Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 436: Đêm trước quốc chiến.

Chương Trước Chương Tiếp

Bên trong cung điện trên lưng hai con Bích Huyết Long Mãng khổng lồ, có một giọng nói tang thương nhàn nhạt truyền ra, trong đó giống như có một luồng lực lượng quỷ dị, làm cho đầu óc người nghe rung động, trong tai xuất hiện cảm giác đau đớn.

- Đấu đá lung tung cùng không lễ phép ở Long Thành hình như là các ngươi, lẽ nào còn cần ta mời các ngươi xuống sao!

Theo giọng nói trầm thấp hùng hậu kia truyền ra, một bóng người hùng vĩ quanh thân bao phủ hào quang lập tức xuất hiện giữa không trung trước mặt, phù văn mơ hồ gợn sóng, quang mang Ngân Xà óng ánh bắn ra, khí tức hùng hồn đáng sợ dao động không ngớt như muốn hủy diệt, làm cho người quan sát xung quanh Long Thành cũng vì vậy mà run rẩy, nhưng lại có thể chống đỡ khí tức hung hãn trên người hai con Bích Huyết Long Mãng kia.

- Là Hộ Quốc Vương đại nhân, Hộ Quốc Vương đại nhân tới!

Vô số ánh mắt ở bốn phía khẽ run, tràn đầy kính nể cùng cung kính, Hộ Quốc Vương, trung tâm của toàn bộ đế quốc, địa vị chỉ ở dưới Quân Hoàng của đế quốc, Đỗ vương phủ từ khi đế quốc khai triều đến nay, cũng không biết qua bao nhiêu đời, luôn luôn trấn thủ nơi biên cảnh, là bức bình phong đầu tiên che chở cho đế quốc, được vạn dân cung kính ủng hộ.

Theo bóng người của Hộ Quốc Vương trôi nổi giữa không trung, dưới khí thế hội ép, thân thể hai con Bích Huyết Long Mãng cũng phải run rẩy.

- Có vẻ những năm này, thực lực của ngươi tiến bộ cũng không ít nhỉ.

Bên trong cung điện trên lưng Bích Huyết Long Mãng, hai bóng người đột nhiên xuất hiện, một ông lão tóc dài màu đen, thân hình gầy gò thon dài, một ông lão tóc dài màu nâu, thân hình to lớn khôi ngô, quanh thân hai người hào quang lan tràn, hai dòng khí tức cuồn cuộn từ trong cơ thể hai người tuôn ra, gần như là cùng lúc hội ép về phía Hộ Quốc Vương.

- Hừ!

Hộ Quốc Vương hơi hừ nhẹ một tiếng, không có động tác gì, nhưng quanh thân quanh mang Ngân Xà óng ánh lại bắn ra gấp bội, khí tức hùng hồn đáng sợ trực tiếp áp xuống khí tức trên người hai ông lão kia, lúc này toàn bộ bầu trời cũng rung lên ầm ầm.

- Đây là Long Thành, lẽ nào Hồ đế quốc muốn lão nhân chúng ta tranh đấu trước một hồi sao, ta cũng tình nguyện phụng bồi!

Lời nói nhàn nhạt truyền ra lại lộ ra một chút bá đạo, một ông lão gầy gò đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt ngăm đen kia, nếp nhăn trên mặt hơi động, một luồng uy thế lạnh lẽo thấu xương lập tức lan tràn, như muốn đọng lại toàn bộ không gian.

Dưới loại khí tức lạnh lẽo như vậy, hào quang quanh thân ông lão tóc đen cùng ông lão tóc nâu kia nhất thời liền bị ảnh hưởng, trực tiếp bị đóng băng, nhất thời trong mắt từng người xẹt qua một chút dao động.

- Không ngờ đường đường Trấn Bắc Vương cũng tới, có điều chúng ta cũng không cần giao thủ trước nữa, lần này chúng ta đến, chỉ là vì hậu bối mong muốn tranh tài mà thôi, hi vọng các hậu bối của Thạch Long đế quốc, cũng có thể bất phàm, cường hãn như Trấn Bắc Vương cùng Hộ Quốc Vương, ha ha. . . . . .

Ông lão tóc đen cười ha ha, lập tức không ít bóng người đi ra từ cung điện phía sau ông ta, có bốn nam một nữ.

Năm người này đều khoảng hai mươi tuổi đến hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khí chất bất phàm, bóng người lẳng lặng mà đứng, vô hình trung đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Trong đó một người thanh niên khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, đôi mắt mang mỉm cười, vóc người dong dỏng, khuôn mặt tuấn lãng, thoạt nhìn chính là loại hình vô cùng được nữ sinh yêu thích, chỉ có điều trong đôi mắt dài nhỏ một mí kia, mang theo một chút âm lãnh, làm cho người ta có một loại cảm giác âm tà.

Phía sau những thanh niên nam nữ bất phàm này, còn có không ít đại hán đứng trên không trung, khoảng hơn hai mươi người, từng luồng từng luồng khí tức phun trào, tu vi đều là Vũ Hầu Cảnh.

Theo sự xuất hiện của những người này, giữa không trung, trong lúc mơ hồ gió nổi mây vần, khí tức cuồn cuộn hội ép bầu trời.

Sau đó dưới sự ngước nhìn của không ít ánh mắt trên toàn bộ đế đô, chính là nhìn thấy thể tích của hai con Bích Huyết Long Mãng to lớn kia bắt đầu thu nhỏ lại, cung điện phù văn phía trên nó lấp loé, cuối cùng bị ông lão tóc đen kia thu vào lòng bàn tay.

Vèo vèo. . . . . .

Lập tức mấy chục bóng người biến mất giữa không trung.

- A, vừa nãy là Trấn Bắc Vương lão nhân gia tự mình xuất hiện sao.

- Trấn Bắc Vương là một trong số tám đại vương phủ còn tồn tại phải không, thế lực của Tạ vương phủ, từ trước đến nay chỉ kém hơn Đỗ vương phủ.

- Hộ Quốc Vương cùng Trấn Bắc Vương xuất hiện, có vẻ lần này Trình Hoàng cực kỳ coi trọng chiến tranh của hai nước, dĩ nhiên là giao cho cả Đỗ vương phủ cùng Tạ vương phủ."

- Vừa rồi khí tức của người Hồ đế quốc thật mạnh, chỉ là uy thế cũng đã khiến huyền khí trong cơ thể người ta bị tắc nghẽn, thật là đáng sợ.

. . .

Vào đêm, ánh trăng lưỡi liềm trong sáng treo cao, trang điểm cho bầu trời đêm vô biên vô hạn có vẻ rộng lớn mà lại thần bí.

Đỗ vương phủ, hùng vĩ bao la, trong những năm tháng truyền thừa dài đằng đẵng của Thạch Long đế quốc, từ khi khai quốc cho đến tận bây giờ, đều là hoành hành đế quốc, thanh danh hiển hách.

Đỗ gia cường giả đông đảo, trong các nguyên lão lúc trước khai quốc, không ít gia tộc và thế lực cũng đã nhấn chìm với thời gian, nhưng dài lâu nhất chỉ có Đỗ gia, vẫn tồn tại từ khi Thạch Long đế quốc khai quốc truyền thừa cho tới bây giờ.

Mỗi một đời Đỗ gia đều sẽ xuất hiện mấy người trẻ tuổi tài giỏi, bảo đảm chắc chắn Đỗ vương phủ mạnh mẽ và hưng thịnh, vẫn sừng sững bên trong đế quốc.

Trong đại điện, rất nhiều lão nhân cùng trưởng lão của Đỗ gia đang ngồi ở đây.

Lúc này có một đại hán trung niên ngồi ngay ngắn, bên trong khí thế hùng hồn lại lộ ra sự bá đạo, trong đôi mắt thâm thúy, ánh sáng trong mắt như lôi điện lóe lên, chính là Hộ Quốc Vương của Đỗ gia thế hệ này - Đỗ Thanh Thành.

- Ngày mai quốc chiến, mấy tên thanh niên hậu bối của Hồ đế quốc kia rất bất phàm, Đỗ Dật còn bị thương, như vậy tựa hồ cực kỳ bất lợi với chúng ta.

Một người nói.

- Mặc dù vậy nhưng đỗ dật cũng đã gần như khôi phục hoàn toàn rồi, huống hồ có Đỗ Thương ở đây, chúng ta cũng không cần lo lắng, hiện tại trong lớp người cùng lứa, lại có mấy người có thể có thực lực như Đỗ Thương, chúng ta ẩn giấu lâu như vậy, vẫn cung cấp tài nguyên tu luyện tốt nhất cho Đỗ Thương, chính là để đợi cơ hội này, có thể làm cho Đỗ Thương nổi danh, từ nay về sau, dẫn dắt Đỗ gia ta quật khởi, mạnh mẽ ở Trung Châu.

Một lão giả không tầm thường nói, ánh mắt khẽ run, khí tức ép người, tu vi thực lực rất cường hãn.

- Trong hoàng cung, lần này hoàng mệnh trọng dụng Đỗ Thiếu Phủ, đây là cố ý để Đỗ gia ta lúng túng sao, ngày mai Đỗ Thương ra tay, tất nhiên sẽ khiến Trình gia biết quyết định của mình sai lầm lớn như thế nào.

Một đại hán gầy gò trầm giọng nói.

- Cha con Đỗ Thiếu Phủ cũng coi như bất phàm rồi, một cái phân tộc, huyết mạch sắp sa sút biến mất, lại vẫn có thể sinh ra người có thiên phú như vậy, nhất định là lúc trước tổ tiên Đỗ gia chúng ta đã để lại bảo vật gì.

Một ông lão tóc trắng xoá đầy mặt chờ mong, ánh mắt khẽ run, nói:

- Người của chủ tộc chúng ta đã đi tới Đỗ gia phân tộc ở Thạch Thành, nhất định có thể tìm tới bảo vật, đến lúc đó Đỗ gia chúng ta có hi vọng đại hưng.

Đỗ Thanh Thành ngồi ngay ngắn ở giữa cung điện, vẫn là không nói gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên như lôi điện, cực kỳ khiếp người.

- Cha!

Ngay vào lúc này, ngoài Đại Điện, một người thanh niên từ từ đi vào.

Người kia khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt anh tuấn, thân hình thon dài tao nhã, mặc một cái trường bào khéo léo màu xanh nhạt, không kiêu căng, lại hiện lên quý khí phi phàm, cả người đều mang theo khí tức cao quý trời sinh.

Trong mắt người thanh niên mang theo một chút kiêu ngạo, loại kiêu ngạo kia có từ khi sinh ra, ánh mắt của hắn cũng giống như Đỗ Thanh Thành, đều là lóe lên ánh sáng sắc bén, như lôi điện.

- Thương Nhi, trận chiến ngày mai, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Thấy thanh niên này xuất hiện, Đỗ Thanh Thành rốt cục mở miệng, ánh mắt lúc này cũng chăm chú rơi trên người thanh niên.

- Ngày mai toàn lực ứng phó, tuyệt không bôi nhọ Đỗ gia.

Thanh niên ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng ngậm lấy một độ cong kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này lại khiến người ta nhìn cực kỳ thoải mái, giống như hắn sinh ra liền nên kiêu ngạo như vậy.

Hoàng cung, Kim Long Điện.

Trên cột đá có hình một con rồng quấn quanh, trông rất sống động, khí thế kinh người.

- Phụ hoàng, theo tin tức vừa rồi từ sư môn, lần này Hồ đế quốc có năm người xuất chiến, trong đó có hai người đều là người cực kỳ giỏi trong Xà Tông, đặc biệt là người dẫn đầu, tên chưa biết, thiên phú không kém nhưng cũng không coi là siêu tuyệt, nhưng hai năm qua, không biết là đạt được thứ tốt gì, dĩ nhiên kích hoạt được một luồng tổ tiên huyết thống ẩn giấu trong cơ thể, trở thành một ‘ Nhân Vương ’, mấy năm qua ở trong Xà Tông, cũng được bồi dưỡng toàn lực, thậm chí nhận được truyền thừa của cường giả trong tông, tu vi đã đến mức độ khủng bố.

Trong đại điện, dung mạo Trình Thắng Nam kiên cường giống như một đóa Tuyết Liên ngông nghênh, nhưng lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại tràn đầy vẻ lo âu.

- Nhân Vương. . .

Nghe vậy hai con ngươi Trình Hoàng lấp lóe, trong mắt nhất thời xẹt qua nghiêm nghị. . .

Xa xa, bên trong cung điện yên tĩnh, dưới bóng đêm, một nam tử dáng dấp hai mươi mốt hai mươi hai tuổi cùng một nữ tử tuổi xấp xỉ lẳng lặng mà đứng.

- Hai người các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?

Một ông lão tóc đen xuất hiện, hỏi đôi nam nữ này.

- Ta sẽ toàn lực ứng phó, sẽ không cho Mộ gia mất mặt.

Nữ tử môi đỏ khẽ nhếch, mái tóc đen mềm mại sáng bóng, vài sợi tóc buông xuống bên tai, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài, thân thể thướt tha, tuyệt đối không phải dong chi tục phấn, bên trong thanh tú lại lộ ra khí chất phi phàm, loại khí chất kia, chỉ sợ khó có thể tìm được người có thể so sánh trong đám người cùng lứa.

- Thạch Long đế quốc mà thôi, sớm nên trực tiếp diệt, nếu không phải người trong Tông hi vọng ta đến một chuyến, ta cũng lười đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)