- Vèo vèo....
Sau khi nữ tử tóc bím đã rời đi, Đỗ Thiếu Phủ cố sức giãy dụa thoát khỏi cánh tay đang đè lên vai, từ trong ôn tuyền thò đầu ra, bắn tung tóe ra không ít bọt nước.
- Là ngươi...
Lần này Đỗ Thiếu Phủ cũng nhìn rõ nữ tử trước mặt, mâu quang sáng rực, trong bồn nước, thân thể mềm mại thẳng tắp giống như một đóa tuyết liên cứng cỏi, trong khí chất thanh nhã có một chút mát lạnh.
Nữ tử này Đỗ Thiếu Phủ sẽ không quên, chính là lúc ở Man Thú Sơn Mạch khi đó, nữ tử muốn đoạt Huyết Anh Linh Chi của mình, sau đó chính mình còn có lòng tốt xoa thuốc lên mông cho nàng.
- Hỗn đản, ai kêu ngươi làm chuyện xấu, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Lần trước ở Man Thú Sơn Mạch bị chiếm tiện nghi, lần này trong bồn nước lại bị chiếm tiện nghi, thân ảnh dưới
nước dường như đã bị hắn khi dễ một lần, thù mới hận cũ, nữ tử đâu còn nhịn được, thân thể mềm mại bỗng chốc hóa thành một đạo tàn ảnh, sóng nước bắn tung tóe, nhất thời xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm!
Sóng nước chấn động, thân thể mềm mại như ẩn như hiện, quyến rũ mê hoặc, cánh tay nhỏ chợt vung ra như tiên tử nhảy múa, chấn động lan ra, bàn tay trực tiếp đập xuống lồng ngực Đỗ Thiếu Phủ.
- Lăng Ba Tiêu Dao Bộ.
Đỗ Thiếu Phủ căn bản không có ý định chống lại, huyền khí trong cơ thể chấn động truyền ra, trong bồn nước nhất thời sóng nước như sóng lớn cuồn cuộn, trong vòng mười trượng tất cả sóng nước đều rung động hóa thành một bức tường nước ngăn cản trước người.
- Vèo vèo...
Chưởng ấn nữ tử xuyên qua, năng lượng phù văn bạo phát khuấy động, ngay lập tức tường nước vỡ tan, nước trong bồn rơi xuống như mưa lớn trút nước xuống, chỉ là lúc này, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ đã biến mất không chút dấu vết.
- Tiểu hỗn đản, ngươi không chạy thoát được đâu!
Trình Thắng Nam tức giận giậm chân, nghĩ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra vào lúc nãy, làm sao có thể nguôi giận được đây.
Đỗ Thiếu Phủ rời ôn tuyền, thôi động huyền khí, một cỗ năng lượng hỏa nhiệt tràn ra, hong khô đầu tóc và quần áo đã bị ướt nhẹp, vội vàng chỉnh sửa lại y phục, dọc theo đường cũ lập tức rời đi.
Khi đến đại môn Quảng Nguyệt Cung thì nhìn thấy Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu và Tiểu Hổ.
- Ca ca, ngươi đi đâu vậy, bọn ta đều không tìm được ngươi, trong này tuy rằng rộng lớn, nhưng không có gì vui cả.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Tiểu Thanh có chút thở dài, vốn định hôm nay đi tham gia hôn lễ, kết quả hôn lễ đã bị hủy, đến hoàng cung cũng không tìm thấy có gì vui, không khỏi có chút thất vọng.
- Đi, chúng ta về trước đã.
Đỗ thiếu Phủ nào còn dám ở lại hoàng cung, nói không chừng nữ nhân kia đã sắp đuổi đến đây rồi, tốt nhất là rời khỏi đây trước.
- Đỗ học trưởng, ngươi vẫn còn chưa gặp phụ hoàng ta, sao lại về ngay rồi.
Đỗ Thiếu Phủ còn chưa nói xong thì đã nghe một giọng nói quen thuộc truyền đến, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bước ra, bộ dáng như là vừa tắm rửa xong vậy, mái tóc còn hơi ướt, dưới lông mi nhỏ dài là đôi mắt to đẹp như hắc bảo thạch trong suốt, thân hình mượt mà rất đáng yêu.
Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, Đỗ Thiếu Phủ có chút xấu hổ, vừa mới ở trong ôn tuyền tuy rằng mờ mờ ảo ảo nhưng Đỗ Thiếu Phủ cũng loáng thoáng thấy rõ, nữ tử xuống nước sau chính là thiếu nữ trước mắt này, Trình Diễm, đệ tử mới xếp thứ nhất của Thiên Vũ học viện khi đó.
- Nữ nhân kia là đại tỷ của nàng, đại công chúa của Thạch Long đế quốc...
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời nghĩ đến nữ tử cao gầy kia, chắc chắn là đại công chúa của Thạch Long đế quốc.
- Đỗ học trưởng, ngươi sao thế?
Trình Diễm bước lên phía trước, đôi mắt mở to trong suốt nhìn Đỗ Thiếu Phủ đang ngẩn người hỏi.
- Ta không sao.
Đỗ Thiếu Phủ hoàn hồn lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói với nhị công chúa Trình Diễm:
- Vậy giờ ngươi liền dẫn ta đi gặp phụ hoàng của ngươi đi.
- Được, lúc này phụ hoàng nhất định chưa nghỉ ngơi.
Trình Diễm gật đầu, sau đó dẫn theo Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu và Tiểu Hổ rời khỏi Quảng Nguyệt Cung.
Dọc theo đường đi, thủ vệ nghiêm ngặt, hoàng cung tuần tra không ngừng cũng không gặp trở ngại gì.
Chỉ là trên đường đi dẫn theo đám người Đỗ Thiếu Phủ đã khiến không ít thị vệ chú ý.
Kim Long Điện to lớn tráng lệ, mái ngói cong vút, phủ thêm lưu li quần thú, cột trụ sơn thêm màu họa, dưới ánh trăng chiếu xuống trên nóc nhà ngói lưu li lóng lánh chiếu sáng.
Mảnh trăng lưỡi liềm xẹt qua mái cong tinh xảo, bốn phía tản ra ánh sáng mông lung mờ nhạt, khiến cho cung điện trở nên thần bí mà yên tĩnh.
Nhìn từ xa, Kim Long Điện tráng lệ cao vút trong màn đêm, tự như một tòa kim sắc.
Trình Diễm đứng trước Kim Long Điện nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Chúng ta đến rồi, phụ hoàng đang ở trong Kim Long Điện, ta dẫn ngươi đi vào.
- Những người khác đều ở ngoài chờ đi, hiền chất Thiếu Phủ, mình ngươi vào là được.
Trình Diễm vừa nói xong thì bên trong Kim Long Điện một giọng nói trầm thấp hùng hồn truyền ra.
- Đỗ học trưởng, phụ hoàng đã biết ngươi đến rồi, ngươi tự mình tiến vào đi.
Trình Diễm nói.
Tiểu Thanh, các ngươi ở đây chờ ta, không được chạy lung tung.
- Ầm....
Đỗ Thiếu Phủ vừa bước vào trong Kim Long Điện, nhất thời cả đại điện đều run lên, loại rung động này sợ là người ngoài khó mà cảm giác được, dưới sự phát hiện nhạy bén của linh hồn lực của Đỗ Thiếu Phủ, mới có thể cảm nhận được chấn động như vậy.
- Long khí hoàng cung thật mạnh, sợ là long khí của cả đế quốc đều hội tụ tại Kim Long Điện này, sợ là không có thời gian mười mấy ngàn năm, long khí hoàng cung cũng sẽ không mãnh liệt như thế, Thạch Long đế quốc quả nhiên bất phàm, long khí hoàng cung lại cường hãn đến vậy.
Bên tai Đỗ Thiếu Phủ truyền đến giọng của Chân Thanh Thuần, giọng nói đều mang theo kinh ngạc.
- Thanh Thuần ca, long khí hoàng cung có tác dụng gì đối với người bình thường?
Lúc Đỗ Thiếu Phủ tiến và đại điện, cũng thấp giọng hoài nghi hỏi Chân Thanh Thuần trong tiểu tháp, đồng thời sải bước vào đại điện, liền nhìn thấy bên ngoài Kim Long Điện có hai con rồng trên mái nhà, kim lân kim giáp rất sống động, tựa như muốn bay lên cao, khí thế kinh người, khiến lòng người run rẩy không thôi!
Sợ là người có tu vi bình thường chỉ tiến gần Kim Long Điện liền sẽ phủ phục trên mặt đất.
- Đương nhiên có tác dụng, tác dụng không phải lớn bình thường, người ở bên trong thực lực không hề yếu, để tránh phát hiện ra ta, quay về ta sẽ nói cho ngươi chuyện long khí hoàng cung.
Giọng Chân Thanh Thuần vang lên bên tai Đỗ Thiếu Phủ, sau đó liền không nghe thấy gì nữa.
Đi qua một hành lang dài, Đỗ Thiếu Phủ đi đến đại điện, bên trong đại điện lúc này đèn đuốc sáng trưng, minh châu rực rỡ, huy hoàng không gì sánh được.
Đại điện bao la rộng lớn như một quảng trường, cột trụ bên trong bốn phía đều do cột lớn màu đỏ chống đỡ, trên từng cây cột đều khắc một con rồng vàng uốn lượn quanh rất sống động, cực kỳ đồ sộ!
Từng cỗ long khí hoàng cung không chỗ nào là không có, khiến người ta hô hấp khó khăn, huyền khí muốn đình trệ!
Trung tâm đại điện, một thân ảnh mặc long bào đang đứng chắp tay, thân hình có chút mập mạp, vóc dáng không phải rất cao nhưng tuyệt đối uy nghiêm, vô hình chung, đứng trong đại điện lúc này, quanh người như có hư ảnh Kim Long xoay quanh, khiến người ta từ xa trông thấy cũng đã khiếp sợ.
- Ra mắt Trình Hoàng.
Đỗ Thiếu Phủ hơi khom mình hành lễ, thân ảnh long bào bên trong đại điện có lẽ chính là chủ nhân Thạch Long Đế Quốc, xưng là Trình Hoàng.
- Khí thế thật là mạnh!
Lúc này đối mặt với Trình Hoàng, Đỗ Thiếu Phủ cảm nhận được một loại uy áp giống như hôm trước gặp Hộ quốc vương vậy, không biết có phải vì nguyên nhân là do long khí hoàng cung không, khí thế uy áp này còn hùng mạnh hơn lúc gặp Hộ quốc vương, nó lộ ra uy nghiêm khó tả, loại mơ hồ đó cực kỳ có liên quan đến long khí hoàng cung.
- Ha ha, hiền chất không cần đa lễ, tính ra thì, ta và cha ngươi đều là bằng hữu, đương nhiên không cần khách khí.
Trình Hoàng từ từ xoay người lại, trên người rõ ràng không có bất kỳ hơi thở chấn động nào, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, long bào quanh người hiện lên sinh động như vật sống, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, tia sáng trong ánh mắt thâm thúy như ánh sáng nở rộ, nói:
- Nhìn thấy con của bạn cũ, không khỏi nhớ đến phong thái của bạn cũ năm đó, đúng là hổ phụ vô khuyển tử, tim ta được an ủi, trong lòng vui vẻ.
- Trình Hoàng quen biết cha ta sao?
Con mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, trong lòng thầm nghĩ sâu rượu lão cha giao hữu thật đúng là rộng lớn, khắp nơi đều có người quen biết.
- Đó là đương nhiên, cha ngươi Đỗ Đình Hiên, hai mươi năm trước đệ nhất Thiên Vũ đại hội của Thiên Vũ học viện, là người đứng đầu thế hệ thanh niên của cả đế quốc, các đại vương phủ cùng thế hệ không có cách nào sánh được, người như thế sao ta lại không kết giao, chỉ tiếc là....
Trình Hoàng thanh nhẹ, sải bước về phía trước, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt sâu xa lóe lên, nói:
- Nhưng mà hiện giờ tất cả đều tốt rồi, tin rằng nếu như lão hữu biết được con trai mình phong nhã tài hoa như thế tất nhiên sẽ được an ủi vui vẻ.
Nói xong dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Trình Hoàng nói:
- Hôm nay được gặp con của lão hữu, đương nhiên không thể để cho ngươi tay không mà trở về, ở đây ta có chút lẽ vật cho ngươi, cũng coi như là quà gặp mặt, ngươi tự mở nó ra đi.
Vừa nói xong, trong tay Trình Hoàng có môt hộp nhỏ màu vàng lấp lánh kim quang như có một tiểu kim long xoay quanh, trực tiếp bay thẳng tới trước người của Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ do dự một chút liền nhận lấy, hơi mở ra...
- Gào....
Hộp nhỏ màu vàng được mở ra, chỉ trong nháy mắt, kim mang trong hộp cuồn cuộn tràn ra như mặt trời tỏa sáng, kim sắc Long Ảnh gào rít, xông thẳng lên đỉnh đại điện, như muốn xuyên qua Kim Long Điện, chiếm giữ bầu trời hoàng cung, kim quang nứt ra vạn trượng, làm cho bầu trời ban đêm sáng rực như ban ngày.
Một khắc này, vô số ánh mắt trong Đế Đô đều ngẩng đầu lên nhìn không trung, một cỗ uy áp phủ xuống, khiến người ta sợ hãi chỉ muốn phủ phục.