Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 44: Lại đây phiền toái

Chương Trước Chương Tiếp

Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ từ trong phòng bếp lấy thức nhắm ra, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, minh nguyệt treo cao, nguyệt hoa như luyện, không phải ngày mười lăm tháng tám, nhưng hôm nay ánh trăng cũng rất sáng.

Hai phụ tử ngồi xuống, không nói lời nào.

Đỗ Đình Hiên cả người là mùi rượu, ngẩn đầu uống một ngụm rượu, sau đó đưa bầu rượu cho Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:

- Không có việc gì chứ?

- Không có việc gì, chỉ là đi Man Thú sơn mạch một vòng.

Đỗ Thiếu Phủ biết lão cha tửu quỷ đang hỏi chuyện tình mình mất tích, cùng Nhị bá nói là mình vụng trộm tiến vào Man Thú sơn mạch tôi luyện một chút, không có nói sự tình tố y phụ nhân, miễn cho liên lụy Phục Nhất Bạch. Đỗ Thiếu Phủ cũng không nói với Nhị bá chuyện tình Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Tử Viêm Yêu Hoàng, miễn cho rước lấy phiền toái, đến lúc đó không biết nên giải thích thế nào.

Đỗ Thiếu Phủ tiếp nhận bầu rượu uống một ngụm, sau đó trả cho lão cha tửu quỷ. Từ nhỏ cùng lão cha tửu quỷ uống rượu, hồi còn nhỏ còn trộm uống qua, nên tửu lượng cũng không tệ.

- Nga.

Đỗ Đình Hiên chính nhẹ giọng nói một câu, tiếp nhận bầu rượu uống một hớp lớn, sau đó lại không nói gì.

Đỗ Thiếu Phủ sớm đã quen phụ tử hai người ở chung như vậy, sau đó hai phụ tử ngươi một ngụm ta một ngụm, đêm nay tựa hồ uống cực kỳ nhiều, thẳng đến Đỗ Thiếu Phủ có chút váng đầu, sau đó ghé vào trong tiểu viện ngủ say....

Sáng sớm, thời điểm Đỗ Thiếu Phủ thanh tỉnh, xoa hai mắt, phát hiện chung quanh một mảnh tối đen.

- Lại ở trong Tổ Từ thạch quan sao.

Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy đẩy nắp thạch quan, mình quả nhiên lại ở trong Tổ Từ thạch quan, cả người ướt đẫm, ra không ít mồ hôi, phía trên có một chút tạp chất, thân thể lại cảm giác phạt mao tẩy tủy.

- Thiếu Phủ thiếu gia, gia chủ ở thư phòng muốn gặp ngươi.

Thời điểm từ trong tổ từ trở lại đình viện, lão cha tửu quỷ đã không ở trong đình viện, tắm rửa một chút, thay đổi tử bào, Đỗ Thiếu Phủ thấy Tiền viện tổng quản không biết đến đây lúc nào, tất cả mọi người Đỗ gia xưng là Lâm bá, một lão nhân tuổi qua hoa giáp, chính là người Đại bá cực kì coi trọng, ở toàn bộ Đỗ gia địa vị khá cao, nói là Đại bá muốn gặp mình.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, ngày hôm qua Nhị bá liền nhắc tới Đại bá muốn gặp mình, không nghĩ tới sáng sớm Đại bá lại sai người đến tìm, sau đó nhớ tới cái gì, nhìn hoa giáp lão nhân hỏi:

- Lâm bá, Đỗ Hải ở hậu viện năng lực làm việc như thế nào?

- Này...

Lão nhân nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười nói:

- Thiếu Phủ thiếu gia không nói ta còn quên, Đỗ Hải này là tổng quản hậu viện, nhưng gần đây năng lực làm việc càng ngày càng kém, ta đang định trừng phạt một chút.

- Lâm bá, ngài là người Đại bá coi trọng, cũng là người Đỗ gia ta coi trọng, Đỗ gia còn làm phiền ngài lo lắng, những người không hợp cách kia, không nên nuông chiều thì tuyệt đối không cần nuông chiều.

Đỗ Thiếu Phủ nói xong, mỉm cười nhẹ nhàng rời đi.

Nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, lão nhân hiện lên ý cười nói:

- Xem ra vị thiếu gia này muốn động đao, ai nói vị thiếu gia này ngốc, nhi tử của tam gia, làm sao có thể ngốc chứ, hiện tại Đỗ gia cũng nên tẩy bài một chút.

Đỗ Thiếu Phủ đến thư phòng của Đại bá.

Đại bá không có để mình đi đại sảnh mà là thư phòng, Đỗ Thiếu Phủ biết bởi vì Đại bá luôn không có ghét bỏ mình, người có thể tiến vào thư phòng của Đại bá cũng không nhiều lắm.

- Thiếu Phủ, mau để Đại bá nhìn xem.

Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ đẩy cửa vào, một đại hán khoảng bốn mươi ngẩng đầu, sau đó cao hứng đi lên đón.

- Đại bá.

Đỗ Thiếu Phủ hành lễ, đại hán anh khí trước mắt đúng là Đại bá của mình Đỗ Chấn Vũ, toàn bộ Thạch Thành cũng là nhân vật thanh danh hiển hách.

- Sự tình của ngươi ta nghe nói qua, không có việc gì là tốt rồi, lần sau không nên một người chạy tới Man Thú sơn mạch nữa.

Đỗ Chấn Vũ vỗ bả vai của Đỗ Thiếu Phủi, kéo vào trong thư phòng, ánh mắt từ ái, sau đó nói:

- Ta nghe nói ngươi đã có thể tu luyện, thật không?

- Ân, có thể tu luyện.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, điểm này không có gì giấu diếm, dù sao hiện tại tất cả mọi người Đỗ gia đều biết.

- Khôi phục là tốt rồi, khôi phục là tốt rồi, thiên hữu Đỗ gia ta.

Đỗ Chấn Vũ rất kích động, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười cao hứng, thật lâu sau, thần sắc hơi nghiêm túc một ít, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Còn có một tháng nữa, là Thạch Thành ngũ đại gia tộc ước định ba năm tuổi trẻ đại tái một lần, nếu có thể đoạt giải quán quân, trừ người thắng lợi có thể được chỗ tốt thật lớn ra, ngay cả gia tộc cũng nhận được không ít chỗ tốt, ngươi hảo hảo chuẩn bị một chút, đến lúc đó Đỗ gia cần ngươi.

- Ân.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, ba năm ngũ đại gia tộc tụ hội một lần, trước kia liền nghe nói qua.

Cùng Đại bá hàn huyên một lúc, Đỗ Thiếu Phủ mới cáo từ rời đi, đối với một ít vấn đề Đại bá hỏi, đều qua loa lấp liếm, chuyện tình ở trong Man Thú sơn mạch, cũng nói là mình muốn đi tôi luyện một phen.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, Đỗ Chấn Vũ nhìn ngoài thư phòng, trên khuôn mặt cao hứng dần dần thu liễm, trong mắt hiện lên ngưng trọng nói:

- Ngũ đại gia tộc ba năm một lần tụ hội, hi vọng lúc này đây không nên xuất hiện biến cố gì mới tốt.

...

Tàng Võ Lâu, trong tiểu viện rộng lớn.

Phục Nhất Bạch ngồi trên mặt đất, nhìn con kiến ở trên đất tới tới lui lui, ánh mắt nhìn không chuyển mắt, thoạt nhìn cực kì nghiêm cẩn, nhưng không dám ngẩng đầu.

Đỗ Thiếu Phủ đứng ở sau lưng Phục Nhất Bạch, sau đó chuyển tới phía trước, tuy nói với Nhị bá cùng Đại bá là mình chủ động tiến vào Man Thú sơn mạch, không muốn liên lụy Phục Nhất Bạch, nhưng không có nghĩa là có thể cho rằng không có phát sinh qua cái gì, ít nhất phải tìm Phục Nhất Bạch hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

Phục Nhất Bạch không lưu dấu vết xoay người, lại đưa lưng về phía Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nhìn con kiến.

Đỗ Thiếu Phủ phát hỏa, trực tiếp ngồi xổm ở trước mặt Phục Nhất Bạch nói:

- Lão Bạch, dù sao ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?

- Giải thích gì?

Vẻ mặt Phục Nhất Bạch mờ mịt ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt thoạt nhìn rất vô tội.

- Đừng giả ngu, phụ nhân xinh đẹp kia là chuyện gì, ngươi có biết hay không, lúc này đây ta kém chút bị ngươi hại chết.

Đỗ Thiếu Phủ càng nói càng tức, càng nói càng kích động, mình hoàn toàn là bị lão gia hỏa này liên lụy, cửu tử nhất sinh, kém chút xong đời, không nghĩ tới hiện tại lão gia hỏa này còn chết không nhận tội.

Phục Nhất Bạch nhìn Đỗ Thiếu Phủ, chút không để ý đến khuôn mặt kích động của Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Vậy hiện tại ngươi đã chết chưa?

Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, cắn răng nói:

- Chưa.

- Vậy ngươi có thiếu tay thiếu chân không?

Phục Nhất Bạch tiếp tục hỏi.

Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục cắn răng, trả lời:

- Cũng không có.

- Vậy thì đúng rồi.

Phục Nhất Bạch liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó nói:

- Nàng thoạt nhìn lạnh lùng, kỳ thực căn bản sẽ không giết người lung tung, nhưng thật ra ngươi, thiên đại cơ duyên cũng bị bỏ lỡ, trên đời này bao nhiêu người muốn bái nhập đến môn hạ của nàng, nếu ngươi tìm một cơ hội quấn quít lấy nàng mà nói, nói không chừng nàng sẽ thu ngươi làm đồ đệ, đến lúc đó đủ để ngươi danh chấn thiên hạ, so với ở Đỗ gia nho nhỏ tốt hơn nhiều, thật sự là thay ngươi đáng tiếc a.

Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, nghe Phục Nhất Bạch nói, giống như mình còn thiếu Phục Nhất Bạch một cái thiên đại nhân tình vậy.

- Phục Nhất Bạch, ngươi đứng lại đó cho ta.

Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, Phục Nhất Bạch đã biến mất ở tại chỗ.

Một lát sau, phía sau núi Đỗ gia, khói bếp lập lờ.

Đỗ Thiếu Phủ cùng Phục Nhất Bạch ăn thịt nướng, lang thôn hổ yết.

Chẳng qua mặc kệ Đỗ Thiếu Phủ hỏi Phục Nhất Bạch thân phận của tố y phụ nhân, cùng nàng quan hệ như thế nào, Phục Nhất Bạch đều úp úp mở mở, đến cuối cùng, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ có rất nhiều nghi vấn, cũng chỉ có thể tự mình buồn bực.

- Cái gì đó trên người ngươi, nhớ cất kỹ, đừng có đánh mất, có thể tự mình lĩnh ngộ ra hay không, liền xem tạo hóa của ngươi.

Sau khi ăn xong, Đỗ Thiếu Phủ ợ một cái, Phục Nhất Bạch đột nhiên nói với Đỗ Thiếu Phủ một câu mạc danh kỳ diệu, sau đó nói:

- Ăn no rồi, ta trở về ngủ trưa.

Đỗ Thiếu Phủ lại ngây ra một lúc, thời điểm phục hồi tinh thần lại, thân ảnh của Phục Nhất Bạch đã biến mất không thấy.

- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi rốt cục đã trở lại.

Buổi chiều, Đỗ Thiếu Phủ từ sau núi trở về, mới vừa đi đến cửa hậu viện, đã bị một đám người ngăn chận.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, ngăn mình đều là người quen, Đỗ Hạo, tôn tử của đại trưởng lão cũng ở trong đó, còn có Đỗ Hướng cùng Đỗ Duyên, cái khác cũng đều là đệ tử Đỗ gia.

Nhìn những người này, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, sau đó lộ ra ý cười nói:

- Các ngươi là tới đưa đan dược cùng Huyền tệ cho ta sao, xem ra các ngươi còn không có quên, các ngươi còn thiếu ta mười năm đan dược cùng Huyền tệ a.

- Nợ ngươi cái rắm, nhanh trả Trúc Cơ đan cùng máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cho chúng ta, bằng không chúng ta sẽ không khách khí!

Đỗ Hạo giận dữ, máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang bị cướp đi, hắn làm sao có thể nuốt xuống ác khí trong lòng, lúc trước cha hắn đi tìm gia chủ, nhưng gặp phải Đỗ Thiếu Phủ ly kỳ mất tích, cuối cùng cũng chỉ có thể không giải quyết được gì. Nghe nói ngày hôm qua Đỗ Thiếu Phủ trở lại, vì thế liền hội tụ nhân mã hạo hạo đãng đãng đến tìm Đỗ Thiếu Phủ tính sổ, không nghĩ tới vừa khéo ở phía sau viện gặp gỡ.

- Đỗ Thiếu Phủ, mau giao Trúc Cơ đan cùng máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.

Đỗ Hướng cùng Đỗ Duyên cũng quát lớn, hơn một tháng này, bọn họ quả thực là không mặt mũi gặp người, phần thưởng của ba người đều bị Đỗ Thiếu Phủ cướp đi, hiện tại các trưởng bối Đỗ gia nhìn bọn họ, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi.

Thậm chí bọn họ còn không dám ra cửa, chuyện tình ba người bọn họ ngay cả một chiêu của Đỗ Thiếu Phủ cũng tiếp không được đã sớm truyền đến các đại gia tộc, người Ngạn gia, Trình gia, Tần gia, Bạch gia vừa thấy bọn họ, liền lớn tiếng giễu cợt, hiện tại biến thành nhân vật cả thành đều biết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️