Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 439: Vòng chiến thứ nhất

Chương Trước Chương Tiếp

Người ta tấp nập, tiếng hò hét vang dội, dưới bầu không khí sôi trào kia, lúc này trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng dâng lên một ít nhiệt huyết, có chút chờ mong quyết đấu bắt đầu.

Ánh mắt nhìn quét bốn phía, sau đó Đỗ Thiếu Phủ nhìn theo nơi mà Trấn Bắc Vương vừa nhắc tới, nơi đó có mấy chục bóng người đang đứng, phía trước ngồi khoảng mười người, từ đó mơ hồ truyền đến khí tức cực kỳ cường hãn.

- Là hắn. . .

Mà sau khi ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn trong đó, nhất thời hơi nhướng mi.

Thanh niên kia Đỗ Thiếu Phủ liếc một cái liền nhận ra, không ngờ ở đây lại gặp được hắn, đó chính là Lữ Khôn của Xà Tông, lúc trước hắn đã gặp và cũng từng giao thủ qua ở Man Thú Sơn Mạch, không ngờ oan gia ngõ hẹp là có thật.

Một ánh mắt âm tà lạnh lùng, cũng lập tức từ đôi mắt dài nhỏ một mí của Lữ Khôn bắn ra, chặt chẽ rơi trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Bốn mắt nhìn nhau, đều là hơi sững sờ, sau đó ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi khiêu khích.

Ánh mắt âm tà kia lại nổi lên một đạo cười gằn, trở nên càng ngày càng âm tà hơn.

Boong!

Ngay lúc này, một tiếng chuông du dương lanh lảnh từ trên thành lâu vang vọng ra, cùng lúc đó, quảng trường phía dưới, tiếng ồn ào thét chói tai cũng lập tức yên tĩnh lại.

Theo lúc tiếng chuông vừa dứt, thân thể gầy gò của Trấn Bắc Vương đứng lên, ánh mắt đảo qua quảng trường phía dưới.

Mà giờ khắc này, toàn bộ trong ngoài quảng trường, vô số ánh mắt rơi vào trên ngươi vị nắm giữ danh vọng cực cao ở đế quốc này, danh vọng của Trấn Bắc Vương, tuyệt đối cao hơn vị tân Hộ Quốc Vương kia.

- Thạch Long đế quốc, Hồ đế quốc, người trẻ tuổi hai nước quyết đấu tranh tài, mỗi nước phái năm người luân phiên chiến đấu, người thua lui ra, người thắng tiếp tục, mãi đến tận khi một bên năm người đều thua, hiện tại ta đại biểu Thạch Long đế quốc, tuyên bố quyết đấu bắt đầu!

Cùng lúc đó, theo tiếng nói của Trấn Bắc Vương truyền ra, cách đó không xa trong đội hình của Hồ đế quốc, một ông lão tóc đen đứng dậy, mắt nhìn bốn phía, lớn tiếng nói:

- Trong quyết đấu, người không chủ động đầu hàng thì sinh tử theo thiên mệnh, người thắng cuối cùng, nhận được mười cái ‘ phủ ’ địa của đế quốc đối phương, hiện tại ta đại biểu Hồ đế quốc, tuyên bố quyết đấu bắt đầu!

Theo hai tiếng nói gần như trước sau vang vọng ở giữa không trung, khiến cho vô số người vây xem ở bốn phía quảng trường nghe rõ ràng.

Uỳnh. . .

Lúc đó bốn phía quảng trường, tiếng hò hét cuồn cuộn.

Gần như ngay khi Trấn Bắc Vương cùng ông lão tóc đen kia vừa dứt lời, bên trên thành lâu, trong đội hình của Hồ đế quốc, một bóng người nhất thời bay vụt ra.

Xì. . .

Thân hình kia trực tiếp nhảy vụt xuống mặt đất từ bên thành lâu, thả người nhảy một cái, giống như Thương Ưng chụp mồi, trong rất nhiều ánh mắt kinh ngạc trực tiếp rơi vào giữa quảng trường.

Xì xì. . .

Ngay lúc thân thể hắn sắp hạ xuống đất, quanh thân một luồng huyền khí nhất thời phun trào ra, lập tức thân thể ở giữa không trung xoay tròn bảy trăm hai mươi độ, rồi từ từ rơi vào giữa quảng trường.

Đó là một thanh niên hai mươi hai mốt tuổi, màu da trắng nõn, khí chất bất phàm, bên trong ngũ quan thanh tú mang theo một vệt tuấn tú, ánh mắt lóe lên quang mang sắc bén, lập tức ánh mắt nhìn về phía trên thành lâu của Thạch Long đế quốc, lãnh đạm hét lên:

- Hồ đế quốc Phó Tuấn Nghị, mong chỉ giáo!

- Ta đến giao thủ với hắn trước.

Bên trên thành lâu, Cốc Tâm Nhan dứt lời, hai con ngươi lấp loé ánh sáng, hơi phất tay áo, thân thể uyển chuyển nhất thời lướt qua, trong sự chú ý của toàn trường, giống như lá rơi trong gió ở giữa không trung từ từ dao động, lạnh nhạt tao nhã lướt xuống.

Thân ảnh kia quần đỏ sáng sủa, tư thái uyển chuyển, dáng người khí chất động lòng người, không nhiễm khói lửa nhân gian, nhất thời làm cho toàn trường truyền ra không ít tiếng hoan hô reo hò.

Liền ngay cả trên tường thành, không ít thanh niên nam nữ cũng reo hò khen hay vì thân pháp điều động khống chế của Cốc Tâm Nhan, một ít lão nhân cũng âm thầm gật đầu.

Trên quảng trường, hai bóng người bốn mắt nhìn nhau, nhìn Cốc Tâm Nhan từ từ rơi, trên khuôn mặt Phó Tuấn Nghị xẹt qua một chút ý cười nhàn nhạt ác liệt, nhất thời quanh thân huyền khí phun trào, trong ánh mắt, ánh sáng nhàn nhạt phát ra.

Khuôn mặt xinh xắn của Cốc Tâm Nhan khẽ động, tựa hồ cảm giác được cái gì, lập tức ngưng thần, huyền khí phun trào, không gian xung quanh nhất thời khí tức căng thẳng.

Sau khi hai người đứng trên đài, ánh mắt toàn trường nhất thời chăm chú nhìn kỹ, bên trong khí tức căng thẳng cũng từ từ sôi trào, trận quyết đấu chờ mong đã lâu rốt cục sắp mở màn.

Xì xì!

Cốc Tâm Nhan di chuyển, trong hai con ngươi mỹ lệ, ánh sáng tỏa ra, Thủ Ấn trong tay bắt đầu biến hóa ngưng tụ, từng đạo từng đạo Thủ Ấn biến hóa, từng luồng năng lượng nhất thời từ xung quanh cấp tốc dao động truyền đến.

- Muốn bố trí phù trận sao, không dễ dàng như vậy đâu!

Phó Tuấn Nghị quát lạnh một tiếng, khóe miệng hơi nhíu, quần áo gồ lên, bóng người như quỷ mị vụt qua, cấp tốc xuất hiện ở trước người Cốc Tâm Nhan, hơi phất tay, phù văn phun trào, huyền khí lan tràn ra xung quanh, bao phủ bầu trời, cuồng mãnh như nước lũ bạo phát, bao phủ về phía Cốc Tâm Nhan, ngăn cản Cốc Tâm Nhan bố trí phù trận.

Khuôn mặt Cốc Tâm Nhan hơi biến sắc mặt, cuồn cuộn năng lượng hội ép, đối phương tốc độ nhanh kinh người, không thể không buông tha cho việc bố trí phù trận, bóng người cấp tốc tránh khỏi công kích.

Cùng lúc đó, quanh thân Cốc Tâm Nhan một đạo huyền khí bao phủ, phất tay hóa thành chưởng ấn, mênh mông uy thế lan tràn, mượn thế bay về phía Phó Tuấn Nghị.

Phó Tuấn Nghị ánh mắt sắc bén, bóng người như điện, nghiêng người về phía sau một góc bốn mươi năm độ, vừa tránh khỏi một đòn của Cốc Tâm Nhan, tay nắm thành quyền, bao bọc bùa chú bí văn, đánh về phía sau lưng Cốc Tâm Nhan.

Trong thời gian ngắn, quảng trường bỗng nhiên như muốn nổ tung, bóng người đan xen như chớp, từng đạo từng đạo công kích hung hiểm đan xen, ít có thể chạm thẳng vào nhau, nhưng thường thường chính là loại này giao thủ, càng thêm hung hiểm vạn phần.

Rầm rầm rầm!

Mà một khi hai người chính diện giao thủ, huyền khí của từng người mạnh mẽ va chạm, liền có thể khuấy động bầu trời, phù văn vỡ vụn, từng trận tiếng vang trầm đục thỉnh thoảng truyền ra.

Không nghi ngờ chút nào, hai người đều bất phàm, không có bất luận ai là kẻ yếu, trên thành lâu quan sát không ít lão nhân cũng thầm than không ngớt, kinh ngạc trong lòng.

Cốc Tâm Nhan biết ưu thế của mình, cho nên vẫn đang tranh thủ cơ hội bố trí phù trận, muốn phát huy thực lực song tu Phù Đạo cùng Vũ Đạo nên có.

Nhưng Phó Tuấn Nghị kia cũng không phải ngu ngốc, còn cực kỳ thông minh, rất rõ ràng đạo lý một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, càng không cho phép Cốc Tâm Nhan bố trí phù trận, thế tiến công liên miên triển khai, gắt gao quấn quanh lấy Cốc Tâm Nhan.

Dưới tình huống như vậy Cốc Tâm Nhan vẫn không có gì biến sắc cùng hoảng loạn.

Quyết đấu đặc sắc như vậy, trong lúc nhất thời thế lực ngang nhau, người vây xem xung quanh nhìn chằm không chớp mắt, thỉnh thoảng cũng có người hét lên cổ vũ vây Cốc Tâm Nhan.

- Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh đỉnh phong, có vẻ trên hai phương diện Vũ Phù cũng tiến bộ không ít.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai người giao thủ trên quảng trường, cũng hơi biến sắc, lần này Cốc Tâm Nhan tiến bộ không ít so với Thiên Vũ đại hội lúc trước.

Chỉ là dò xét Phó Tuấn Nghị kia, làm cho Đỗ Thiếu Phủ cau mày, mặc dù Phó Tuấn Nghị vẫn đang liên miên mạnh mẽ tấn công, có điều vẫn chưa dùng tới toàn lực, sợ là hắn còn để lại thủ đoạn khác ở phía sau.

- Trận chiến của hai người bọn họ, ngươi thấy thế nào?

Chẳng biết lúc nào, ba người Quách Thiểu Phong, Quỷ Oa, Vu Tước đã đứng ở phía sau Đỗ Thiếu Phủ.

- Không nhìn ra được, hai người đều chưa hề sử dụng toàn lực, có điều nếu Cốc Tâm Nhan không tranh thủ được thời gian bố trí ra phù trận, thì sẽ bị áp chế.

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ do dự một chút, trả lời ba người kia.

Xẹt xẹt. . .

Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, giữa không trung thân thể mềm mại của Cốc Tâm Nhan giống như ngọc liễu, tay nhỏ khẽ nhúc nhích, trong tay áo một mảnh Lưu Vân Phi Tụ phù văn phun trào di động hiện lên trước người, Lưu Vân Phi Tụ lướt qua, tất cả phù văn dao động, dưới sự rực rỡ ẩn chứa năng lượng uy thế có thể phá hủy hết thảy.

- Lưu Vân Vũ!

Khẽ hét lên, tay áo Cốc Tâm Nhan chớp động, vô số phù văn tuôn ra, giống như quang kén, trấn áp bao phủ bay về phía Phó Tuấn Nghị kia.

Phó Tuấn Nghị hơi biến sắc mặt, Thủ Ấn cấp tốc biến hóa, cuối cùng ngưng tụ thành một dải lụa năng lượng phù văn, dẫn đến sóng khí cuồn cuộn ở không gian xung quanh, trực tiếp va chạm với Lưu Vân Phi Tụ.

Xì xì xì. . .

Không có tiếng nổ quá lớn truyền ra, chỉ có kình khí dâng trào đáng sợ khủng bố bao phủ, làm cho không gian run rẩy kịch liệt, lập tức dưới không ít ánh mắt kinh hãi, Lưu Vân Phi Tụ giữ lấy Phó Tuấn Nghị, chặt chẽ bao phủ hắn.

- Linh Ngọc Chưởng. . .

Dáng người thon dài, mái tóc đen như mực xõa tung sau đầu dài đến eo nhỏ, lúc này trên người một luồng dao động năng lượng dị dạng bay nhảy ở sau gáy, bóng dáng Cốc Tâm Nhan lại xuất hiện trước mặt Phó Tuấn Nghị, một chưởng ấn mạnh mẽ đánh ra, hội ép bầu trời.

- Hạn Không Chưởng!

Cả người phù văn hội tụ, Phó Tuấn Nghị toàn lực xông ra Lưu Vân Phi Tụ, đột nhiên một chưởng ấn va chạm, chỉ một lát năng lượng phù văn khủng bố chói mắt, bắn ra một mảnh quang mang phù văn óng ánh hoa mỹ, như sóng lớn dao động cuộn tròn khuếch tán ra xung quanh.

Xì xì xì. . .

Thân thể Cốc Tâm Nhan trực tiếp bị đẩy lui về phía sau mấy bước mới dừng lại.

Xì xì. . .

Nhưng lúc này thân thể Phó Tuấn Nghị lại trực tiếp bay về phía sau hơn mấy chục mét mới đứng vững được, khóe miệng lập tức ‘ xì xì ’ tràn ra một vệt máu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)