bất Tử ư? - Đỗ Thiếu Phủ vừa nhẹ giọng hỏi.
- Đừng lên tiếng, trong đế quốc Thiên Hồ ẩn giấu Cường Giả, vừa rồi lực nguyên thần của ta mượn thân thể ngươi để xuất thủ suýt nữa đã gây nên sự chú ý, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Tên gia hỏa này mặc dù có được Vũ Mạch Bất Tử, nhưng Vũ Mạch Bất Tử này không cách nào so sánh với Vũ Mạch Bất Tử chân chính. Vũ Mạch Bất Tử chân chính, đó là thể trời sinh chí tôn, là thứ mà những đại tộc trong truyền thuyết kia mới có, tên gia hỏa này còn kém xa!
Thanh âm Chân Thanh Thuần tiếp tục truyền vào trong tai Đỗ Thiếu Phủ: - Tên gia hỏa này đã bị trọng thương, lúc này cũng bị ảnh hưởng to lớn, căn bản không có cách nào phát huy thực lực nên có của Nhân Vương Vũ Vương cảnh. Nhưng Vũ Mạch Bất Tử trừ phi bị trọng thương đến chỗ hiểm, bằng không căn bản là không có cách đối phó. Lấy thực lực của ngươi bây giờ càng khó mà làm được, Đạo khí Đỉnh Phong của ngươi cũng không cách nào thôi động toàn bộ uy năng, không thương tổn đến chỗ hiểm, đối với Vũ Mạch Bất Tử cũng không có hiệu quả quá lớn, ngược lại khiến ngươi tiêu hao rất nhiều. Ngươi phải nghĩ biện pháp đối phó, tốt nhất có thể trấn áp, Vũ Mạch Bất Tử này rất tạp cho nên những chỗ hiểm lục phủ ngũ tạng kia chính là nhược điểm. Nghĩ biện pháp đối phó nhược điểm, Vũ Mạch Bất Tử có thể xưng bất tử nên rất khó đối phó, tự ngươi nghĩ biện pháp, nhớ kỹ tuyệt đối đừng kháng cự quyết liệt!
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ chuyển động gắt gao nhìn lên bầu trời. Lúc trước xuất thủ có thể trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn Lữ Khôn, đó là bởi vì có lực nguyên thần của Chân Thanh Thuần tương trợ. Lấy lực nguyên thần của Chân Thanh Thuần thôi động một loại linh hồn công kích Linh Phù Sư, suýt chút nữa đã dẫn tới sự chú ý.
Nếu lúc này để Chân Thanh Thuần giúp đỡ, sợ là sẽ trực tiếp bại lộ sự tồn tại của nguyên thần Chân Thanh Thuần, đến lúc đó hậu quả ít nhiều sẽ có chút phiền phức.
- Tiểu tử, ngươi chịu chết đi!
Khuôn mặt to lớn dữ tợn của Lữ Khôn tái mét, ánh mắt sâu kín quỷ dị oán hận âm hiểm, lấy khí thế âm tà ngập trời khiến cho người ta ngưng kết huyết dịch, thân thể cứng ngắc, linh hồn ngốc trệ. Thân thể đáp xuống, một đạo chưởng ấn màu đen lan tràn lao xuống bại ép hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngao!
“Bá Ảnh trong tay Đỗ Thiếu Phủ thu vào trong cơ thể, Khoan Kiếm màu tím vác trên vai trong giờ phút này cũng bị dỡ xuống cắm vào mặt đất bên cạnh, mặt đất quảng trường rạn nứt dưới lòng bàn chân không ngừng dao động kịch liệt, lập tức một tiếng hét lớn trong miệng giống như long ngâm cửu thiên*, như Voi thần ré dài, khí thế bá đạo vô song, ngạo nghễ vạn vật...
*Long ngâm cửu thiên: Rồng gầm chín tầng mây
- Oanh!
Trong khí thế bá đạo khuấy động, bùa chú bí văn quanh người Đỗ Thiếu Phủ nở rộ dao động, mang theo thanh âm tựa như tiếng sấm nổ lớn hóa thành một đạo chưởng ấn kèm theo quỹ tích cùng bùa chú dao động khó mà phát giác, cuối cùng giống như thiên thạch đụng nhau, hung hăng xung kích mà đụng vào trên chưởng ấn của Lữ Khôn.
Va chạm như vậy, không gian đều như khoảng cách bị áp bách vặn vẹo lại với nhau, âm thanh nổ thật to giống như tiếng sấm kinh động vang vọng trong không gian.
- Ầm ầm!
Năng lượng gợn sóng mãnh liệt dao động khuếch tán, toàn bộ không gian xung quanh đều bị chấn động đến mức nhanh chóng run rẩy. Mặt đất quảng trường xung quanh đã sớm rạn nứt, lúc này lại bành trướng, nơi xa không ít tường thành trên cổng thành ở quảng trường theo tiếng vang sơn băng địa liệt “ầm ầm dẫn đầu nghiêng vẹo sụp đổ.
- Ken két...
Sau đó trên đường phố xa xa cũng liên tiếp bị rạn nứt, năng lượng đáng sợ khuếch tán khiến tinh thần con người run rẩy sợ hãi như tai họa giáng xuống!
Cơn bão năng lượng bùa chú kinh khủng lập tức như vòi rồng quét sạch ra ngoài, nhưng khi những cơn bão năng lượng bùa chú này đang khuếch tán đến phạm vi nhất định thì đột nhiên ngừng lại trong nháy mắt, dần dần bị chôn vùi.
- Thực lực thật đáng sợ!
Trong ngoài quảng trường, trên cổng thành, vô số ánh mắt đối diện nhau đều là sự rung động sâu sắc!
- Hừ!
Thời khắc năng lượng khuếch tán, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ run lên lập tức đẩy lui về phía sau, hai chân hãm sâu đến lớp nham thạch bên trong mặt đất ở quảng trường. Giữa cổ họng cũng truyền ra thanh âm kêu rên, đồng thời khóe miệng có vết máu màu vàng kim nhàn nhạt tràn ra, ngay cả khí tức quanh người cũng bị chấn động hỗn loạn.
Thân ảnh Lữ Khôn run lên đẩy lui về phía sau, dưới một quyền của Đỗ Thiếu Phủ cũng nhận lấy không ít ảnh hưởng, thần sắc trong mắt dữ tợn lướt qua sự chấn động, lập tức càng phát ra oán độc. Nếu hắn không bị trọng thương ảnh hưởng thì cho dù giờ phút này Đỗ Thiếu Phủ có mạnh hơn cũng khó mà chống cự được hắn.
- Xem ngươi có thể chống lại mấy lần, vận dụng hết toàn lực đi!
Lữ Khôn cười lạnh, thân ảnh vút không, âm tà ngập trời, lần nữa lao thẳng tới chỗ Đỗ Thiếu Phủ.
- Ông!
Hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ lan tràn ánh sáng kim sắc rực rỡ, ánh sáng kim sắc phóng lên tận trời cao, giống như một vòng mặt trời vừa mọc. Một đôi bàu chú bí văn hai cánh ánh sáng vàng kim rạng rỡ lập tức mở rộng ra ngoài, thân thể lật tung nham thạch mặt đất lập tức bay lên không trung phóng lên trời cao, đặt chân giữa không trung. Hai cánh ánh sáng phía sau tràn động, ánh sáng chiếu rọi trời cao có thể trực tiếp quét đuổi khí tức âm tà che đậy giữa không trung của Lữ Khôn.
- Xùy!
Một cỗ ánh sáng kim sắc tuôn ra, một cỗ khí tức hung hãn bá đạo cũng đột nhiên lan tràn từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ quét sạch ra ngoài, trong chốc lát một tay hung hăng đánh ra càn quét đón lấy theo tầng tầng lớp lớp bùa chú bí văn màu vàng kim nhạt lấp lóe ngưng tụ ra ngoài, giống như cánh Kim Sí Đại Bằng Điểu kim sắc, ánh sáng vàng kim bộc phát chiếu rọi trời cao.
- Oanh!
Âm thanh trầm thấp trầm đục truyền ra, trong khí tức âm tà ngập trời, bùa chú bí văn kim sắc xung quanh một tay kia của Đỗ Thiếu Phủ tại kia sau khi giằng co trong bùa chú bí văn âm tà quỷ dị, lập tức liền bị bùa chú bí văn âm tà kia trong lòng bàn tay đối phương đánh xơ xác.
- Phốc phốc!
Cự lực phun trào, loại khí tức âm tà kia cuồn cuộn khiến Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh của Đỗ Thiếu Phủ lúc này, mặc dù lấy khí tức Kim Sí Đại Bằng chống cự hơn phân nửa nhưng cũng khó có thể hoàn toàn chống cự tiếp, sau đó trong miệng liền phun ra sương máu.
- Xoẹt...
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ bị một cỗ uy lực cuồn cuộn đáng sợ đẩy lui, mạnh mẽ bay ngang đụng vào một mảnh thành tường đã đổ nát trên bức tường cổng thành cách đó không xa.
Nhất thời âm thanh giống như như sấm nổ kinh hãi, trong sân rộng vang vọng ầm vang, vô số đá vụn mãnh liệt bắn ra từ trong tro bụi, bắn tung tóe đến bốn phía xung quanh, tạo nên một mảnh hỗn loạn kinh hãi, lực đạo kinh khủng cũng phá hủy bức tường thành.
- Bành!
Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống đất trên mặt đất rạn nứt ở quảng trường, khiến đất rung núi chuyển, tường thành sau lưng cũng vỡ nát, sau đó bị mảng lớn đá vụn lập tức che phủ nhấn chìm vào bên trong.
- Hừ, cuối cùng vẫn không cách nào chống lại, còn có thể mạnh đến mức nào!
Trên cổng thành, không ít ánh mắt của người trong Đỗ gia lo lắng ngưng trọng, trong mắt Đỗ Dật lại âm thầm quét qua tia hung ác nham hiểm.
- Tốt nhất là bị đánh chết, mười phủ địa của đế quốc ta cũng không tính là cái gì. – Trên hàng phía trước, trên mặt Trình Siêu cũng hiển hiện một nụ cười lạnh, trong mắt lộ ra hàn ý ác độc.