- Nhân kiệt, Nhân vương.
Đỗ Thiếu Phủ cũng chưa quá rõ ràng hai khái niệm Nhân kiệt và Nhân vương này, có lời dặn của Chân Thanh Thuần lúc trước, nên hiện tại hắn cũng không muốn lên tiếng hỏi Chân Thanh Thuần.
- Đỗ Thương, ngươi nhìn thấy không, giống như ta lúc trước, nhìn ngươi thảm bại, sắc mặt bọn họ rất là đặc sắc đó. Khặc khặc, đám trẻ tuổi của Thạch Long đế quốc không chịu nổi một kích, đều là phế vật người ngu ngốc...
Trên không trung, Lữ Khôn đưa mắt nhìn Đỗ Thương dưới quảng trường đang bò dậy, ánh mắt nhạo báng của hắn tựa như mèo đùa chuột, kiêu ngạo cười nhạt.
Đỗ Thương đưa mắt nhìn giữa không trung, hình như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chưa mở miệng thì máu tươi đã tràn ra, một lần nữa khạc ra một ngụm máu đỏ thẫm, nhìn khí tức uể oải và gương mặt xám như tro tàn, cũng biết hắn không còn sức mà tái chiến nữa.
- Khốn khiếp, quá kiêu ngạo.
- Chiến thắng thì chiến thắng đi, còn phách lối như vậy.
- Đây cũng là quá khi dễ người rồi.
-...
Lữ Khôn vừa dứt lời, toàn trường lập tức căm phẫn. Dưới sự châm chọc và sỉ nhục như vậy, ánh mắt tất cả mọi người đều đỏ lên. Đây là quá khi dễ người rồi.
Chỉ là người ở chỗ này đều biết, ngay cả Đỗ Thương của Đỗ Vương phủ còn thua, Lữ Khôn của Hồ đế quốc kia quả thực có tiền vốn để phách lối. Đừng nói đám trẻ tuổi đồng lứa, cho dù là thế hệ trước, toàn bộ Thạch Long đế quốc có được mấy người sẽ là đối thủ của Lữ Khôn kia.
Biển người ồn ào, có người nhẹ giọng mắng, vô số người căm giận, nhưng thật sự không ai dám đi lên.
- Khặc khặc... Sao này, Thạch Long đế quốc còn không tuyên bố mình thất bại sao, chẳng lẽ còn muốn ta giết tên Đỗ Thương kia.
Đối với động tĩnh của quảng trường, Lữ Khôn căn bản không thèm để ý tới, sau khi khinh thường liếc mắt qua, thì chỉ cười nhạt, nhìn đám người trong đội hình Thạch Long đế quốc trên cổng thành, ánh mắt âm hàn, nụ cười khiêu khích.
Chỉ là thời điểm ánh mắt Lữ Khôn nhìn tới Đỗ Thiếu Phủ, vẫn hơi có chút dừng lại. Mặc dù lúc trước cuộc sống sau khi trở về từ Man Thú sơn mạch không ngắn, nhưng bây giờ đối mặt với thanh niên kia hắn vẫn có thể nhận ra. Lúc đó nếu không phải tên chết tiệt kia tiêu diệt đoàn trưởng của Bạch Báo Liệp Yêu đoàn, thì người của Huyền Phù Môn cũng không chạy thoát, hắn cũng không cần phải chật vật chạy trốn trong sự liên thủ của Huyền Minh tông và Huyền Phù môn.
- Thạch Long đế quốc, Hồ đế quốc...
Trên cổng thành, ánh mắt cường giả đại hán kia vô thần tịch mịch, sau khi nghe lời nói châm chọc của Lữ Khôn thì không thể không lập tức tuyên bố, bằng không, dựa theo quy tắc, Lữ Khôn vẫn có thể tùy thời ra tay với Đỗ Thương.
Chỉ là thời điểm lời nói của cường giả đại hán trên cổng thành kia còn chưa nói xong, tiếng cười lạnh của Lữ Khôn lại vang lên, khinh thường mà kiêu ngạo, âm thanh xen lẫn huyền khí vang vọng khắp quảng trường:
- Nếu không thì vậy đi, chỉ cần trong đám trẻ tuổi đồng lứa của Thạch Long đế quốc còn có người dám ra sân, sinh tử tự chịu, thì cũng coi như các ngươi chiến thắng được không. Có còn người nào dám ra sân hay không, khặc khặc.
Lời Lữ Khôn vừa dứt, lời nói của cường giả đại hán trên cổng thành cũng dừng ngay lại, ánh mắt lập tức nhìn lên cổng thành, hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích.
Toàn trường đảo mắt nhìn nhau, đánh giá chung quanh, nhìn xem có người nào đi lên hay không.
Chỉ là ai cũng biết, trong đám trẻ tuổi đồng lứa, ngay cả Nhân kiệt như Đỗ Thương cũng thua tới thê thảm, thì trong toàn bộ đế quốc, chảng còn ai có thể là đối thủ của Lữ Khôn đâu. Trừ phi là xuất hiện kỳ tích.
- Xem ra đám trẻ tuổi Thạch Long đế quốc không chỉ thực lực là bao vải không chịu nổi một kích, mà ngay cả lá gan cũng nhát như chuột, sao có thể so sánh được với Hồ đế quốc chúng ta.
Âm thanh chói tai từ chỗ Lữ Khôn truyền ra, khinh thường cuồng ngạo và khiêu khích trắng trợn như vậy, ánh mắt nhìn vô số người Thạch Long đế quốc trong quảng trường giống như mèo vòn chuột, không chút nào để trong lòng.
- Quá cuồng vọng, quá vũ nhục người khác rồi.
- Sỉ khả sát bất khả nhục, lên liều mạng với hắn.
- Chẳng lẽ khi dễ Thạch Long đế quốc ta không có nam nhân sao!
Tiếng người xung quanh ồn ào, tức giận mắng chửi, hai nắm đấm không khỏi siết chặt, căm giận không thôi.
Trên cổng thành, tất cả lão nhân cường giả đều mang sắc mặt khó chịu, đưa mắt nhìn hậu bối trẻ tuổi xung quanh, nhưng cũng chỉ có thể nén giận. Giờ phút này trong đám hậu bối cũng không còn ai có thể chống lại Lữ Khôn.
- Thạch Long đế quốc ta truyền thừa mấy ngàn năm, bất kỳ một nam nhân nào đều là đỉnh thiên lập địa, không có loại người nhát như chuột.
Dưới quảng trường, một tiếng hét lớn truyền ra, một bóng thanh niên to lớn tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh lao tới, đánh một quyền về phía Lữ Khôn trên không, năng lượng dao động trong không trung rất không tầm thường.
- Không chịu nổi một kích!
Lữ Khôn nở nụ cười nhạt, hơi giơ tay lên, một tay úp xuống. Thanh niên to lớn kia còn chưa tới gần, đã ngừng ở giữa không trung khó tiến thêm nửa bước, sau đó thân thể ở giữa không trung lập tức bị chấn vỡ, huyết vụ tung bay.
Nhìn thanh niên to lớn mới vừa nhào ra trong nháy mắt tan thành mây khói hóa thành huyết vụ, toàn trường run lên, quảng trường vốn đang giận dữ hoàn toàn yên tĩnh, nhưng ánh mắt mọi người đều đỏ bừng lên.
- Xuy xuy!
Nhìn thanh niên to lớn kia cứ vậy hóa thành huyết vụ, không ít người vốn nhào ra ngay sau đó ngừng lại giữa không trung, từ trong căm giận bị huyết vụ đánh thức.
- Thật là quá đáng, thật sự coi Thạch Long đế quốc ta không người sao!
- Thạch Long đế quốc, chưa bao giờ thiếu nam nhân!
- Nữ nhân Thạch Long đế quốc cũng không kém nam nhân!
Trên cổng thành, ánh mắt Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong run len, máu tươi không khiến cho bọn họ kiêng kỵ, ngược lại còn khơi dậy tức giận không cách nào đè nén. Trong măt lóe lên tinh mang, bàn chân giẫm một cái lên mặt đất, ba người lập tức lao ra từ sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, đồng loạt lao thẳng về phía Lữ Khôn trong không trung.
Ba người thân là con em Vương phủ của Thạch Long đế quốc, lúc này sao thể chịu được người khiêu khích châm chọc Thạch Long đế quốc, cho dù không địch lại, cũng tuyệt không tránh sau người khác.
Thân ở giữa không trung, trong hai con ngươi tinh mang của Quỷ Oa bao trùm một cỗ âm u, quỷ mị lạnh như băng, phù văn và huyền khí màu đen vụt qua, sát khí âm u trực tiếp hội tụ thành trảo ấn, áp về phía Lữ Khôn.
Vu Tước uyển chuyển thân thể bay lên cao, phù văn chói mắt bọc kín người, khí u minh phát ra trong giây lát khí thế tăng trưởng kinh người, lượng lớn phù văn mang năng lượng đánh về phía Lữ Khôn.
Khí thế giống như cầu vồng, ánh sáng chói mắt nở rộ, cuốn gọn bầu trời.
- Kiền La kiếm quyết!
Quách Thiếu Phong lướt không, thúc giục Kiền La kiếm, phù văn sáng chói, sương mù chói mắt bao phủ, khí thế trấn áp bầu trời, đi đôi với uy áp vô thượng, khiến cho không gian chung quanh giờ phút này tràn ngập năng lượng rối loạn. Mảng lớn bóng kiếm giăng khắp nơi, phù văn nở rộ, bay lượn, giống như muốn phá hủy càn khôn, bóng kiếm giống như muốn xuyên thủng không gian.
Đúng lúc này, một cái kiếm mang thật lớn bao phủ về phía Lữ Khôn!
- Hừ!
Đối mặt với công kích của ba người, trong cổ họng Lữ Khôn hừ lạnh một tiếng, vẫy tay đảo qua, một cỗ phù văn cuồn cuộn nổi lên trong không trung. Không gian trước người hắn tựa nhiên đột nhiên nhấc lên một mảnh năng lượng to lớn, như lũ lụt tràn xuống, chỉ một thoáng cuốn tới phía ba người Quỷ Oa.
- Xuy xuy xuy...
Tất cả phù văn lập tức vỡ nát thành đống, như gỗ mục, không thể đối kháng, năng lượng phù văn chói mắt nở rộ, thanh âm nổ vang trầm thấp vang lên, công kích của ba người Quỷ Oa bị phá hủy.
- Phốc phốc phốc!
Khi công kích của ba người bị đánh vỡ dễ dàng, bọn họ cũng giống như trúng một đòn nghiêm trọng, há miệng ho khan phun ra một ngụm máu, sắc mặt ảm đạm.
- Đùng đùng!
Ngay sau đó, thân thể ba người như chim đứt cánh, từ giữa không trung mạnh mẽ rơi xuống, nặng nề đập xuống nền quảng trường, chấn động khiến đất rung núi chuyển!
Khi ba người Quỷ Oa bị đánh rơi xuống quảng trường, mọi người xung quanh lại trợn mắt nhìn nhau, hai nắm đấm nắm chặt, trên mặt nổi lên gân xanh.
Nhưng tất cả mọi người đều tự biết, trước mặt cường giả Vũ Vương cảnh, ngay cả Vũ Hầu Viên Mãn cảnh cũng không chịu nổi một kích, huống chi là bọn họ. Đi lên cũng chỉ là tự tìm cái chết mà thôi.
- Vô liêm sỉ, quá không coi Thạch Long đế quốc chúng ta ra gì rồi!
Trên cổng thành, sắc mặt tất cả những người trẻ tuổi đỏ lên, khí tức phun trào, nhưng lại không có người nào dám tùy ý đi lên.
Ba người Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong liên thủ, mà cũng chỉ một chiêu đã khiến bọn họ bị thương nặng, chỉ còn cái mạng. Nếu bọn họ đi lên, sợ rằng sẽ giống như người đầu tiên, hồn phi phách tán.
- Ai...
Trên cổng thành, tất cả lão nhân xúc động, lúc này đừng nói người trẻ tuổi, ngay cả thế hệ trước, ở chỗ này ngoại trừ Hộ Quốc Vương và Trấn Bắc Vương ra, còn có ai sẽ là đối thủ của Lữ Khôn.
Lúc này, chẳng lẽ lại để cho hai người họ ra sân sao. Hiển nhiên là không thể.
Nếu để cho Trấn Bắc Vương và Hộ Quốc Vương ra sân, trước không nói đến việc mặt mũi hai người bọn họ không còn, ngay cả mặt mũi Thạch Long đế quốc sau này cũng ném sạch. Chiến cuộc giữa hai nước, cũng không còn cách nào tránh khỏi.
- Ha ha ha ha... Có còn người dám đi lên nữa hay không, đường đường là Thạch Long đế quốc, chẳng lẽ chỉ có mấy người này thôi sao, còn đâu đều là hạng người phế vật, nhát như chuột sao.
Giữa không trung, nhìn vẻ mặt của vô số gương mặt xuất sắc của Thạch Long đế quốc, Lữ Khôn âm trầm cười to, ánh mắt lướt qua bóng dáng áo bào tím trên cổng thành kia, sau đó nhìn xuống quảng trường, ba người Quỷ Oa, Vu Tước còn có Quách Thiếu Phong đang giãy dụa đỡ nhau đứng lên, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị, nói:
- Sinh tử tự chịu, nếu vẫn còn ở trên quảng trường, vậy ta giết ba tên này trước, xem xem còn có ai dám đi lên hay không, khựa khựa...
Tiếng nói vừa dứt, khí tức Lữ Khôn lập tức trào ra, hàn ý trong hai mắt nhằm thẳng ba người, bóng dáng từng bước đáp xuống, tựa như mèo trước khi muốn giết chết chuột, đùa bỡn mà không thẻ, khinh thị toàn bộ quảng trường, khiêu khích toàn bộ người Thạch Long đế quốc!
- Khốn khiếp, liều mạng với hắn!
- Cùng lắm thì chết, mọi người cùng nhau tiến lên đi!
Nhìn bầu trời, quần chúng xúc động, hai mắt những người đứng xem đỏ như máu, gân xanh hiện lên.
Cũng vào lúc này, đột nhiên một âm thanh vô cùng rõ ràng vang lên khắp cả quảng trường:
- Lữ Khôn, ngươi dám động vào một sợi tóc của bọn họ, ta sẽ khiến ngươi trả lại trăm ngàn lần. Ngươi thử động vào bọn họ xem!