Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 432: Hoàng mệnh long phong

Chương Trước Chương Tiếp

Hư ảnh màu vàng há mồm truyền ra tiếng thét lớn:

- Đỗ Thiếu Phủ của Thạch thành, tư chất kiệt xuất, thần dũng vô song, cáo phong Thần Dũng Hầu.

Tiếng gầm như sấm, kèm theo uy áp, vang vọng trong trời đêm Đế Đô.

- Đây là hoàng mệnh long phong, Đỗ Thiếu Phủ vậy mà được phong làm Thần Dũng Hầu.

- Hoàng mệnh long phong, thường thì chỉ để phong vương, đây là lần đầu tiên hoàng mệnh long phong là phong hầu đó!

- Đỗ Thiếu Phủ kia hình như còn chưa phải là Vũ Hầu cảnh, chưa thành hầu, đã được phong hầu trước, thật là vinh quang!

- Hoàng mệnh phong long mà phong hầu, đủ để nói đứng đầu chúng hầu đi, ngay cả vị nhân kiệt Đỗ gia kia tựa hồ cũng không có hoàng mệnh long phong đâu.

- …

Trong Đế Đô nhất thời nghị luận ầm ĩ, tiếng người huyên náo.

Chỉ trong một thoáng, nhiều thế lực đều bị xúc động, hoàng mệnh long phong, trong hoàng cung rốt cuộc là có tính toán gì, muốn ủng hộ Đỗ Thiếu Phủ sao?

Đỗ gia chấn động, không ít ánh mắt âm thầm lóe lên.

- Đỗ Thiếu Phủ của Thạch thành, Trình gia đây là cố ý sao, rốt cuộc muốn bắt đầu với Đỗ gia ta rồi.

.............................................

Hành động này của hoàng cung là đang nói lên điều gì? Là đang nhắn nhủ với Thiên Vũ học viện sao, hay là có liên quan đến Quang Minh Thần Đình?

- Chẳng nhẽ chỉ một Đỗ Thiếu Phủ, đã khiến cho hoàng cung bắt đầu có quyết định rồi ư...

- Đỗ gia của Thạch thành, Đỗ vương phủ, lần này sợ là có náo nhiệt để xem rồi.

- ...

Bên trong Đế Đô, trong các đại vương phủ đều truyền đến tiếng than nhẹ.

Trong đại điện, Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, nghe thanh âm như sấm vang đó cũng trở nên kinh ngạc, sau đó cúi đầu, trong hộp nhỏ màu vàng có một tấm lệnh bài hình mãnh hổ rực rỡ, tạo hình hung hãn dữ tợn.

- Đây là thân phận Thần Dũng Hầu của ngươi, từ hôm nay trở đi, hoàng cung trừ cấm địa nữ quyến và Kim Long Điện của ta ra, ngươi có thể tới bất cứ nơi nào, trong Đế Đô đã xắp xếp xong Hầu phủ cho ngươi.

Trình Hoàng cười nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Trình Hoàng, ta....

Đỗ Thiếu Phủ hơi nhíu lông mày đối với tất cả những việc ngoài ý muốn này.

- Ngươi đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, Thần Dũng Hầu này của ngươi chỉ nghe điệu chứ không nghe tuyên, làm tốt Thần Dũng Hầu của ngươi là được, không phải Thạch Long đế quốc có nguy cơ đại sự thì ngươi cũng không cần làm gì. Hơn nữa bên trong Đế Đô, thân phận của ngươi đặc biệt, có thân phận Thần Dũng Hầu này cũng có chút ích lợi với ngươi, ít nhất là bắt đầu từ hôm nay, có một số người muốn làm khó ngươi cũng sẽ không thể không xem ý của hoàng cung ra sao đã.

Trình Hoàng nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Đa tạ Trình Hoàng.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, lúc này cũng đã định vậy sợ là tự mình cũng không thể thay đổi, chí ít thì hiện giờ phong hiệu Thần Dũng Hầu cũng không có gì là xấu, nghe điệu không nghe tuyên, trên danh nghĩa Thạch thành thuộc về Thạch Long đế quốc, mang thân phận là người của Thạch Long đế quốc, lúc Thạch Long đế quốc khủng hoảng, đương nhiên là xuất thủ tương trợ.

- Được rồi, trời cũng đã muộn, ngươi trở về đi.

Trình Hoàng nhìn Đỗ Thiếu Phủ liền nói:

- Hai ngày sau, sẽ có một trận so tài đọ sức giữa thế hệ thanh niên của Thiên Hồ đế quốc và Thạch Long đế quốc, tới lúc đó ngươi cũng đi xem xem, ta sẽ phái người tới đón ngươi.

- Thiên Hồ đế quốc....

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, lúc trước động phủ của Khí Tôn sư phụ mở ra, liền có người của Thiên Hồ đế quốc xuất hiện ở Hắc Ám sâm lâm, bản thân hình như cũng từng giết mấy người.

Ngay sau khi Đỗ Thiếu Phủ gật đầu cáo lui, liền rời khỏi Kim Long Điện.

Đỗ Thiếu Phủ vừa ra khỏi Kim Long Điện Đỗ Tiểu Thanh liền vui vẻ thân thiết kéo tay hỏi Đỗ Thiếu Phủ:

- Ca ca, Vừa mới nói Thần Dũng Hầu kia có phải là ngươi không?

- Coi như là vậy đi, chúng ta về trước đã.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn lên ánh trăng, tựa hồ nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp thon dài cao gầy xuất hiện, nhất thời hỏi nhị công chúa Trình Diễm:

- Còn có đường khác xuất cung không, ta còn vội về?

- Có, đi theo ta.

Trình Diễm gật đầu, dẫn theo đám người Đỗ Thiếu Phủ rời đi....

Bên trong đại điện, long khí hoàng cung đày đặc, kim long lượn quanh thạch trụ như vật sống.

- Cha, người phong hắn là Thần Dũng Hầu, Đỗ vương phủ và Thần Điện bên kia sợ là có điều bất mãn với chúng ta.

Thân ảnh xinh đẹp của Trình Thắng Nam xuất hiện trong đại điện, vốn định đến tìm gia hỏa kia, không nghĩ tới tên kia lại chạy nhanh như vậy, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Trình Hoàng chắp tay, khí chất không giận mà uy, gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên nhìn Trình Thắng Nam, một lát sau lại mỉm cười nói:

- Thắng Nam, con quen biết Thiếu Phủ bao lâu rồi? Lần trước ngươi đi Man Thú Sơn Mạch, Thạch thành ngay bên cạnh, ngươi đã đến Thạch thành rồi sao?

- Cha, con không quen tên hỗn.... con không quen hắn.

Kiều nhan của Trình Thắng Nam tự dưng ửng đỏ.

- Vậy sao...

Trình Hoàng mỉm cười sau đó thấp giọng nói:

- Hắn rất được, nha đầu ngươi cũng không còn nhỏ nữa.

..............................................

Ra khỏi hoàng cung thì đã là đêm khuya, nhưng không ít con đường trong Đế Đô vẫn rất náo nhiệt.

- Thanh Thuần ca, long khí hoàng cung là gì thế?

Thấy xung quanh không có người, Đỗ Thiếu Phủ liền đem hoài nghi trong lòng hỏi Chân Thanh Thuần trong tiểu tháp.

- Long khí hoàng cung là nơi tồn tại của long mạch, quân hoàng nhân gian có long khí bảo hộ, tu luyện đế vương chi pháp, ngươi ở trong cung lẽ nào không có phát hiện đặc biệt gì sao?

Thanh âm của Chân Thanh Thuần vang lên bên tai Đỗ Thiếu Phủ, truyền vào trong óc.

Đỗ Thiếu Phủ nghe thấy thế suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Hoàng cung to như vậy, trấn thủ trung ương Đế Đô, tứ tượng tương liên, bát phương dẫn dắt, giống như một trận pháp to lớn.

Tiếng của Chân Thanh Thuần tiếp tục vang lên:

- Coi như không phí công dạy ngươi, hoàng cung đích xác là một trận pháp to lớn, trận pháp này bao quát toàn bộ đế quốc, chỉ là trận pháp này không giống bình thường, không phải phù trận công kích, cũng không phải phù trận phòng ngự, mà là tụ mạch đại trận, hình thành long mạch, dựa vào lực tín ngưỡng của hàng tỷ người dân của đế quốc hóa thành long khí, đế hoàng trấn giữ long cung, long khí hoàng cung hộ thân, tu vi không đạt thông thiên cũng không làm gì được người bên trong, muốn phá vỡ long khí hoàng cung, trừ khi phá hủy toàn bộ đế quốc, chặt đứt long mạch.

- Nói như vậy thì long khí hoàng cung đúng là khủng bố thật.

Đỗ Thiếu Phủ âm thầm tặc lưỡi, chẳng trách cảm giác được khí tức khủng bố đó trong Kim Long Điện.

Bên ngoài nhà trọ Khách Bằng, đêm khuya tại cửa chính, một thân ảnh thanh niên khôi ngô cao ngất lẳng lặng đứng, cũng không biết đã đứng bao lâu, cả người mặc lam bạch sắc trường bào, hai mắt khép hờ, trên người ít đi vai phần khí tức bá đạo, nhưng lại nhiều hơn vài phần ổn trọng và nội liễm.

Bỗng dưng, thanh niên khôi ngô cao ngất mở to hai tròng mắt, ánh mắt nổi lên một chút chấn động nhìn về phía đầu đường xa xa, mờ hồ nhìn dưới bóng đêm, một tử bào thành niên và một thanh y thiếu nữ đang đi đến.

Đi theo tử bào thanh niên và thanh y thiếu nữ đi vào, trên vai thanh niên kia còn có một tiểu mi hầu kim sắc, còn sau lưng đeo một thanh kiếm lớn.

Đi theo sau hai người còn có một con tiểu mao màu đen, trong đêm tối, hai mắt tiểu mao màu đen lại dị thường khiếp sợ.

- Ngươi đến rồi sao?

Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ Tiểu Thanh về đến cửa nhà trọ Khách Bằng, liền gặp thanh niên khôi ngô cao ngất kia, chính là người mà hôm nay vốn sẽ trở thành tân lang là Thiên gia Thiên Cổ Ngọc, lúc này có lẽ đang động phòng.

- Ta muốn bắt đầu tu luyện lại võ đạo, nên ta đã tới đây.

Cổ Thiên Ngọc hơi ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong con ngươi nhìn như rất bình tĩnh đang giấu giếm sự kỳ vọng cuồng nhiệt.

Nửa năm nay, Cổ Thiên Ngọc vốn đã hoàn toàn từ bỏ, nhưng hôm nay nhờ câu nói của Âu Dương Sảng, hắn mới biết được, trong lòng hắn không có bất kỳ sự từ bỏ nào, đối với sự theo đuổi võ đạo từ trước đến giờ đều không hề từ bỏ.

- Ta chỉ có cơ hội thành công là ba phần, có thể mở một con đường võ đạo hoàn toàn mới cho ngươi, có lẽ cơ hội thành công là ba phần cũng không có, con đường đó có thể đi bao xa ta cũng không biết, cuối cùng sẽ như thế nào ta cũng không biết, nhưng là nguy hiểm trùng trùng, cực kỳ gian khổ, người thường khó mà chịu được, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Cổ Thiên Ngọc.

- Không cần phải suy nghĩ nữa, ta đã quyết định rồi, ta bằng lòng thử, cho dù là cơ hội thành công chỉ có một phần ta cũng vẫn bằng lòng thử, sống một cuộc sống bình lặng thong dong thì chả có gì là không tốt, nhưng đó không phải là thứ ta muốn.

Cổ Thiên Ngọc không chút suy nghĩ, thái độ chắc như đinh đóng cột, trong lòng sớm đã quyết định xong.

- Như vậy sao, thôi được rồi, hôm nay ta rất mệt, ta cũng cần chuẩn bị mấy ngày, bảy ngày sau, ngươi lại tới tìm ta, bảy ngày này ngươi cũng có thể suy nghĩ cho kỹ.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Cổ Thiên Ngọc.

- Được, bảy ngày sau, ta lại tới tìm ngươi.

Cổ Thiên Ngọc gật đầu, lập tức quay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Đa tạ.

Nói xong lại xoay người rời khỏi.

- Tên gia hỏa này thời gian gần đây tựa hồ tâm tính tăng lên không ít.

Đỗ Tiểu Yêu đứng trên bả vai Đỗ Thiếu Phủ, nhìn bóng lưng Cổ Thiên Ngọc nói.

- Xem ra sẽ phải ở lại Đế Đô thêm vài ngày rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn bóng lưng rời đi của Cổ Thiên Ngọc, vẻ mặt dấy lên nụ cười, sau đó nói nhỏ:

- Nếu thật sự có thể thành công, sợ là sau này hắn có thể đề xướng một con đường võ đạo mới rồi, tâm tính hiện giờ thật sự là cái hắn cần.

- Thần Khuyết của hắn đã vỡ vụn, không thể xoay chuyển được rồi, ngươi thật sự có biện pháp sao?

Giọng nói của Chân Thanh Thuần tỏ ra hoài nghi vang lên bên tai Đỗ Thiếu Phủ.

- Nắm chắc được ba phần mà thôi, ta còn phải lấy bản thân làm thực nghiệm trước, hi vọng có thể thành công.

Đỗ Thiếu Phủ đáp.

Hai người hai thú sau đó mới cùng nhau trở về nhà trọ, lúc này đã là đêm khuya.

Trên giường nhỏ, Đỗ Thiếu Phủ ngồi khoanh chân, ngưng kết thủ ấn, quanh người bao phủ một đạo ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, một cỗ khí tức cổ xưa dập dờn tràn ra...

Rừng thưa tháng nhạt, một vòng thiển nguyệt, màn đêm từ từ dâng lên cao.

Trên rừng trúc, mây mù phiêu tán, phảng phất nổi một làn khói nhẹ giống như đang chìm trong giấc mộng.

- Quang Minh Thần Điện, hoàng cung rốt cuộc muốn làm gì, lẽ nào còn đang đung đưa bất định sao, nếu như muốn lợi dụng ta để chiếm tiện nghi của tiểu tử, lão già này tuy rằng cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng cũng tuyệt đối không đáp ứng.

Sâu trong rừng trúc, Trấn Bắc Vương đang ngắm trăng, tử y trường sam mặc trên người khiến cho bộ ngực gầy dơ xương dán vào y phục, mơ hồ nhìn như từng nhánh từng nhánh bách diệp song.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)