Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 449: Cố gắng hết sức .

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng nói không phải quá lớn, nhưng vào lúc này không ngờ lại vang vọng cả quảng trường, chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Trên không, thân thể Lữ Khôn cũng đột nhiên cứng đờ, sau đó hắn hơi quay người, ánh mắt nhìn lên trên thành lâu.

Trên quảng trường, ba người Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiểu Phong nhìn nhau, lập tức đều ngẩng đầu nhìn về phía trên thành lâu, giọng nói này bọn hắn rất quen thuộc.

Trên thành lâu, giờ khắc này tất cả ánh mắt đều rơi trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Chủ nhân của giọng nói vừa nãy chính là Đỗ Thiếu Phủ!

Trấn Bắc Vương, Hộ Quốc Vương, Tạ Phỉ, Đại công chúa Trình Thắng Nam, Nhị công chúa Trình Diễm, Tương quân, Cốc Tâm Nhan, Âu Dương Khâu, Âu Dương Sảng trừng mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, mắt nhìn phía trước, giữa hai lông mày có ý lạnh nhàn nhạt xẹt qua.

Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nhìn ba người Quỷ Oa máu me đầm đìa trên quảng trường, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ nói với Đỗ Thiếu Phủ một tiếng:

- Tất cả cẩn thận chút.

- Thiếu Phủ.

Trấn Bắc Vương gọi lại Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt gầy gò đầy nếp nhăn, ánh mắt bắt đầu thâm thúy, chăm chú nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Đỗ Thiếu Phủ cũng im lặng, vầng trán mang theo lãnh ý hơi dãn ra, sau đó nhìn Trấn Bắc Vương cùng Âu Dương Sảng nở nụ cười, dưới lòng bàn chân huyền khí phun trào, bóng người vụt lên từ mặt đất, quanh thân một luồng huyền khí màu vàng xuất hiện, vung tay mở rộng, như Đại Bằng giương cánh, nhất thời đáp xuống, trực tiếp rơi xuống trước mặt ba người Quỷ Oa trên quảng trường.

- Đó là Thần Dũng Hầu Đỗ Thiếu Phủ, hắn muốn ra tay sao!

- Trước kia, Thần Dũng Hầu chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại Đỗ Dật của Đỗ vương phủ, lúc này nếu nói toàn bộ đế quốc còn có người trẻ tuổi có thể chống lại Lữ Khôn, vậy thì cũng chỉ có một mình Thần Dũng Hầu!

Bốn phía trong ngoài quảng trường, vô số ánh mắt nhìn thanh niên áo bào tím rơi xuống quảng trường kia, nhất thời ánh mắt bắt đầu rung động.

- Là hắn, hắn muốn ra tay à.

- Thần Dũng Hầu Đỗ Thiếu Phủ, mặc dù đánh bại Đỗ Dật, nhưng lại không phải đối thủ của Đỗ vương phủ Đỗ Thương, lẽ nào hắn sẽ là đối thủ của Lữ Khôn sao?

Bên trên thành lâu, ánh mắt của tất cả người trong vương phủ cùng mấy lão nhân ánh hơi dao động, nhưng lúc này cũng không khỏi lộ ra chờ mong, chỉ có vẻ mặt người Đỗ vương phủ khá phức tạp.

- Hừ, đại ca cũng không phải đối thủ của hắn, đi lên cũng chỉ có thể mất mặt xấu hổ mà thôi.

Phía sau đám người Đỗ vương phủ, sắc mặt Đỗ Dật vẫn trắng bệch như cũ, lúc này nhìn bóng người áo bào tím kia, trong mắt âm thầm xẹt qua cười lạnh.

Xì xì!

Bóng người vừa hạ xuống, quang mang màu vàng thu lại, áo dài tím khẽ động, nhưng lại không mang theo một tia tro bụi, lập tức thanh niên mặc áo bào tím sau lưng đeo kiếm rộng đã xuất hiện ở trên quảng trường.

- Các ngươi không sao chứ?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn ba người trước mắt, ánh mắt hơi động, nói nhỏ:

- Biết rõ không phải là đối thủ của hắn, còn muốn lên đấu, đây cũng không phải là phong cách của các ngươi mà.

- Chúng ta không sao.

Vu Tước khẽ gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười cay đắng.

Quỷ Oa cười nhạt một tiếng, lấy vạt áo của áo bào đen lau sạch vết máu trên khóe miệng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói nhỏ:

- Có vài thứ, còn quan trọng hơn phong cách, ví dụ như tôn nghiêm, hay cốt khí mà nam nhân nên có, hay là Quốc uy!

- Ha ha, tiểu tử, ngươi rốt cục xuất hiện rồi, ta liền biết, ngươi nhất định sẽ xen vào việc của người khác, có vẻ ba người này rất quan trọng với ngươi, như vậy đi, ngươi đánh với ta một trận, nếu như ngươi có thể thắng ta, thì sẽ tính Thạch Long đế quốc thắng, ba người này ta cũng chắc chắn sẽ không động đến, có điều nếu như ngươi không dám, ta bảo đảm ba người này không thể rời khỏi cái quảng trường này, ngươi cũng không trốn được, thế nào?

Theo Quỷ Oa vừa dứt lời, trên không, Lữ Khôn nhìn Đỗ Thiếu Phủ phía dưới cười gằn nói, lúc trước bên trong Man Thú Sơn Mạch, tiểu tử này làm hỏng đại sự của hắn, nếu cả đời này không gặp lại thì thôi, dù sao lấy thiên phú cùng thực lực bây giờ của hắn, còn có địa vị bên trong Xà Tông, trong lòng cũng đã sớm quên tiểu tử trong Man Thú Sơn Mạch kia, dù sao ở trong lòng hắn, tiểu tử kia cùng hắn chính là một cái trên trời, một cái dưới đất, như vậy làm sao đáng giá để hắn ghi nhớ.

Nhưng giờ khắc này lại trong lúc vô tình gặp lại, vậy dĩ nhiên không thể buông tha .

Nghe lời của Lữ Khôn, Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu nhìn về phía không, bên trong hai con ngươi, có ánh sáng màu vàng óng bắt đầu lan tràn.

- Thần Dũng Hầu.

- Thần Dũng Hầu, hãy chiến đấu một trận vì đế quốc!

- Thần Dũng Hầu, hãy chiến đấu một trận vì đế quốc đi!

- Thần Dũng Hầu, Thần Dũng Hầu, Thần Dũng Hầu. . .

- . . .

Bỗng dưng từ bốn phía quảng trường vang lên vô số tiếng la hét của người vây xem, lúc này tất cả ánh mắt của mọi người không khỏi đều rơi trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Thay vì nói đó là ánh mắt, còn không bằng nói đó là hi vọng, lúc này hi vọng của tất cả mọi người đều đặt trên vai Đỗ Thiếu Phủ.

Vì hi vọng của quốc gia, cố gắng hết sức!

Theo tiếng la hét của mấy triệu người bên trong quảng trường, bên ngoài quảng trường, không ít người cũng bắt chước hô to.

Chỉ một thoáng sau, tiếng ho gọi Thần Dũng Hầu, đâu chỉ có ngàn vạn giọng nói, tiếng hét vang vọng tận mây xanh, đinh tai nhức óc, xông thẳng Đế Đô.

- Hừ!

Nghe tiếng hô ở bốn phía, sắc mặt hai người Đỗ Dật, Trình Siêu đều cực kì âm trầm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cực kỳ khó coi.

Phía trước thành lâu, ánh mắt Trình Thắng Nam cùng Tạ Phỉ vẫn luôn chăm chú rơi trên trên nguòi ngừi thanh liên áo bào tím trên quảng trường kia.

- Ha ha, thực sự là tất cả mọi người rất kích động, rất náo nhiệt nhỉ!

Nhìn phía dưới mặt đất, , Lữ Khôn vẫn xem thường cùng cười gằn:

- Tiểu tử ra tay đi, ta không nhịn được muốn nhìn một chút sau này dáng vẻ ngươi bị thua, trên mặt, biểu tình của bọn họ nhất định sẽ rất rất phức tạp.

- Vì hi vọng của quốc gia, cố gắng hết sức, có vẻ như ngươi không thể không ra tay rồi.

Quách Thiểu Phong nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lúc này vài sợi tóc mai bên tai hắn cũng dính phải vết máu.

- Ta không biết cái gì là hi vọng của quốc gia, ta đến từ thành ở biên thùy, kỳ thực cũng không quá hiểu Quốc uy là cái gì.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn ba người Quỷ Oa, Quách Thiểu Phong, Vu Tước trước mặt, mở miệng nói:

- Có điều tên kia động đến tôn nghiêm, cốt khí cùng Quốc uy của các ngươi, vậy chính là động đến ta. Cho nên, ta sẽ không cần khách khí với hắn, các ngươi lui xuống trước đi, những thứ khác giao cho ta là được rồi.

Ba người Quỷ Oa nghe vậy, hơi sững sờ, lập tức trên khuôn mặt trắng bệch của mỗi người đều nổi lên ý cười.

- Hắn rất mạnh, ngươi phải cẩn thận.

Vu Tước nhắc nhở Đỗ Thiếu Phủ, lúc này mặc dù ba người đều rất muốn Đỗ Thiếu Phủ ra tay, cũng biết sự hung hãn của Đỗ Thiếu Phủ.

Có điều ba người lại càng rõ ràng, lúc này Vũ Vương Cảnh Lữ Khôn, đó chính là một ngọn núi lớn cùng tấm bình phong mà những người trẻ tuổi không thể vượt qua nổi, muốn làm gì Lữ Khôn, làm sao sẽ dễ dàng được.

- Ta đứng đầu Thiên Vũ Bảng, lẽ nào các ngươi cảm thấy Thiên Vũ học viện không bằng Hồ đế quốc cùng Xà Tông gì đó sao?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn ba người Vu Tước cười nói.

- Đương nhiên không phải, đừng để Thiên Vũ học viện mất mặt.

Quách Thiểu Phong nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lúc dứt lời, lại cố ý nói thêm một câu:

- Hoà nhau là được rồi, hoà nhau cũng tính là thắng rồi.

Dứt lời, ba người bèn rời khỏi đài thi đấu, trên khuôn mặt âm thầm nghiêm trọng.

Sau khi ba người kia đi xuống, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi động, áo dài tím hơi bay, nhất thời bóng người vụt lên không, trong nháy mắt trôi nổi giữa không trung.

Khi bóng người Đỗ Thiếu Phủ đứng trên bầu trời, tiếng hò hét như kinh lôi ở bốn phía đột nhiên từ từ yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều căng thẳng nhìn chằm chằm thanh niên đeo kiếm rộng kia.

- Thần Dũng Hầu muốn động thủ sao!

Bên trên thành lâu, rất nhiều ánh mắt vì vậy mà căng thẳng không ngừng.

- Quả nhiên vẫn thích xem vào việc của người khác như vậy, đáng tiếc lần này ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!

Ánh mắt Lữ Khôn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mặc dù thanh niên trước mắt này thiếu đi mấy nét trẻ con và trưởng thành hơn so với trước kia, có điều dáng dấp kia cũng đủ để hắn nhận ra.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lữ Khôn trước mắt, bên trong ánh mắt ác liệt lại có thêm chút hờ hững, nói nhỏ:

- Năm đó ngươi chạy trối chết như chó mất chủ, không biết cuối cùng có bị người của Huyền Phù Môn cùng Huyền Minh Tông bắt hay không, nhất định là trốn rất vất vả phải không.

- Hình như trước đây hai người đã quen biết nhỉ.

Nhìn hai người nói chuyện giữa không trung kia, trên thành lâu có không ít ánh mắt nghi hoặc, nghe lời hai người nói, tựa hồ còn liên quan đến những quái vật khổng lồ như Huyền Phù Môn cùng Huyền Minh Tông.

- Tiểu tử này tựa hồ cũng có không ít bí mật nhỉ.

Trấn Bắc Vương nhìn hai người trên không kia lẩm bẩm nói nhỏ.

- Thanh, Đỗ Thiếu Phủ nhà ngươi có bao nhiêu phần trăm thắng lợi?

Đứng trước thành lâu, Đỗ Yêu đứng trên đầu vai Đỗ Thanh nhẹ giọng nói, Đỗ Yêu có thể cảm giác được, thực lực Lữ Khôn kia rất mạnh, mà lại không phải mạnh bình thường.

- Ca ca nhất định sẽ thắng.

Môi đỏ mềm mại của Đỗ Thanh khẽ nhếch, mặc dù giữa hai lông mày lộ ra một chút lo lắng, nhưng nàng lại rất tin tưởng ca ca mình.

Mà lúc này theo Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, khuôn mặt mang theo xem thường của Lữ Khôn nhất thời trở nên khó coi, nhưng lại lập tức cười lạnh, nụ cười tràn đầy châm chọc, lạnh nhạt nói:

- Bây giờ ngươi là cái thá gì trước mặt ta, ngươi lập tức sẽ vì câu nói này mà trả giá thật lớn.

- Ngươi còn chưa đủ tư cách, năm đó Xà Tông có người hung hăng ở trước mặt ta, kết quả của ngươi sẽ giống hắn!

Trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ hiện lên một nụ cười, chỉ là bên trong hai con ngươi hàn ý càng ngày càng sắc bén khiếp người.

- Ngươi muốn chết!

Lữ Khôn rốt cục nhịn không được, lấy thiên phú cùng tu vi bây giờ của hắn làm sao có thể tha thứ cho một tiểu tử làm càn trước mặt hắn, hắn có thể trêu tức người khác, nhưng tuyệt đối không cho phép có người không để hắn vào mắt.

Xì!

Bàn tay nắm chặt, trường bào Lữ Khôn bay lên, phù văn bao phủ, khí tức âm hàn cuồn cuộn như sóng lớn sôi trào, khiến bầu trời đột nhiên nổi lên mưa gió.

Ánh mắt Lữ Khôn trong phút chốc nổi lên một mảnh âm hàn, sát ý trong hai con ngươi phun trào, nhìn thẳng Đỗ Thiếu Phủ, cười lạnh nói:

- Hôm nay liền cho ngươi biết, bây giờ ngươi ở trước mặt ta đã không đỡ nổi một đòn, không có tư cách kêu gào nữa!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)