- Ầm!
Phù Văn mênh mông vô cùng, ngọn lửa nóng bỏng nhảy nhót bên trong Linh Lô Phù Đỉnh lập tức phóng lên trời, rồi ngưng kết lại trước người Phó Tuấn Nghị, trực tiếp chống đỡ trước Sơn Nhạc Ấn của Tương Quân, Phù Văn nở rộ đầy trời...
Cứ như vậy mà va chạm, tạo nên những rung động ầm ầm giữa không trung, năng lượng cuồng nộ nổi lên như một trận sóng to gió lớn, khiến cho vô số ánh mắt chỉ có thể khẩn trương nhìn nhau.
- Rầm rầm...
Mà hết thảy những thứ này cũng chỉ là sự giằng co trong tích tắc mà thôi. Linh Lô Phù Đỉnh kia tuy rằng khủng bố, nhưng lúc này, một chưởng ấn kia của Tương Quân tựa như một ngọn núi trấn áp tất cả, khiến Linh Lôi Phù Đỉnh kia trực tiếp bị Phù Văn uy thế trấn áp mà vỡ vụn, hóa thành từng mảng lớn Phù Văn vỡ vụn.
- Phốc xuy...
Phó Tuấn Nghị mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức trở nên lảo đảo.
Nguồn năng lượng cuồng nộ rực rỡ giữa không trung từ từ biến mất, thân ảnh của Tương Quân cùng với Phó Tuấn Nghị cũng đã hiển ra rõ ràng.
- Phó Tuấn Nghị còn có sức đấu tiếp sao?
Tất cả những con mắt đang vây xem xung quanh đều chăm chú nhìn chằm chằm vào thân ảnh giữa không trung của hai người, trong ánh mắt đều là sự chấn động. Trận quyết đấu kia vừa mới chỉ tung có một chiêu, nhưng so với trận quyết đấu lúc nãy của Cốc Tâm Nhan với Phó Tuấn Nghị thì càng kinh khủng hơn.
Trên bầu trời, Phó Tuấn Nghị nhìn thẳng Tương Quân, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt hơi hiện lên một chút hàn ý.
- Còn muốn tiếp tục sao?
Lúc này Tương Quân liền đạp vào hư không, khí thế hùng hồn, khiến bốn phía truyền đến không ít tiếng hoan hô gào thét của các thiếu nữ.
Phó Tuấn Nghị nhìn Tương Quân, sắc mặt trắng bệch, khí tức uể oải, Linh Lô Phù Đỉnh bị tổn thương, gây ra hậu quả không nhỏ. Thế nhưng khóe miệng hắn vẫn để lộ ra chút tiếu ý, đạm mạc cười nói:
- Không cần nữa, tự nhiên sẽ có người tới đối phó với ngươi!
- Xùy!
Phó Tuấn Nghị để lại một câu rồi quay người rời đi.
- Thạch Long Đế Quốc Tương Quân thắng, có thể lựa chọn đi hay ở lại, được lựa chọn người thứ hai bên phía Thiên Hồ Đế Quốc.
Phía trên thành lâu, vị cường giả vừa mới tuyên bố Cốc Tâm Nhan thất bại cách đây không lâu kia liền lập tức cao hứng tuyên bố kết quả của cuộc so tài, lúc này đây, thanh âm cuồn cuộn, vang vọng tứ phương.
- Tương Quân khá lắm!
Cốc Tâm Nhan vừa mới thất bại cách đây không lâu, trong những người vây xem có không ít ánh mắt buồn bã, đều là bị đả kích không nhỏ, nhưng lúc này nghe thấy như vậy, liền lập tức bùng nổ những tiếng hoan hô.
- Thiên Hồ Đế Quốc, Minh Gia!
Thanh âm nhàn nhạt hạ xuống, một thanh niên có độ tuổi tương đương không sai biệt lắm với Tương Quân từ trong đội hình của Thiên Hồ Đế Quốc trên thành lâu nhảy xuống.
Ánh mắt thanh niên này sáng ngời, thân hình to lớn, hợp cùng với thân hình cao ngất của Tương Quân càng làm tăng thêm sức mạnh. Mà lúc này, trên thân hắn tự lan tràn ra một cỗ khí tức hào hùng, nhưng lại làm cho những người xem xung quanh trong lúc mơ hồ đều hiện lên hàn ý.
Cái người gọi là Minh Gia này, thực lực so với Phó Tuấn Nghị lúc này, tuyệt đối là ngang tàng hơn.
- Động thủ đi!
Tương Quân hơi hít vào, khóe miệng hơi nhếch lên, trong ánh mắt nhất thời để lộ ra tia sáng chói mắt.
- Ha ha, Bất Điểm Sơn Hà Tương Quân, Vũ Đạo phù đạo song tu, thiên phú không tệ.
Mà khi ánh mắt của Tương Quân lóe ra tia sáng chói mắt, quanh thân Minh Gia dường như có một cỗ khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể trào ra bên ngoài. Khí tức kinh khủng lan tràn kia, bất ngờ cũng là đạt đến Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, khóe miệng hắn hướng về phía Tương Quân hiện ra một chút tiếu ý nhè nhẹ, nói:
- Bất quá hôm nay, ta nhất định phải nói cho ngươi biết, ở trước mặt ta, ngươi thua chắc rồi!
Tương Quân khẽ ngẩng đầu, nhìn Thiên Hồ Đế Quốc Minh Gia trước mặt, từ tốn nói:
- Ngươi, tựa hồ còn chưa đủ tư cách!
Lời nói nhàn nhạt mang theo sự ngạo nghễ của Tương Quân, lập tức khiến cho toàn bộ không gian đều giống như ngưng kết lại.
Hai người giữa không trung, bốn mắt đối diện, sau đó khí tức của từng người lập tức phun trào.
- Ầm!
Cơ hồ là cùng lúc, mỗi người đều được bao bọc bởi Huyền Khí phun trào ra từ trong cơ thể, Huyền Khí trong cơ thể không được kìm nén liền lập tức bộc phát, quần áo cùng trường bào bay phần phật, mơ hồ bên ngoài thân đều tràn đầy Phù Văn.
- Ngao... o... o!
- Hống!
Hai người tựa hồ là đã hình thành được một loại ăn ý, không hề có giao thủ mà gần như cùng lúc đó cả hai người đều tự khai thông Vũ Mạch, thúc giục Mạch Hồn ra, cùng dung hợp với Mạch Hồn.
Mạch Hồn của Tương Quân là một con Hắc Viên cực đại đen kịt như mực, khí tức khủng bố ngập trời, có thể trấn áp được núi sông.
Mạch Hồn của Thiên Hồ Đế Quốc Minh Gia là một con Man Ngưu, khắp người đều là Huyết Mạch, là một dị thú hung hãn có một cái đầu thuồng luồng cùng với một cái đuôi hổ, khí tức cực kỳ cường hãn, một chút cũng không hề thua kém Mạch Hồn Hăc Viên của Tương Quân.
- Phanh phanh...
Hai người bao trùm lấy Mạch Hồn, giống như hoà vào thành một thể, hóa thân làm Yêu thú. Hai người lập tức cùng nhảy lên, Phù Văn đầy trời, trong nháy mắt đã bắt đầu không ngừng đối chiến.
Dị thú hung hãn sắc bén, vung trảo như đao, giống như muốn cắt vỡ toàn bộ không gian của trời đất, khí thế đáng sợ lan tràn khắp nơi, khủng bố vô song!
Hư ảnh Hắc Viên rít gào, toàn thân đều là hắc quang rạng rỡ, khí thế cuồn cuộn quanh thân, trấn áp toàn bộ núi sông!
Hai người này vừa ra tay liền trực tiếp thúc giục Mạch Hồn quyết đấu, làm cho bốn phía đều là những ánh mắt chấn động không ngừng, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
- Tu vi của hai người không thể nào so sánh được, trong lòng mọi người đều rõ ràng rằng nếu muốn phân định được thắng bại thì cũng chỉ có cách chiến đấu toàn lực làm mà thôi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía trước, lúc này hắn đang cảm thấy chấn động bởi thực lực của hai người.
Đặc biệt là khi đối mặt với Thiên Hồ Đế Quốc Minh Gia kia khiến Đỗ Thiếu Phủ không khỏi thầm than trong lòng. Một Đế Quốc như vậy, trong toàn bộ Trung Châu cũng không phải là tất cả.
Bên trong một Đế Quốc, trong cùng một thế hệ thì có không ít người có thể sánh được với Tương Quân, đã vậy còn có cả những thanh niên Thiên Hồ Đế Quốc chưa có xuất thủ nữa, sợ là bọn họ cũng sẽ cường hãn như vậy. Vậy thì những người trẻ tuổi đứng đầu của toàn bộ Trung Châu thì sẽ mạnh đến mức nào đây.
Tất cả mọi con mắt đều chăm chú nhìn, hư ảnh của dị thú Mạch Hồn cùng hư ảnh của Hắc Viên Mạch Hồn đang ở giữa không trung không ngừng hung hăng đối đầu, Phù Văn xung thiên, đều là những khí thế uy mãnh.
- Ầm ầm...
Mỗi khi va chạm đều bắn ra những tia quang mang, tia lửa văng khắp nơi, Thần Hà mênh mông khiến người ta sợ hãi không thôi. Trong lúc nhất thời, cả hai người dường như cũng khó mà phân ra thắng bại.
- Hống!
Thật lâu không có cách nào thắng được, hư ảnh của dị thú bắt đầu tức giận, trong miệng phụt lên Phù Văn, thân thể không ngừng mở rộng, Phù Văn rực rỡ, toàn lực cuồng bạo quét ngang về hướng Hắc Viên, năng lượng cuồn cuộn kích động trời cao, phảng phất như muốn phá vỡ mọi không gian, khiến trong lòngngười xem vây ở bốn phía cũng cảm thấy sợ hãi.
- Ngao... o... o!
Hắc Viên hét lên giận dữ, thân thể cũng theo đó mà mở rộng, giống như Ma Thần đứng vững ở chốn nhân gian, khí tức kinh khủng cuồng bạo ngập trời, khiến cho con người đều thấy run sợ.
Mạch Hồn của hai ngươi va chạm, khiến cho không gian “ầm ầm rung động không dứt, mọi người phía dưới quảng trường đều thấy run rẩy không ngớt.
- Phần phật...
Mặt đất rạn nứt, cát bay đá chạy, một chiếc vòi rồng gào thét giữa không trung đang quét sạch mọi thứ ở nơi nó đi qua.
- Khí thế của bọn họ cũng không hề yếu a.
Đỗ Tiểu Thanh ngồi ngay ngắn tại chỗ, hứng thú nói.
Mà ở cách đó không xa Trấn Bắc Vương cùng Hộ Quốc Vương tựa hồ như nghe được lời của Đỗ Tiểu Thanh, liền hơi nghiêng người nhìn qua Đỗ Tiểu Thanh, trong ánh mắt đều mang theo một loại thần sắc cực kỳ khó hiểu.
- Sợ là khó mà phân được thắng bại.
Đỗ Tiểu Yêu đứng ở trên đầu vai Đỗ Tiểu Thanh, đôi đồng tử linh hoạt màu vàng nhạt lóe lên, lúc này nó cũng đang cực kỳ quan tâm tới trận đấu trong sân.
- Phanh phanh phanh...
Sau một lát, hai đạo Mạch Hồn không ngừng giao phong quyết liệt, Thần Hà bắn ra bốn phía, Phù Văn phát quang, lực lượng cực đại chấn động, không gian trở nên run rẩy kịch liệt, mặt đất rạn nứt. Sau đó, hư ảnh Mạch Hồn của từng người đều bị bị hao tổn, dĩ nhiên lần lượt những đợt cuồng bạo trong trận đấu cũng rạn nứt, ai cũng không thể chiếm được tiện nghi của đối phương.
- Phốc xuy...
Hai người từng lần lượt phun ra một ngụm máu, thân thể đồng thời rơi xuống, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển, máu me đầm đìa, khí tức toàn thân thì uể oải, sắc mặt trắng bệch, liều mạng đến tận cuối cùng, hiện giờ đều không còn sức để đấu tiếp!
Một màn này, khiến cho Trấn Bắc Vương và Hộ Quốc Vương, còn có cả hai vị lão giả của Thiên Hồ Đế Quốc phải chấn động. Sau khi thương nghị thì vòng này hai người hoà.
- Tương Quân khá lắm!
Khắp bốn phía quảng trường, nhìn thấy Tương Quân được người khác nâng lên, người xem xung quanh đều không khỏi phát ra những tiếng gào thét như thủy triều.
Tuy rằng Tương Quân không có giành thắng lợi, nhưng sau khi đánh bại được một đối thủ mà ván thứ hai vẫn bảo trì được thế hoà, trận giao đấu hung mãnh trấn áp núi sông vừa nãy càng khiến cho người ta khó quên.
- Xùy!
Bên trong Thiên Hồ Đế Quốc, sau trận đấu bất phân thắng bại của Tương Quân cùng Minh Gia, lại có một thanh niên bay vút ra đáp nhẹ vào trong sân.
Sự xuất hiện của thiếu niên này nhất thời làm cho ánh mắt của không ít nữ tử xung quanh trở nên đờ đẫn.
Chỉ thấy rằng gương mặt của thiếu niên này giống như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, lông mày rậm, lông mi dài cong nhẹ, còn có một đôi mắt lấp lánh như sao. Liếc qua thân hình một cái, da thịt trắng nõn, chiếc mũi anh tuấn, đôi môi giống như cánh hoa hồng, dường như lúc nào cũng có thể khiến hàng vạn cô gái đều phải choáng váng vì nụ cười của mình, quả là một mỹ nam tử.
- Rất soái a.
Mặc dù biết rằng đối phương là người của Thiên Hồ Đế Quốc, nhưng ở bên trong quảng trường vẫn có không ít nữ tử nhìn mỹ nam kia đến thất thần.
Bên trong Thạch Long Đế Quốc, không ít ánh mắt đều rơi vào đội hình của Đỗ gia. Từ trong ánh mắt soi mói của mọi người, thân ảnh Đỗ Dật từ từ đi ra biên giới của thành lâu, bạch y, tóc đen, không loạn không bó, lộ ra thân hình thon dài cao ngất khiến người ta nhìn theo cũng trở nên rung động. Không biết là cố ý hay là vô ý, ánh mắt không để lại dấu vết liếc qua Đỗ Thiếu Phủ ngồi ở cách đó không xa, trong mắt có chút hàn thoáng qua, sau đó liền thả người nhảyxuống quảng trường.
- Ầm!
Đỗ Dật sau khi hạ xuống liền tỏa ra một cỗ khí lãng vô hình làm cho mặt đất khẽ run lên. Mắt thấy mỹ nam tử đang ở trước mặt kia, thì tận sâu trong đôi mắt liền hiện lên một tia sáng, lộ ra vẻ ngạo nghễ.
- Đỗ Dật của Đỗ gia muốn xuất thủ!
Đỗ Dật lên sân khấu liền có rất đông ánh mắt quan tâm, nhưng trong đó cũng có không ít những ánh mắt mang vẻ phức tạp. Chung quy thì cũng do hai ngày trước Đỗ Dật cũng đã từng xuất thủ, chỉ là kết cục thì có chút thê thảm.
Đỗ Dật lên sân khấu, bên trong Đỗ gia, rất đông ánh mắt liền chăm chú quan sát, ánh mắt của không ít vị lão giả cũng trở nên khẩn trương.