Giữa đông đảo những ánh mắt chăm chú của người xem, hai thanh niên lập tức lướt ngang trời mà ra, đồng thời cùng đứng trên bầu trời quảng trường.
- Người thi đấu của Đỗ gia chính là Đỗ Thương, con trai của Hộ Quốc Vương, nhân kiệt duy nhất của Thạch Long Đế Quốc, được công nhận là người giỏi nhất trong những người trẻ tuổi.
Thanh âm của Âu Dương Sảng nhẹ nhàng rơi vào tai Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ Thương, người xuất sắc nhất Đỗ gia sao.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lập tức rơi vào thanh niên mặc y phục màu xanh kia. Lúc này, trong lúc mơ hồ thanh niên đó đã bắt đầu truyền ra một cỗ khí tức nguy hiểm khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cũng khó dò xét được. Nhưng cũng làm cho Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy rằng, có lẽ sẽ xảy ra một chấn động kỳ diệu nào đó.
Đỗ Thương đạp trên không trung để đứng, nhìn Lữ Khôn của Thiên Hồ Đế Quốc ở trước mặt, nhãn thần lóe ra tia quang mang sắc bén, giống như là lôi điện.
- Hóa ra ngươi chính là Đỗ Thương, là nhân tài của Thạch Long Đế Quốc. Hãy nhớ kỹ ta, đệ tử Thiên Xà Tông, Thiên Hồ Đế Quốc, Lữ Khôn!
Bàn chân Lữ Khôn đạp vào hư không, nhìn Đỗ Thương, ánh mắt lộ ra tia cười nhạt nhòa, cái loại tươi cười này lại lơ đãng để lộ ra một chút coi thường.
- Chờ ngươi có thực lực khiến ta nhớ kỹ ngươi rồi hãy nói. Các ngươi ở xa tới, xuất thủ trước đi!
Đỗ Thương khẽ ngẩng đầu, trên gương mặt anh tuấn kia, khóe miệng cũng lộ ra một độ cong kiêu ngạo, loại kiêu ngạo thế nhưng lại khiến người ta nhìn cực kỳ thoải mái. Dường như là hắn trời sinh đã kiêu ngạo như vậy rồi, bởi vì hắn là nhân kiệt. Cho tới tận bây giờ hắn chưa từng lộ ra điều đó trước mắt người đời, nhưng ai cũng biết, Đỗ Thương hắn là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đế Quốc.
Lời nói hai người vừa dứt, không khí trên quảng trường nhất thời liền trở nên căng thẳng, ai cũng có thể cảm giác được không gian xung quanh có một loại giằng co giống như đang giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng!
Đỗ Thương ý à, đối với người bình thường mà nói, có lẽ cũng không biết sự đến sự hiện hữu của hắn.
Nhưng đối với các thế lực lớn ở Đế Đô mà nói, hắn chưa bao giờ bị lãng quên mất, đó là một nhân tài chân chính có thiên tư hơn người, ở trong Đỗ Vương Phủ còn mạnh hơn so với Đỗ Dật rất nhiều.
Tên tuổi của Đỗ Dật đã từng khiến toàn bộ Đế Đô phải khiếp sợ, nhưng thật ra ai cũng biết, Đỗ Thương mới thật sự là người mạnh nhất Đỗ Vương Phủ.
Về phần Thiên Hồ Đế Quốc Lữ Khôn, người của Thạch Long Đế Quốc vẫn chưa quen thuộc lắm, nhưng lúc này lại có thể được an bài là người cuối cùng thi đấu, thì người vây xem cũng không khó khăn để nhận ra, Lữ Khôn kia tất nhiên cũng sẽ là người mạnh nhất Thiên Hồ Đế Quốc.
Bây giờ, hai nhân tài kiệt xuất chân chính của hai Đế Quốc đã sẵn sàng, trận đấu then chốt cuối cùng lập tức cũng sẽ bắt đầu, từ bên trong quảng trường đang lan tràn ra một cỗ khí tức to lớn, cho dù là những người đứng xem cũng là có thể cảm giác được rõ ràng sự sợ hãi cùng khẩn trương.
Lại nói, ở Thạch Long Đế Quốc dường như chưa từng có trận đấu nào hấp dẫn người xem nư vậy, ít nhất là trong trí nhớ của người dân Đế Quốc bây giờ thì chưa bao giờ diễn ra trận đấu như vậy.
Trận quyết đấu này là chuyện liên quan đến danh dự của hai Đế Quốc, còn có thanh danh của hơn mười phủ, và trọng yếu hơn cả là sĩ khí của hai Đế Quốc. Cuối cùng thì ai có thể dành thắng lợi đây? Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến toàn bộ quảng trường phải nín thở chờ đợi.
Bốn phía quảng trường lúc này đã trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, từng người từng người đều trở nên yên lặng, nhưng trong cơ thể thì đã lại vì trận đấu này mà nhiệt huyết sôi trào.
Đây là sự việc trọng đại trong cả nước, không biết có bao nhiêu thanh niên đang ảo tưởng nếu như lúc này bản thân là người đại biểu cho Thạch Long Đế Quốc tham gia trận đấu quyết định này, thì đúng là khiến người ta cảm thấy kích động mà.
- Đỗ Thương là người mạnh nhất mà Đỗ gia ta đã dùng vô số tài nguyên để bồi dưỡng được, thiên phú xuất chúng, nhất định có thể thắng lợi!
Trong đội hình của Đỗ gia, các lão nhân vừa thấy khẩn trương vừa đầy kỳ vọng, Đỗ Thương, được Đỗ gia âm thầm ma luyện suốt hai lăm năm, thiên phú xuất chúng, nhất định thể tối hậu thắng lợi. Đến lúc đó, toàn bộ Đế Quốc sẽ biết, mạnh nhất vẫn là Đỗ Vương Phủ.
Coi như là gần đây có thêm danh tiếng không hay của Đỗ Thiếu Phủ, thì đó cũng chỉ là một tên tiểu tử tầm thường của phủ mà thôi, có chút bản lĩnh thì sao, cuối cùng vẫn là kém xa Đỗ Vương Phủ.
Trên quảng trường giương cung bạt kiếm, Lữ Khôn nhìn bốn phía một cái, sau đó trên khuôn mặt hiện lên một chút tiếu ý, ánh mắt chớp chớp nhìn Đỗ Thương, thanh âm âm tà, lộ ra một cỗ bướng bỉnh, nói:
- Xem ra, kỳ vọng của toàn bộ Thạch Long Đế Quốc đối với ngươi cũng thật lớn a. Không biết chờ một hồi nữa thấy được dáng vẻ thất bại của ngươi, vẻ mặt của bọn họ sẽ là thế nào nhỉ. Ta nghĩ sẽ cực kỳ đặc sắc đi.
Thanh âm bướng bỉnh vừa dứt, quanh thân Lữ Khôn liền dâng lên một cỗ Huyền Khí, giống như một trận cuồng phong đang từ từ quét qua khắp nơi. Theo Huyền Khí phun trào, từng cỗ Phù Văn lóe ra, khí tức phun trào, xông thẳng vào không gian xung quanh, không gian cũng vì chấn động đó mà run lên.
Từ trong cơ thể Lữ Khôn lan tràn ra loại khí thế cuồn cuộn kia, trong nháy mắt liền khiến cho vô số ánh mắt xung quanh đều
run lên. Khí tức kia, còn muốn vượt xa với khí tức vừa nãy trong trận giao thủ trước của đại công chúa Trình Thắng Nam và Mộ Hân.
Nhìn Lữ Khôn, Đỗ Thương cũng bị cái loại khí thế muốn quét sạch mọi thứ kia làm cho kích động không ngớt, nhưng thân thể thì vẫn đứng vững như bàn thạch không chút rung động, nói:
- Ta nghĩ người của Thiên Hồ Đế Quốc cùng Thiên Xà Tông các ngươi đều đang chờ ngươi trở về đấy, nếu như thấy được bộ dạng thất bại thảm hại của ngươi khi quay về, thì cũng sẽ cực kỳ đặc sắc đi!
Thanh âm vừa dứt, Đỗ Thương kiêu ngạo nhếch môi, một cỗ khí tức cuồn cuộn không kém gì đối phương cũng đang dần hiện ra, lập tức bộc phát như núi lửa phun trào, xung quanh không gian phía trên chỉ một thoáng đã gió nổi mây phun, mây đen hội tụ, mang theo tiếng sấm ầm ầm chớp giật.
- Vũ Hầu Viên Mãn cảnh đỉnh phong. Trời ạ, Đỗ Thương đã đạt đến Vũ Hầu Viên Mãn cảnh đỉnh phong!
Chỉ trong một chốc, toàn bộ trong ngoài của quảng trường đều trở nên sôi trào, Đỗ Vương Phủ Đỗ Thương vậy mà đã đạt đến được tu vi Vũ Hầu Viên Mãn cảnh đỉnh phong.
- Cũng thật có chút bản lĩnh a.
Con mắt Lữ Khôn khẽ động, khóe miệng mang theo một tia hàn ý, khí thế quanh thân ầm ầm run lên, một cỗ khí tức cuồn cuộn đột nhiên quét qua, bên trong hai con ngươi hiện ra vẻ tĩnh mịch quỷ dị, một cỗ âm khí bỗng nhiên kéo đến, làm xoay chuyển trời cao.
- Thật mạnh!
Chỉ trong chốc lát khí tức âm tà này đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong, khiến cho vô số người xem ở bốn phía đều trở nên sợ hãi, cả Huyền Khí, Mạch Hồn đều bị chịu ảnh hưởng.
Mà lúc này, khi khí tức âm tà của Lữ Khôn đang kéo đến, bên trong Đỗ Thương lập tức phun trào ra một loại Huyền Khí cuồn cuộn. Trên bầu trời phía sau, bên trong những đám mây đen còn mơ hồ xuất hiện những tia chớp lóe ra, âm thanh sấm chớp rền vang khiến cho con người kinh hãi run rẩy.
- Ầm ầm...
Trong lúc vô tình hai cỗ khí tức này liền va chạm, từng cỗ năng lượng vô hình năng lượng bắn ra, khiến không gian bên dưới cũng bị lung lay theo. Những vết nứt trên mặt đất giống như của một cơn địa chấn gây ra, không ngừng kéo dài, run rẩy.
- Hai người thật mạnh!
Vô số ánh mắt đều cảm thấy chấn động, cố gắng áp chế nhịp tim của mình. Trên bầu trời lúc này, hai người còn chưa có chính thức giao thủ với nhau, nhưng chính vì động tĩnh khổng lồ như vậy, nên mới càng thấy đáng sợ.
- Hai người đều rất mạnh a.
Đỗ Thiếu Phủ trong lòng thầm than.
Nhìn vào khí tức mà hai người triển lộ ra thì có thể thấy hai người này vô cùng cường hãn.
Thực lực của Đỗ Thương đã vượt qua dự liệu của Đỗ Thiếu Phủ, Vũ Hầu Viên Mãn cảnh đỉnh phong, tu vi như vậy sợ là các lão nhân trong Đỗ Vương Phủ cũng ít người có thể so sánh được.
Mà tu vi của Lữ Khôn thì lại càng làm cho Đỗ Thiếu Phủ phải cảm thán. Xem ra ngày đó thực lực của Xà Tông thật sự rất thâm hậu. Ban đầu khi ở Man Thú Sơn Mạch, Lữ Khôn tuy rằng đã rất mạnh, nhưng đó cũng không có quá mức khiếp sợ, nhưng bây giờ, vậy mà đã đạt được đến tu vi khủng bố như này, không kém chút nào so với Đỗ Thương, thậm chí so với Đỗ Thương còn khiến người ta khó mà nhìn thấu được hơn.
- Ầm!
Ngay khi trong lòng Đỗ Thiếu Phủ đang âm thầm quan sát sự đối lập của hai người, thì trên bầu trời, hai người lại đạt được một loại ăn ý hết sức căng thẳng.
Trong tay Đỗ Thương cầm một đạo Huyền Khí, một cố ngân sắc mang điện lóe ra khiến người ta lóe mắt, giống như là có thể xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã trấn áp lại Lữ Khôn.
Cùng lúc đó, Lữ Khôn cũng đã sớm xuất thủ, không gian trước người xoay chuyển, giống như một không gian vặn vẹo trực tiếp chống đỡ phần trụ của đạo Huyền Khí kia, một mảng lớn ánh sáng Lôi Điện lóe ra tàn phá bừa bãi khắp trời cao, khiến người ta vì điều đó mà hoảng sợ.
Chống đỡ được quang trụ, sắc mặt Lữ Khôn liền lạnh lùng cười, phất tay một cái, không gian vặn vẹo kia xoay chuyển bạo phát Phù Văn, cảm giác tĩnh mịch lan tràn khắp nơi. Đột nhiên hóa thành một đạo chưởng ấn, kèm theo ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thương.
Chưởng ấn đánh ra, khí thế cuộn trào mãnh liệt, ngay khi đến trước người Đỗ Thương, thì thân thể Đỗ Thương liền đột nhiên lắc một cái, giống như có thể ảnh hưởng tới không gian, liền rời khỏi vị trí ban đầu.
- Xùy!
Chưởng ấn kia trực tiếp sượt qua người Đỗ Thương, trong lúc va chạm, khí tức làm náo động không gian, khiến cho bộ ý phục của Đỗ Thương cũng chuyển động không ngớt.
- Lôi Minh Quyền!
Ngắn ngủi trong chốc lát, Đỗ Thương lần thứ hai xuất thủ, năm ngón tay nắm chặt song quyền, ngân xà trên nắm đấm chớp động, không gian phía sau gió nổi mây phun, mây đen kéo đến. Nắm đấm giống như một cái quả cầu điện, hung hăng lướt xuống.
- Kiệt kiệt.
Lữ Khôn cười lạnh, chưởng ấn vừa mới thất bại lúc nãy đang bay lượn liền cấp tốc xoay vòng, nhãn thần lộ ra một loại cảm giác lành lạnh, trong nháy mắt liền va chạm với đối phương.
- Ầm ầm...
Năng lượng trầm đục nhất thời nổ tung, Phù Văn loá mắt nở rộ, phóng lên trời.
Cuồng phong mạnh mẽ quét sạch bốn phương, Đỗ Thương vẫn bất động không nhúc nhích, bên trong lòng bàn tay có lôi quang Phù Văn lóe ra, một cỗ khí thế rung chuyển trời cao, hòa cùng năng lượng trời đất.
Sấm vang chớp giật, trong lòng bàn táy của Đỗ Thương có một tia chớp hóa thành một con mãng xà điện, nháy mắt lướt về phía Lữ Khôn, khí thế vang dội, khí tức kia trấn áp hết thảy, khiến người ta phải thấy run sợ!
- Đỗ Thương thật mạnh!
Nhìn biểu hiện của Đỗ Thương, các lão nhân ở phía trên thành lâu đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ, người của Đỗ gia thì lại mang sắc mặt vui mừng, ngay cả trong lòng Trấn Bắc Vương cũng là âm thầm gật đầu.
Đại công chúa Trình Thắng Nam gắt gao nhìn lên bầu trời, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn không chớp mắt.