Đỗ Thiếu Phủ cũng trực tiếp sửng sốt, nhìn người xinh tươi rực rỡ, nhan sắc bức người bên cạnh, sau đó nói với Trấn Bắc Vương:
- Lão tiên sinh đừng đùa nữa, việc này ta thật không có cách nào giúp được.
- Ngươi cái tên gia hỏa này có ý gì hả, lẽ nào ngươi ghét bỏ ta sao.
Nghe thấy Đỗ Thiếu Phủ từ chối, Tạ Phi mặt đỏ ửng lên, nhất thời trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đôi môi đỏ mọng cong lên, tiểu tử này vóc người không lớn, nhưng nếu như có ý chê nàng, chẳng nhẽ nàng thật sự không bằng những tiểu cô nương khác sao.
- Tạ tiểu thư, ta không có ý đó, ngươi cao quý xinh đẹp, khí chất hơn người, ta nào dám chê chứ, là ta không xứng với ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời nhấp miệng, không biết thế nào lại chọc phải Tạ Phi, nhưng mà bộ dáng có chút hờn dỗi đó xem ra lại rất xinh đẹp, nếu hắn có thể cưới được nàng, lão cha sâu rượu và đại bá, nhị bá chắc là sẽ rất vui đi.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đang nghĩ gì vậy, trước khi gia đình được đoàn tụ, sao có thể nghĩ đến vấn đề này.
Đỗ Thiếu Phủ tự mắng mình một tiếng, thu hồi lại tâm tư lộn xộn lúc nãy.
- Như vậy còn tạm được, nhưng mà không phải ngươi không xứng với ta, là ta.... không ở cùng với các người nữa, hai người từ từ nói chuyện đi!
Tạ Phi đối với Đỗ Thiếu Phủ nhu hòa không ít, nhưng ngay sau đó tựa hồ nhớ ra điều gì đó, kiều nhan liền sửng sốt, mặt lại đỏ ửng lên, ngay tức khắc bóng hình xinh đẹp liền nhanh chóng rời đi.
- Ha ha, tiểu nha đầu này...
Trấn Bắc Vương cười rạng rỡ, cực kỳ vui vẻ, chỉ là lại ho khan.
- Lão tiên sinh, người kiềm chế một chút.
Đỗ Thiếu Phủ liền đỡ Trấn Bắc Vương, học dáng dấp Tạ Phi, nhẹ nhàng vỗ lưng Trấn Bắc Vương, hi vọng có thể dịu bớt cơn ho khan.
- Đừng gọi ta là lão tiên sinh nữa, lúc trước Đỗ Đình Hiên cha ngươi và lão già này cũng gặp qua mấy lần, cũng thường gọi ta là Tạ lão bá, ngươi gọi ta một tiếng gia gia, cũng không thiệt gì.
Trấn Bắc Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt tràn đầy hiền từ hòa ái.
- Tạ gia gia.
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ giọng đáp, lão cha sâu rượu gọi một tiếng lão bá, hắn gọi là gia gia đích thực không thua thiệt gì.
- Được, được, được!
Trấn Bắc Vương nghe vậy, nói liền ba tiếng được, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nghiêm nghị nói:
- Hảo tiểu tử, nếu đã gọi ta một tiếng gia gia, vậy thì hãy ghi nhớ, từ giờ trở đi, ngươi một nửa là người của Tạ gia, là nửa tôn tử của lão già này, trong Đế Đô, ngươi đừng bắt nạt người khác thì thôi, nhưng nếu có người bắt nạt ngươi, ngươi cũng không cần phải sợ, sau lưng ngươi còn có cả Tạ gia làm hậu thuẫn, không phải nể ai hết.
Nhìn cụ già gầy nhòm bên cạnh, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ dâng lên cảm giác ấm áp, khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Đỗ Thiếu Phủ dìu Trấn Bắc Vương ngồi xuống ghế, sau đó trò chuyện cùng Trấn Bắc Vương, nói chuyện trời nam đất bắc, giống hệt như hai ông cháu vậy, thỉnh thoảng họ lại cười lớn, ông hiền cháu thảo, khiến người ngưỡng mộ.
Đỗ Thiếu Phủ cũng coi như hiểu được thế nào gọi là nhà có một người già giống như có một báu vật, Trấn Bắc Vương thiên văn địa lý, chuyện lạ lùng lí thú đều biết không ít, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ hiểu biết thêm được không ít tri thức.
Bất tri bất giác, một già một trẻ đã nói chuyện tới chập tối, cho đến trời tối mịt, Đỗ Thiếu Phủ mới cáo từ rời đi.
Mặt trời đã khuất hẳn, rừng trúc nhuộm một màu xám bạc, gió nhẹ nhàng thổi lất phất qua từng khóm trúc, không ngừng phát ra âm thanh xào xạc.
Trấn Bắc Vương nhẹ nhàng nằm trên ghế.
Tạ Phi khe khẽ bước đến bên, khí như u lan, lộ ra vẻ kiều mị, sau đó lẳng lặng đứng trước ghế.
- Phi nhi nha đầu, đã tiễn tiểu gia hỏa đó đi chưa?
Trấn Bắc Vương từ từ ngồi thẳng dậy, trên khuôn mặt gầy gò vẫn là đôi mắt sáng ngời không chút vẩn đục.
- Hắn chắc là đi hoàng cung rồi.
Đôi mắt đẹp của Tạ Phi có chút trông mong, gió nhè nhẹ thổi qua rừng trúc, sợi tóc rơi xuống bên hông tùy ý tung bay, con ngươi do dự một hồi mới hỏi Trấn Bắc Vương:
- Gia gia, chuyện của cha hắn với Đỗ Vương Phủ, sao người không nói cho hắn biết?
- Ta đau lòng cho tiểu tử đó, Đỗ Vương phủ mười bảy năm trước quá đáng rồi, lần này lại quá đáng như vậy, thật không biết lão già Đỗ gia đó nghĩ gì nữa, cho rằng liên tục bế quan không xuất hiện là có thể coi tất cả chưa từng xảy ra sao.
Trong ánh mắt Trấn Bắc Vương đột nhiên tản ra một chút sắc bén, giống như mãnh thú ngủ đông đột nhiên thức tỉnh vậy:
- Tiểu gia hỏa đó nếu đã gọi ta một tiếng gia gia, vậy sau này chính là tôn tử của Tạ Thiên Hồng ta, lão già Đỗ gia đó coi như không nhìn thấy, nhưng ta vẫn còn sống, Đỗ vương phủ nếu lại quá đáng ta cũng không ngồi yên.
- Gia gia, người chú ý thân thể.
Tạ Phi nhẹ giọng nói, trong đôi mắt hiện lên chấn động, đã rất lâu nàng không thấy gia gia quyết liệt như vậy rồi.
- Hô...
Hơi thở của Trấn Bắc Vương hòa hoãn một chút liền quay đầu nói với Tạ Phi:
- Phi nhi nha đầu, chuyện bên ngoài coi chừng một chút, chỉ cần nó ở Đế Đô, thì không được để nó bị bắt nạt nữa, còn có hoàng cung, có chút chuyện hắn cũng không rõ lắm, cũng đừng để người khác lợi dụng, nếu cần thiết hãy nhắc nhở nó một chút.
- Con hiểu rồi.
Tạ Phi gật đầu, nhìn Trấn Bắc Vương hỏi:
- Gia gia, vậy sau này hắn chính là đệ đệ của con rồi?
- Ôi, tiểu tử đó nếu như làm cháu rể thì thật không tệ chút nào.
Trấn Bắc Vương khẽ thở dài, nhẹ giọng:
- Chuyện của những người trẻ các con, ta cũng không quản nữa, tiểu nha đầu ngươi giờ còn chưa ra tay, sau
Này tiểu gia hỏa đó bị tiểu bạng (béo) cô nương lừa đi mất, ngươi hối hận cũng không kịp đó.
……………………………
- Thực lực của thằng nhóc vừa nãy cũng được đó.
Trên đường phố, bên tai Đỗ Thiếu Phủ truyền đến giọng nói của Chân Thanh Thuần.
- Thằng nhóc...?
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, nhất thời hỏi Chân Thanh Thuần trong tiểu tháp:
- Thanh Thuần ca, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?
- Dù sao trong mắt ta thì tên kia chỉ là một thằng nhóc mà thôi.
Thanh âm của Chân Thanh Thuần có vẻ cực kỳ đắc ý, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Gần đây ngươi chú ý một chút, lại giúp ta tìm chút linh dược, đan dược trợ giúp bồi dưỡng nguyên thần đi.
- Được, không thành vấn đề.
Đỗ Thiếu Phủ đáp.
Dưới màn đêm hoàng cung hùng vĩ to lớn kinh người, tường đỏ cao chót vót, như một con cự long chiếm cứ ở trong Đế Đô long thành.
Trước khi Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ đến hoàng cung, quảng trường trước cửa cung to lớn bát ngát, thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, khiến người ta căn bản không có nơi ẩn náu, ở rất xa đã có thủ vệ hoàng cung bước lên trước gặng hỏi.
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ lấy ra Long Văn lệnh bài mà nhị công chúa Trình Diễm giao cho, nói là cần tìm công chúa, thủ vệ nhất thời run lên, ánh mắt liền khác hẳn, thủ vệ dẫn đầu tự mình dẫn đường, cung kính không gì sánh bằng, dẫn đám người Đỗ Tiểu Thanh cùng tiến vào trong cung.
Bước vào hoàng cung, Đỗ Thiếu Phủ có chút cảm thán, bên trong này lại càng hùng vĩ đồ sộ, năm bước có một lầu, mười bước một các, hành lang dài như dải lụa trắng, hiên cao thoáng mát, địa thế đặc biệt, đứng sừng sững liền nhau không biết bao xa.
Mái hiên ngọc lưu ly giao nhau, trong hoàng cung bát ngát, phác họa một đường viền cực lớn quanh co uốn khúc, nguy nga lộng lẫy, to lớn đồ sộ.
- Khí thế thật là cường đại!
Điều làm cho Đỗ Thiếu Phủ khâm phục nhất là vừa mới bước vào hoàng cung, liền cảm giác dược một cỗ khí thế bàng bạc hối áp đến, muốn khiến người ta phủ phục, khí tức bậc đó tràn ngập trong không khí tựa như có cự long tồn tại trong hoàng cung.
- Lẽ nào đây chính là long khí hoàng cung trong truyền thuyết đó sao.
Đỗ Thiếu Phủ âm thầm suy tư, ngay lúc xế chiều, từ trong miệng Trấn Bắc Vương còn nghe được một chút tin tức lý thú, trong đó có long khí hoàng cung, nghe nói long khí hoàng cung chỉ có hoàng cung mới có, uy áp không tầm thường.
- Khí tức của người bên trong cũng không yếu.
Đỗ Tiểu Thanh cũng phát hiện ra khí tức trong hoàng cung, có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá để ý.
Đi theo thủ vệ đứng đầu kia, Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết đã đi qua bao nhiêu cung điện, mà sau đó, thủ vệ kia còn giao bọn hắn cho một cung nữ khoảng ba mươi tuổi, tiếp tục đi sâu vào trong cung.
Dọc theo đường đi, Đỗ Thiếu Phủ nhìn bốn phía xung quanh đều là ngói lưu ly màu vàng kim, mặt trời đã ngả về phía tây, một mảnh huy hoàng rực rỡ.
Cuối cùng ánh chiều tà biến mất, ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, trên đường đi gặp không ít thị vệ tuần tra hoàng cung, Đỗ Thiếu Phủ đi tới trước cửa một tòa cung điện.
Cung điện cao to hùng vĩ, cổ hương cổ sắc, điện trụ đỏ thắm, trên tấm biển rực rỡ to lớn, viết ba chữ lớn Quảng Nguyệt Cung.
- Vị đại nhân này, đây là Quảng Nguyệt Cung, là nơi ở của đại công chúa và nhị công chúa, đại công chúa có căn dặn, từ trước đến nay không cho chúng ta tùy ý tiến vào Quảng Nguyệt Cung, cho nên đại nhân xin hãy tự tiến vào tìm nhị công chúa đi ạ.
Cung nữ đó sau khi nói xong, như là có chút không yên tâm, cố ý nói rõ với Đỗ Thiếu Phủ:
- Sau hoàng cung, phần nhiều là nơi ở của nữ quyến, nếu không phải đại nhân có kim long lệnh bài, không phải là thượng khách, cũng không thể đến được nơi này, xin đại nhân đừng đi lại lung tung, nếu như bị thị vệ tuần tra bắt gặp sẽ rất phiền toái đó ạ.
- Ta biết rồi, đa tạ tỷ tỷ đã dẫn đường.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu đáp ứng.
- Đại nhân khách sáo rồi.
Cung nữ có chút giật mình, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Nghe nói nhị công chúa chiều nay cùng với các vương công tử đệ khác ra ngoài du ngoạn rồi, sợ là lúc này vẫn chưa quay lại, đại nhân có kim long lệnh bài, chắc là có quan hệ không đơn giản với nhị công chúa, có thể đi vào trong chờ đợi, chỉ là tính tình ham chơi của công chúa, sợ là phải đợi lâu chút, nô tỳ còn có việc cần làm, liền cáo lui trước.
Vừa nói xong, cung nữ liền cung kính lui về phía sau, lập tức xoay người rời đi.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn Quảng Nguyệt Cung trước mặt, trên dưới có ba tầng lầu các, kiều giác phi diêm hiện lên sắc đỏ vàng cổ xưa, tầng trên có màu lục nhạt, sắc điệu trang nhã.
Lúc này mặt trời đã lặn, màn đêm bắt đầu phủ xuống, sương đêm lượn lờ quanh cung điện, đình các lúc ẩn lúc hiện được bao phủ mông lung, cực kỳ duyên dáng.