- Ca ca...
Nơi lôi cầu đi qua, không gian tách ra, vô số phù văn bị chôn vùi. Chỗ nó đi qua tựa như lôi ra từng đạo lôi đình thật dài, giống như một lôi long từ trong hư không hiện ra.
Năng lượng đáng sợ lan tràn quanh lôi cầu, khí tức hủy diệt cuồn cuộn khiến cho lông tơ trên người dựng đứng lên, da đầu nổ tung.
- Lữ Khôn của Hồ đế quốc kia lần này không cách nào chống cự được nữa đi!
- Hồ đế quốc làm sao có thể so sánh được với Thạch Long đế quốc ta, đế quốc chúng ta có được Đỗ Thương đó!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều là kinh hãi run sợ, trong lòng cũng mang chút mong đợi. Dưới uy năng cuồn cuộn bực này, cho dù là người có tu vi Vũ Vương Sơ Đăng cảnh chân chính cũng không dám chống lại, Lữ Khôn của Hồ đế quốc kia, cho dù có bất phàm hơn nữa, cũng sẽ bị Đỗ Thương trấn áp.
- Đỗ gia ta vẫn là Đỗ gia, người Đỗ gia là xuất sắc, hôm nay ngạo nghễ vang khắp tứ phương!
Nhìn Đỗ Thương lúc này đang thúc giục lực lượng kinh khủng, trong mắt mấy lão nhân Đỗ gia tràn đầy cuồng nhiệt, đám hậu bối trẻ tuổi càng thêm sôi trào. Đỗ gia Đỗ Vương phủ ở Thạch Long đế quốc vẫn không có ai có thể so sánh được.
Nói thì dài, nhưng thực tế thì cực nhanh, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm kinh sợ của mọi người, lôi cầu kinh khủng kia đi đôi với tiếng sấm chớp rền vang đã ùn ùn kéo tới trước người Lữ Khôn.
Mà giờ khắc này, trong đông đảo ánh mắt quần chúng, lại chỉ thấy Lữ Khôn hơi vẫy tay, rồi sau đó giơ tay lên đánh một chưởng nhẹ bẫng, trực tiếp đánh lên lôi cầu hủy diệt kinh khủng kia.
Một thoáng này, khóe miệng Lữ Khôn cong lên một nụ cười nhàn nhạt, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ.
- Ngừng!
Lời Lữ Khôn nói ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn tới, chỉ thấy trước lôi cầu kinh khủng kia, thân thể Lữ Khôn trông rất yếu nhược, nhưng một chưởng nhẹ nhàng đó lại bất ngờ chặn được lôi cầu.
- Ầm!
Trước chưởng ấn, lôi cầu miễn cưỡng dừng lại thế tiến lên, không cách nào tiến thêm nửa phân về phía trước.
- A....
Một màn này xuất hiện, trong ngoài xung quanh quảng trường, vô số ánh mắt lập tức đờ đẫn, từng ánh mắt kinh hãi đồng loạt hiện lên.
Một thoáng này, ngay cả trên mặt Trấn Bắc Vương và Hộ Quốc Vương trên cổng thành cũng nổi lên dao động kịch liệt, ánh mắt co rút lại.
Chỉ có bên trong đội hình Hồ đế quốc, lão giả tóc đen được gọi là Kính Nguyệt và lão giả tóc xám là hiện lên nụ cười, trong ánh mắt còn lộ ra ý khinh thị và giễu cợt.
Tất cả kết quả này đều đã nằm trong dự đoán của bọn họ, trong Thạch Long đế quốc làm sao có thể có đồng bối có thể chống lại Lữ Khôn. Đây là chuyện không thể nào.
Theo bàn tay nhẹ nhàng dán lên lôi cầu hủy diệt kia, khóe miệng Lữ Khôn nhếch lên nụ cười lạnh, lãnh đạm nói nhỏ:
- Không hổ là nhân kiệt, trong Vũ Hầu cảnh thật sự là khó có thể lấy ra một người đủ sức chống lại ngươi. Cho dù thời điểm ta là Vũ Hầu Viên Mãn cảnh đỉnh phong, muốn đối phó với ngươi cũng phải hao phí một ít tay chân. Áo nghĩa lôi điện của Đỗ gia thật là bất phàm.
Lời nói hơi dừng lại chút, nụ cười lạnh trên mặt Lữ Khôn đột nhiên đổi thành hài hước, giống như mèo vờn chuột, âm thanh kèm theo huyền khí đột nhiên giống như một tiếng nổ vang khắp không trung:
- Chỉ tiếc bây giờ ta đã không phải là Vũ Hầu, mà là Vũ Vương cảnh. Ngươi ở trước mặt ta, cái gì cũng không phải!
- Vũ Vương cảnh!
Lời nói của Lữ Khôn vừa dứt, toàn trường chấn động, giống như tiếng sét đánh ngang tai, khiến cho mọi người run sợ kinh hãi.
Trên không trung, bàn chân Lữ Khôn lơ lửng, bàn tay vẫn còn dán lên lôi cầu hủy diệt kia trong lúc bất chợt có phù lục bí văn âm tà bộc phát ra, cứ như là từ trong thế giới hắc ám tuôn ra vậy. Khí âm tà cuốn lên trời cao khiến cho bầu trời chấn động không ngừng.
Một khắc này, lôi cầu cũng run rẩy, mảng lớn không gian chung quanh vặn vẹo, giống như sắp bị vặn cho vỡ nát vậy.
Sau đó, trong một trận run rẩy, cuối cùng lôi cầu to lớn ầm ầm run lên, cứ vậy mà nổ tung.
- Ầm ầm...
Lôi cầu nổ tung, tiếng sấm nổ vang khắp nơi, đinh tai nhức óc khiến cho màng nhĩ người nghe đau nhói!
Người vây xem thực lực thấp một chút lấy hai tay che chặt lại lỗ tai, sắc mặt trắng bệch, toát ra mồ hôi lạnh. Tiếng sấm đó chấn nhiếp tâm hồn người nghe, chấn động tới tận linh hồn, không cách nào chống lại!
- Phần phật...
Năng lượng gió bão cuồng bạo giống như lốc xoáy vươn lên, mảng lớn phù văn chói mắt bể nát, tia chớp như ngân xà cũng bị bẻ nát.
- Cục cục...
Đất đai cũng đang không ngừng rung lắc, ngay cả tường thành cứng rắn thật dày xung quanh quảng trường lúc này cũng bị chấn động làm cho nứt nẻ. Một màn khủng bố như vậy khiến cho vô số ánh mắt vây xem hút một ngụm khí lạnh.
- Mặc dù nhân kiệt, nhưng trước mặt bổn vương, ngươi chả là cái gì. Bởi vì bổn vương là "Nhân vương", đừng nói ngươi chỉ là một Vũ Hầu Viên Mãn cảnh đỉnh phong, cho dù ngươi đã đặt chân tới Vũ Vương cảnh, cũng vẫn không phải là đối thủ của ta, làm sao chống đỡ được uy thế "Nhân vương" của bổn vương!
Tiếng cười lạnh khinh thường giễu cợt vang lên, bóng dáng Lữ Khôn đã xuất hiện trước mặt Đỗ Thương, đồng thời còn có một nắm đấm kinh khủng, được phù văn bí lục vây quanh giống như linh xà, nặng nề đập lên ngực Đỗ Thương.
- Bụp!
- Phốc phốc...
Nắm đấm rơi xuống, vòng sáng huyền khí lôi quang trước người Đỗ Thương trực tiếp tan nát, miệng phun ra từng ngụm máu đỏ thẫm, thân thể giống như chim bị chặt đứt cánh, từ trên không trung thẳng tắp rơi xuống.
- Vũ Vương cảnh, Nhân vương...
Lúc thân thể rơi xuống, ánh mắt ngước nhìn bóng người âm tà càng ngày càng xa kia, trong hai mắt Đỗ Thương có rung động có hoảng sợ, mờ mịt và đờ đẫn, rất phức tạp.
- Đùng đùng đùng...
Đỗ Thương rơi xuống, quảng trường như đất rung núi chuyển, mặt đất liên tiếp vỡ ra, bụi bặm khắp nơi, đá vụn bắn ra xung quanh. Kể cả người vây xem trong lòng cũng nặng nề rung lên, giống như chính bản thân bị nện xuống vậy.
Trên cổng thành, ánh mắt của người Thạch Long đế quốc đều nhìn theo thân thể Đỗ Thương rơi xuống, trong lòng chấn động. Đặc biệt là người Đỗ gia, ánh mắt không khỏi đờ đẫn ảm đạm, giống như là từ thiên đường mà rơi vào địa ngục vậy.
Tất cả mọi người vốn đều cho rằng Lữ Khôn không phải là địch thủ. Chưa từng nghĩ rằng, kết quả lại trở thành như vậy.
- Nhân vương, Lữ Khôn là "Nhân vương", tư chất Nhân vương trong truyền thuyết!
- Đáng sợ, quá đáng sợ, Vũ Vương cảnh hai mươi hai hai mươi ba tuổi, tư chất "Nhân vương". Thiên phú kinh khủng cỡ nào chứ!
Toàn trường ngẩn ngơ, trên cổng thành, vô số lão nhân run rẩy, đối với cường giả của các thế lực lớn, hai chữ "Nhân vương" này đại biểu cái gì, người khác không biết, nhưng bọn họ lại vô cùng rõ ràng.
"Nhân vương", đó là một loại tồn tại vượt qua cả "nhân kiệt", cái loại thiên phú đó đối với bọn họ mà nói, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Trong truyền thuyết, phàm là người có được tư chất Nhân vương kia, cho dù trên con đường võ đạo hay là phù đạo, cuối cùng vẫn có thể đặt chân lên một cảnh giới kinh khủng, là tồn tại mà người thường hao hết sức lực trọn đời, cho dù có cố gắng tu luyện như thế nào, thì cũng không cách nào đặt chân tới.
Tư chất "Nhân vương" tựa như huyết mạch Vương giả bá chủ trong huyết mạch của yêu thú vậy, là tồn tại có thể áp chế thống ngự vạn thú.
Mà tư chất "Nhân vương" càng có thể áp chế "nhân kiệt", áp chế vô số người tu luyện, tuyệt đối là vương giả trong nhân tộc, không thể chống lại, chỉ có thể run sợ.
Tuổi tác của Lữ Khôn, nhiều nhất chỉ là hai mươi hai hai mươi ba, tư chất Nhân vương, Vũ Vương cảnh, thiên phú kinh khủng như vậy, đại biểu cái gì, một vài lão nhân biết rõ ràng nhất.
Theo lời đồn, sau khi tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao, sau Vũ Hoàng cảnh là Vũ Tôn cảnh, mà cấp bậc cao hơn này, chỉ có nhưng nhân kiệt, Nhân vương kia mới có thể đặt chân tới. Người thường muốn đi tới đó, dùng lực lượng trọn đời cùng chưa chắc có thể đạt được.
Lữ Khôn đứng giữa không trung, y phục bay phần phật, ánh mắt mang ý cười, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười nhạt nhìn xung quanh. Kết quả này, trước khi hắn tới Thạch Long đế quốc cũng đã biết trước.
Một cái Thạch Long đế quốc, nếu không phải bởi vì sư môn có lệnh và Quân Hoàng của Hồ đế quốc lên tiếng, hắn cũng lười tới.
Toàn bộ quảng trường, tất cả ánh mắt gần như đều nhìn về phía bóng người ở giữa không trung kia. Vì rung động và sợ hãi, trong lúc mơ hồ trong cơ thể bóng dáng kia còn tản ra uy áp của "Nhân vương", khiến cho mọi người ở đây kinh sợ giống như yêu thú thấy được Yêu Vương vậy.
- Tư chất "Nhân vương", đây là trời giúp Hồ đế quốc rồi!
Con mắt Trấn Bắc Vương co lại, trên khuôn mặt gầy nhom đầy nếp nhăn, là ánh mắt trong suốt hiện lên vẻ lo âu.
- Kiếp số lần này, Thạch Long đế quốc thật sự khó trốn thoát sao.
Gương mặt Hộ Quốc Vương khẽ giật, trong mắt vốn sáng như lôi quang lúc này lại tràn ngập lo lắng sợ hãi.
Dung nhan xinh đẹp của đại công chúa Trình Thắng Nam tái nhợt, tâm hồn chấn động, trong mắt là một mảnh ảm đạm.
Hoàng cung xa xa, trong Kim Long điện, kim long trông rất là sống động quẩn quanh, một bóng người mặc long bào đứng chắp tay, quanh thân trong vô hình giống như có hư ảnh kim long vây quanh, làm người ta ở xa xa nhìn mà sợ. Người đó đưa mắt nhìn lên đỉnh đại điện, lông mày nhíu chặt, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Chẳng lẽ lần này, Thạch Long đế quốc thật sự phải đối mặt với kiếp số rồi sao. Trời giúp Hồ đế quốc sao!
Trên quảng trường nứt nẻ, bóng dáng Đỗ Thương chật vật từ trong đá vụn đứng lên, máu tươi đầm đìa, sắc mặt ảm đảm, trong hai mắt tràn đầy uể oải, phức tạp...
- Chúng ta bại, lại bị đánh bại...
Không biết là bởi vì sự sa sút của Đỗ Thương hay là sự cường hãn của Lữ Khôn, đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vũ Thanh Nhị Quách Thiếu Phong, nhị công chúa Trình Diễm ai nấy đều mang vẻ mặt đờ đẫn sừng sỡ.
Trên cổng thành, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ khôi phục như thường, sau khi Đỗ Thương bị đánh bại, cỗ năng lượng thần bí vô hình bị ảnh hưởng trong cơ thể cũng lập tức biến mất tăm, mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra vậy.
- Thạch Long đế quốc, không chịu nổi một kích, mười phủ địa, ngoan ngoãn dâng lên.
Giữa không trung, gương mặt Lữ Khôn hiện lên nụ cười lạnh, ánh mắt hoành hành nhìn bốn phía, tràn đầy khinh thường và châm chọc.
Cả quảng trường, vô số ánh mắt run run, bực tức,
- Đỗ Thương cũng bị đánh bại sao...
Nhìn khoảng không, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ chuyển. Mặc dù không quá thích Đỗ gia, nhưng lúc này nhìn thấy Đỗ Thương bị bại, nhìn bóng dáng ngạo ngược của Lữ Khôn trên không, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu.
- Không ngờ rằng Thạch Long đế quốc lại có một nhân kiệt, còn Hồ đế quốc lại có một Nhân vương, quả thực không yếu.
Âm thanh nhận xét thanh thuần nhẹ nhàng vang lên bên tai Đỗ Thiếu Phủ, khá là rung động.
Việt