- Giao ra máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan, bằng không sẽ để ngươi nếm mùi đau khổ.
Chung quanh mười mấy thiếu niên cùng vài thiếu nữ cũng nổi giận đùng đùng nhìn Đỗ Thiếu Phủ kêu la, lúc trước bọn họ cũng là người bị hại a.
- Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ, cái ngốc tử kia sao?
Một thanh niên khoảng hăm mốt hăm hai tuổi đi lên phía trước, mặc áo giáp màu bạc, thân hình thon dài cộng thêm dung mạo không sai, ở dưới áo giáp màu bạc phụ trợ, càng có vẻ suất khí tuấn lãng, vài thiếu nữ đều hữu ý vô ý vây quanh ở bên người, ánh mắt lộ ra si mê.
Kỳ thực Đỗ Thiếu Phủ đã sớm chú ý tới thanh niên kia, giờ phút này nghe vậy, nhất thời sắc mặt khó coi, nhìn thanh niên áo giáp nói:
- Ngươi mới là ngốc tử, cả nhà ngươi đều là ngốc tử.
- Quả nhiên có chút kiêu ngạo, dám vũ nhục đế quốc kỵ sĩ như ta, chỉ là cái này, liền đủ để đưa ngươi vào nhà giam vượt qua quảng đời còn lại.
Sắc mặt của thanh niên nhất thời âm trầm xuống, thân là đế quốc kỵ sĩ, ở thành nhỏ biên thùy, tất cả mọi người đều cho hắn vài phần mặt mũi, không nghĩ tới hôm nay có người dám mắng, nếu không giáo huấn một chút, ở trước mặt các nữ tử si mê kia cũng sượng mặt a.
Đỗ Thiếu Phủ không có lí đến thanh niên kia, ánh mắt liếc nhìn đám người Đỗ Hạo nói:
- Chẳng lẽ đây là chỗ dựa vào của các ngươi, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, tự mình chủ động giao ra thiếu nợ, hay chính ta tới lấy?
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi chớ có kiêu ngạo, biểu ca của ta là đế quốc kỵ sĩ, ngươi chết chắc rồi.
Đỗ Hạo cắn răng nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn thanh niên áo giáp kia nói:
- Biểu ca, nhất định không thể tha Đỗ Thiếu Phủ này, đoạt lại máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan.
- Không thành vấn đề, ngốc tử này là tự mình tìm ngược!
Sắc mặt của thanh niên trầm lại, giọng nói hạ xuống, huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, một cỗ khí thế cường hãn lao ra, đám người Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên ở chung quanh bị đẩy lui, không khí bắt đầu khởi động, như hội tụ lên một lốc xoáy.
- Tiên Thiên Sơ Đăng cảnh.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhíu lại, thanh niên đế quốc kỵ sĩ gì kia thật ra cũng có chút thực tài, có thể ở cái tuổi này đặt chân Tiên Thiên cảnh đã xem như bất phàm.
- Hôm nay ta sẽ giáo huấn ngốc tử ngươi một chút.
Thanh niên áo giáp cũng không có tính toán lưu thủ, từng bước đi qua, ngưng kết thủ ấn, trên chưởng ấn có huyền khí màu xanh ngưng tụ, giống như ở trên chưởng ấn dán một tầng năng lượng màu xanh tinh chất, cùng với khí thế cường hãn bao phủ về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Hắn từ trong miệng đám người Đỗ Hạo biết Đỗ Thiếu Phủ một chiêu liền đánh bại bọn họ, nên tuy hắn đến Tiên Thiên cảnh, lúc này cũng không dám lơ là, cũng không có lưu thủ.
Chưởng ấn lược động, chợt lóe liền tới, nháy mắt đã đến trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Điện quang hỏa thạch, trong mắt mọi người có một cỗ quang mang kim sắc lóe ra, mọi người vây xem còn chưa thấy rõ quang mang kim sắc kia là cái gì, một thanh âm trầm đục chợt truyền ra.
- Phanh!
Theo thanh âm trầm đục hạ xuống, kình phong thổi quét chung quanh, đá vụn bắn nhanh, ngay sau đó một thân ảnh bị đánh bay ra, cuối cùng thân thể trùng trùng điệp điệp rơi xuống trên mặt đất.
- Oanh!
Nhất thời, mặt đất sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn!
Mà lúc này, bóng người mới chậm rãi dừng lại, ánh mắt mọi người vừa nhìn, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, nguyên lai thân ảnh bị đánh bay cư nhiên là thanh niên áo giáp, một Tiên Thiên cảnh, tồn tại bị mọi người hâm mộ cùng ngưỡng vọng, dĩ nhiên một chiêu đã bị chà đạp.
- Phốc xuy!
Thanh niên áo giáp rơi xuống, trong miệng phun ra máu tươi, khuôn mặt anh lãng trắng bệch, ánh mắt hiện ra hoảng sợ.
- Bang bang phanh!
Mọi người còn không có phục hồi tinh thần lại, thanh âm trầm đục lại vang vọng lần nữa, sau đó từng thân ảnh giống như phản ứng dây chuyền không ngừng bay ngược đi, cả đám không hề ngoài ý muốn, toàn bộ té ngã trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Đỗ Thiếu Phủ phất tay, nhìn trên mặt đất vừa lòng cười cười, sau đó không khách khí lấy sạch đan dược, Huyền tệ, còn có một chút vật phẩm đáng giá của mọi người đi, ngay cả thanh niên áo giáp kia cũng không buông tha.
Vật phẩm của mười mấy người có chút nhiều, cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp lột áo choàng trên người Đỗ Hạo, làm thành bọc nhỏ gom hết mọi thứ, trong quá trình này, không có bất luận kẻ nào dám phản kháng, cũng vô lực phản kháng.
- Hoan nghênh lần sau tiếp tục tìm ta phiền toái.
Thu thập xong hết thảy, Đỗ Thiếu Phủ ném một câu nói, liền nghênh ngang rời đi.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Vào đêm, màn đêm che đậy Thạch Thành, ánh trăng trong sáng, sao trời điểm điểm.
Trong lầu các phong cách cổ xưa, một thiếu nữ lẳng lặng mà đứng, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài trút xuống, đôi mắt ở trong nguyệt dạ lóe ra quang hoa, làm trong khí chất thanh nhã nhiều ra chút cao lãnh.
- Tử Câm, ngươi thật sự quyết định sao?
Một trung niên nhìn thiếu nữ nói:
- Ngươi phải biết rằng, quyết định này không chỉ quan hệ đến Diệp gia chúng ta, còn quan hệ đến toàn bộ Thạch Thành.
Thiếu nữ ngẩng đầu, khẽ mở miệng nói:
- Ta tin tưởng trong đồng lứa của ngũ đại gia tộc, không người có thể so sánh với Đỗ Thiếu Phủ, dù là ta cũng không thể.
Sắc mặt trung niên hơi có chút kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới nha đầu ngươi đánh giá Đỗ Thiếu Phủ cao như vậy, ta thật muốn nhìn thấy hắn một lần, như vậy đi, ngày mai ngươi và ta đi bái phỏng Đỗ gia, thứ nhất tỏ vẻ lòng biết ơn một chút, thuận tiện có một số việc, cũng phải làm ra quyết đoán.
- Ân.
Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, trong đầu không khỏi nhớ tới bóng lưng khiêng thi thể Thiểm Điện Yêu Báo kia, là cao ngất như vậy....
- Cái quỷ này đến cùng làm sao mở ra a.
Vào đêm, trong tay Đỗ Thiếu Phủ cầm hai cái Túi Càn Khôn, một cái là của Sấu Hổ, một cái là của nữ tử cung trang, chẳng qua có Túi Càn Khôn, nhưng Đỗ Thiếu Phủ lại không mởi ra được.
- Tiểu tử, ngươi là mở không ra Túi Càn Khôn, ta giúp ngươi mở ra, như thế nào?
Trong tiểu tháp, thanh âm của Chân Thanh Thuần truyền ra, không biết vì sao, thanh âm này nghe qua có vài phần nghẹn khuất.
- Ngươi biết mở Túi Càn Khôn?
Đỗ Thiếu Phủ do dự một chút, lấy tiểu tháp trong ngực ra.
Đương nhiên, lúc này tiểu tháp đã bị vài tầng lá cây bao vây, Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn vật bị nước tiểu ngâm qua kè kè ở trong ngực mình a.
- Chê cười, ta là Linh Phù Sư, Linh Phù Sư rất cao cấp, một Túi Càn Khôn nho nhỏ tự nhiên không làm khó được ta.
Trong tiểu tháp, thanh âm nghẹn khuất của Chân Thanh Thuần rốt cục lộ ra vài phần kiêu ngạo.
- Ngươi là Linh Phù Sư?
Đỗ Thiếu Phủ rất hoài nghi nhìn tiểu tháp, sau đó nói:
- Được rồi, ngươi giúp ta mở Túi Càn Khôn ra thử xem.
- Hừ, ta giúp ngươi mở Túi Càn Khôn ra, có chỗ tốt gì?
Chân Thanh Thuần ở trong tiểu tháp nói, ngữ khí có chút đắc ý, tiểu tử này rốt cục có lúc cầu hắn.
- Ngươi giúp ta mở Túi Càn Khôn, về sau ta không dùng nước tiểu đồng tử trấn tà nữa, nếu mở không ra Túi Càn Khôn, ta trực tiếp ném cái tháp này vào trong hầm cầu.
Đỗ Thiếu Phủ nhàn nhạt nói.
- Tiểu tử, ngươi dám.
Trong tiểu tháp, thanh âm của Chân Thanh Thuần nhất thời hét rầm lên.
- Ngươi đoán ta có dám hay không.
Đỗ Thiếu Phủ trả lời.
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại, ta giúp ngươi mở Túi Càn Khôn thì tốt rồi, bất quá nói rõ ràng, ta đi ra, ngươi không được đối phó Nguyên Thần của ta.
Chân Thanh Thuần thỏa hiệp, hắn biết tiểu tử này tuyệt đối làm được.
- Thành giao.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu đồng ý.
- Xuy...
Trong tiểu tháp, thân ảnh hư ảo của Chân Thanh Thuần bay ra, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt đáng khinh ẩn chứa tức giận cùng nghẹn khuất, khóe miệng run rẩy, đè nén tức giận nói:
- Mạnh mẽ mở ra Túi Càn Khôn, vật bên trong sẽ trực tiếp phá hủy, trừ người sở hữu nó, biện pháp cởi bỏ duy nhất, là tìm một Linh Phù Sư càng mạnh hơn người luyện chế Túi Càn Khôn này phá giải phù văn.
Giọng nói hạ xuống, Chân Thanh Thuần ngưng kết thủ ấn, sau đó hai cái Túi Càn Khôn trong tay Đỗ Thiếu Phủ bị một lực lượng quỷ dị bao vây bay đến trong tay Chân Thanh Thuần.
- Hô lạp!
Theo thủ ấn của Chân Thanh Thuần biến ảo, nhất thời một cỗ phù văn lan tràn ra, trong phòng quang mang đại thịnh, một cỗ lực lượng thần bí nhộn nhạo, ở dưới phù văn bao vây, bộ dáng đáng khinh của Chân Thanh Thuần, cũng đột nhiên trở nên vĩ ngạn.
Giờ khắc này, Đỗ Thiếu Phủ có chút tin tưởng Chân Thanh Thuần không phải lừa gạt, một kẻ lừa đảo, đích xác rất khó biến ra khí thế lớn như vậy.
- Đã mở, nhỏ máu nhận chủ đi, sau đó rót huyền khí vào, về sau hai cái Túi Càn Khôn này chính là của ngươi.
Sau một lát, Chân Thanh Thuần ném hai cái Túi Càn Khôn tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, thân ảnh hư ảo càng hư ảo thêm.