Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 442: Vết sẹo tận đáy lòng.

Chương Trước Chương Tiếp

- Thạch Long Đế Quốc, Đỗ gia Đỗ Dật!

Đỗ Dật lên sân khấu, mắt thấy mỹ nam tử kia trước người kia, bên trong hai con ngươi liền lan tràn những tia sáng màu bạc, khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

- Thiên Hồ Đế Quốc, Tần Tử Khương!

Mỹ nam tử khẽ ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập đa tình nhìn Đỗ Dật, cười nhạt, mở miệng nói nhỏ:

- Thực lực của ngươi còn chưa đủ, gọi Đỗ Thương của Đỗ gia các ngươi ra còn tạm được, ngươi vẫn là nên nhận thua đi, miễn cho một hồi nữa lại thấy mất mặt.

Nghe vậy, Đỗ Dật liền nhìn Tần Tử Khương trước mặt đang tùy ý mà đứng, nhưng trong lúc mơ hồ lại tràn ra một cỗ khí thế không cho người khác coi thường. Vào giờ khắc này, sắc mặt của Đỗ Dật liền biến sắc cực kỳ khó coi.

Hai ngày trước, hắn bị Đỗ Thiếu Phủ kia coi thường, hôm nay thì là Tần Tử Khương này, vậy mà lại không coi hắn ra cái gì.

- Thế nào, ngươi không phục sao? Ta cảm thấy ngươi không phải là đối thủ của ta, cho Đỗ Thương của Đỗ gia các ngươi ra đây đi.

Ngay lúc sắc mặt của Đỗ Dật trở nên khó coi, thì khóe miệng của Tần Tử Khương lại cong môi mỉm cười, giống như đang đổ thêm dầu vào lửa vậy, căn bản là không có đem Đỗ Dật để vào trong mắt.

Đối với ngôn ngữ như muốn đổ thêm dầu vào lửa của Tần Tử Khương, Đỗ Dật từ khuôn mặt có chút khó coi từ từ trở nên lạnh nhạt, Ngân Xà lóe ra trong ánh mắt, hàn ý xẹt qua, một cỗ khí tức màu bạc chậm rãi tràn ngập quanh thân, giữa không trung phía sau gió đã nổi, từng tầng mây đan bắt đầu tụ lại, trong lúc mơ hồ, sấm vang chớp giật, khiến người ta kinh ngạc run sợ!

- Chớ ở trước mặt ta mà ngông cuồng, muốn thu thập ngươi thì không cần đại ca ta phải xuất thủ, chỉ cần ta là đủ rồi!

Đỗ Dật cười lạnh, phất tay một cái, da thịt quanh thân liền có quang mang lóe ra, lập tức từ trong cơ thể bắt đầu có từng cỗ điện mang lóe ra, giẫm một cái trên mặt đất, thân ảnh liền lướt lên không trung, như muốn cùng hòa nhập với những tia chớp trong đám mây đen ở sau lưng kia, sấm vang chớp giật, không trung rung động, khí tức khủng bố.

- Đỗ gia phù văn áo nghĩa lôi điện.

Nhìn Đỗ Dật trên bầu trời sấm vang chớp giật, Tần Tử Khương cười nhạt, cảm thấy có nhiều hứng thú. Ngay sau đó một cỗ tinh mang dao động tràn đầy trong hai con ngươi thâm tình của hắn, thân ảnh hóa thành một tàn ảnh. Lúc thân ảnh xuất hiện lần thứ hai thì đã đặt chân vào giữa không trung, xuất hiện ở trước người Đỗ Dật.

- Ngươi cũng chỉ là người Tần gia của Thiên Hồ Đế Quốc mà thôi, là một cái gia tộc chưa nổi dậy được trăm năm thì làm sao có thể so sánh được với Đỗ gia chúng ta. Hôm nay, ta sẽ nói cho ngươi biết, ở trước mặt ta, ngươi không có tư cách phách lối!

Giữa không trung, Đỗ Dật lạnh lùng quát một tiếng, hai mắt nhìn thẳng Tần Tử Khương, tinh quang trong mắt ầm ầm như chớp, từng cỗ khí tức cuồn cuộn trong cơ thể như muốn quét sạch trời cao, khí tức của tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong không được giữ lại khiến khí tức kinh khủng lan tràn ra khắp vùng này, khí thế như sấm chớp rền vang trấn áp xuống, làm cho Huyền Khí trong cơ thể của những người vây xem ở bốn phía không gian bên dưới đều trở nên ngưng trệ lại, toàn thân run rẩy, Linh Hồn rung động.

- Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, Đỗ Dật của Đỗ gia quả nhiên bất phàm!

Nhìn khí thế khủng bố mà Đỗ Dật đưa tới lúc này, ở phía trên thành lâu, không ít lão nhân cũng vì đó mà gật đầu thầm than, các đại Vương Phủ cùng Vương Công đại thần đều là cảm thán không thôi, làm cho Đỗ gia ai cũng âm thầm đắc ý một chút, tuy rằng hai ngày trước Đỗ Dật đã từng bị xấu mặt, nhưng cũng không thể phủ nhận được Đỗ Dật đích thực là một người nổi bật trong đám những người trẻ tuổi hiện nay.

- Xem ra dường như không yếu, nghe nói trước đây không lâu, ngươi bị người khác làm cho thương nặng, với thực lực này của ngươi, tựa hồ cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ a, hẳn là không đỡ nổi một đòn đi!

Nhìn không gian gió nổi mây phun trước mặt mà Đỗ Dật đưa tới, Tần Tử Khương vẫn là cười nhạt.

- Vô liêm sỉ!

Tần Tử Khương rốt cục đã hoàn toàn bạo phát Đỗ Dật, chuyện hai ngày trước là vết thương sâu nhất trong lòng hắn, là vết sẹo không cách nào xóa đi được. Lúc này lại bị Tần Tử Khương lần thứ hai đem ra làm trò cười cho toàn bộ Đế Đô, tức giận trong lòng liền không thể kìm được.

- Xì xì...

Thủ ấn trong tay Đỗ Dật liền biến hóa, giữa không trung phía sau gió nổi mây phun, mây đen khuấy động, vẫy tay một, Ngân Xà liền xuất hiện trên bàn tay, giống như được tạo bởi những tia chớp, Phù Văn dao động, cuối cùng liền biến thành một con Giao Long được bao phủ bởi những tia chớp.

- Ngao... o... o!

Giao Long rít gào, giống như tiếng sấm nổ vang trời, tia sét tàn phá bừa bãi, khí tức như muốn hủy diệt mọi thứ.

Đây là tuyệt chiêu mà Đỗ Dật đã lĩnh ngộ được, 'Lôi Phù Hóa Giao'. Hai ngày trước, lĩnh ngộ của hắn còn có chút khuyết điểm, hơn nữa cũng vì muốn giữ lại tuyệt chiêu cuối cùng này cho vòng chung kết để ra oai với những người khác, cho nên mới không có thúc giục nó đi ra.

Hai ngày nay, dưới sự giáo huấn của các lão nhân Đỗ gia, Đỗ Dật đối với chiêu 'Lôi Phù Hóa Giao' này đã lĩnh ngộ thêm được lần nữa. Lúc này, trong cơn giận dữ, cũng liền tự nhiên mà trực tiếp thúc giục nó ra, muốn dành tuyệt chiêu này cho đối phương.

- Lôi Phù Hóa Giao!

- Ngao... o... o!

Đỗ Dật thúc giục Lôi Điện Giao Long ra, Lôi Điện Giao Long mang theo tiếng gầm gừ như sấm vang, những chỗ bàn chân nó đi qua đều trở nên vặn vẹo, Ngân Xà lóe ra tàn phá bừa bãi trời cao, kèm theo đó là khí tức hủy diệt cuồn cuộn, năng lượng bá đạo giống như đại dương chiếu thẳng xuống, trực tiếp trấn áp hướng về phía Tần Tử Khương.

- Đỗ Dật thật là khủng khiếp, không hổ là người của Đỗ gia!

Giờ khắc này, đối mặt với thực lực của Đỗ Dật, rất nhiều ánh mắt của các lão nhân trên thành lâu đều tỏ vẻ khen ngợi. Bên trong Thiên Hồ Đế Quốc, cũng có những ánh mắt đã trở nên dao động.

Giữa không trung, Tần Tử Khương đang nhìn Lôi Điện Giao Long tàn phá khắp nơi, nhưng hắn căn bản cũng không có nửa điểm né tránh.

Bỗng dưng, xung quanh Tần Tử Khương xuất hiện ánh Phù Văn quanh quẩn mạnh mẽ, hào quang vạn trượng, trong hai con ngươi thản nhiên, Phù Văn chói mắt lóe ra, khí thế ngạo nghễ bốn phương!

- Kỷ!

Đột nhiên, hai tay Tần Tử Khương lan tràn ra một thứ ánh sáng quỷ dị, sau đó nó liền hóa thành một đôi cánh dài tận mấy trượng, toàn thân tỏa ra kim quang rạng rỡ, kim mang bạo phát, Phù Văn lóe ra, giống như tạo thành một cỗ kim sắc cuồng phong bao phủ xung quanh, lại giống như một lưỡi dao sắc bén tàn phá mọi vật xung quanh.

Tần Tử Khương bạo phát, bên trong điện quang hỏa thạch, thân thể hắn không lùi mà lại tiến tới, bên trên đôi cánh chim kim sắc phát ra những tiếng 'Leng keng' không ngừng bên tai, đột nhiên đôi cánh giống như lớn ra, tạo thành một mảnh cánh chim màu vàng quét ngang giữa không trung.

Bên trên cánh chim màu vàng, từng đạo sương mù màu vàng nối tiếp nhau tỏa ra, tầng tầng lớp lớp, hóa thành một cơn bão, giống như muốn càn quét cả trời xanh. Nó mang theo dấu vết của Tinh Thần hung hăng đụng vào phía trên Lôi Quang Giao Long, nhất thời Lôi Quang đang tàn phá bừa bãi khắp trời cao kia như bị ngàn vạn kim quang xuyên thủng.

- Phần phật...!

Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường lập tức sôi trào.

- Phanh phanh phanh phanh phanh phanh...

Năng lượng khủng bố bạo phát trong, xung quanh trời đất đều trở nên mờ mịt, mặt đất đang run rẩy, giống như có một tai họa lớn vừa xảy ra, từng vết nứt trên quảng trường không ngừng rạn nứt rồi nổ tung.

Một màn khủng bố như vậy, khiến cho vô số ánh mắt trở nên ngưng trệ, cảm thấy kinh hãi thực sự!

- Xoẹt...

Vô số ánh mắt hoảng sợ đang nhìn chăm chú vào giữa không trung. Chỉ thấy bao bọc bên trong kim quang, một cánh của Tần Tử Khương đang tàn phá bừa bãi bên trong Lôi Quang, sau mấy tiếng thở dốc giằng co, cuối cùng cũng phá vỡ được Lôi Điện Giao Long kinh khunge kia.

- Vũ Hầu Viên Mãn cảnh, Tần Tử Khương là Vũ Hầu Viên Mãn cảnh!

Giờ khắc này, rốt cục cũng có người phát hiện ra tu vi thực sự của Tần Tử Khương, Vũ Hầu Viên Mãn cảnh, so với Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong của Đỗ Dật còn cao hơn một tầng.

Nhìn thì giống như chỉ có cách nhau một tầng, nhưng khi đạt đến tu vi Vũ Hầu cảnh, thì một tầng trong lúc đó, cũng là giống như một khoảng cách cực đại mà người bình thường khó mà vượt qua được.

Huống chi hai người này đều có thiên tư vượt trội, cách nhau một tầng, liền thật sự tồn tại cái gọi là một tầng đó.

- Phốc...

Trong nháy mắt, Đỗ Dật liền phun ra một ngụm máu lớn, thân thể run rẩy kịch liệt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi khủng hoảng, thủ ấn ngưng kết, tựa hồ như muốn hòa nhập với Vũ Mạch, thúc giục ra Mạch Hồn.

- Ta đã nói rồi, ngươi không thể đỡ nổi một đòn của ta đâu!

Tần Tử Khương xuất hiện ở trước mặt Đỗ Dật, hai con ngươi ngập tràn Phù Văn, đôi cánh cùng lúc hạ xuống mang theo Phù Văn cuồn cuộn chiếm áp, khí thế ngạo nghễ bốn phương, một cánh vung lên, đánh bay Đỗ Dật.

- Xoẹt...

Đỗ Dật không thể nào chống đỡ được, không đủ thời gian thúc giục Mạch Hồn, thân thể đã trực tiếp bị Tần Tử Khương quét ngang, hung hăng rơi xuống từ giữa không trung, giống như pháo nổ rơi xuống quảng trường, dọc đường còn kèm theo một mảng máu lớn.

- Phanh phanh phanh!

Mặt đất run rẩy kịch liệt, đất rung núi chuyển, một mảng đất lớn cứng rắn bị nổ tung, thân thể Đỗ Dật trực tiếp cắm ngược vào bên trong lớp đã của mặt đất.

Không thể nghi ngờ gì nữa, Đỗ Dật thất bại, bại thê thảm, không phải chỉ là thê thảm bình thường nữa.

Trên thành lầu, tất cả mọi ánh mắt đều run rẩy kịch liệt, sắc mặt ai cũng đều không quá đẹp đẽ, đặc biệt là người của Đỗ Vương Phủ, ánh mắt của từng người đều không có từ nào có thể hình dung được.

Sau đó, không ít ánh mắt của Đỗ Vương Phủ đều nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiếu Phủ. Trong lòng của bọn họ, nếu không phải là do Đỗ Thiếu Phủ hai ngày trước đã đánh trọng thương Đỗ Dật, thì hôm nay Đỗ Dật cũng sẽ không thua thê thảm như thế.

Tuy rằng Đỗ Dật nhìn qua thì có vẻ không có trở ngại lớn gì, nhưng một số lão nhân của Đỗ gia thì lại rất rõ ràng rằng không phải như vậy, nên đã hao hết không ít tâm huyết, tiêu hao trên người Đỗ Vương Phủ không ít tài nguyên khủng lồ. Đỗ Dật trong hai ngày vừa rồi không có trở ngại gì lớn, nhưng chỉ khôi phục được khoảng bảy phần mà thôi, mà hết thảy chuyện này, đều do Đỗ Thiếu Phủ gây ra.

- Không nghĩ tới Đỗ Dật lại bại thê thảm như thế!

Quỷ Oa than nhỏ.

Tuy rằng hắn không thích Đỗ Dật, nhưng lúc này đứng trên lập trường của Thạch Long Đế Quốc, hắn cũng hi vọng Đỗ Dật có thể thắng lợi.

Nhưng bây giờ, kết quả như vậy lại có chút khiến người khác không thể nào tiếp thu được.

- Đôi cánh của Tần Tử Khương rất kỳ quái, không giống như của vật bình thường.

Lông mày Vu Tước hơi nhíu, thần sắc lúc này cũng có chút buồn bã.

- Nếu như tin tức mà ta nghe được trước đây không sai, thì đôi cánh của Tần Tử Khương hẳn là đến từ một con Thú Vương có tu vi Viên Mãn cảnh đỉnh phong, “Kim Vũ Thiên Nhạn. Nghe nói Tần gia của Thiên Hồ Đế Quốc trong lúc vô tình đã chiếm được một thi cốt của Kim Vũ Thiên Nhạn, cuối cùng lại nhờ số trời run rủi sao mà mời được một vị Linh Phù Sư rất lợi hại, đem đôi cánh của Kim Vũ Thiên Nhạn kia trực tiếp luyện chế trên tay Tần Tử Khương.

Quách Thiếu Phong nhẹ giọng nói với mọi người nói:

- Vì thế, Tần Tử Khương có một phen thừa sống thiếu chết, thiếu chút nữa thì toi mạng, nhưng cuối cùng vẫn có kỳ tích xảy ra. Từ đó về sau, hắn cũng nghiễm nhiên trở thành người trẻ tuổi lợi hại nhất Tần gia.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)