Đỗ Dật được dìu đứng dậy, ánh mắt nhìn bóng lưng Hàn Băng Yêu Điêu khuất xa dần, con ngươi hoảng sợ kinh hãi, dần dần trở thành uể oải và oán giận.
Âu Dương Sảng nhìn Hàn Băng Yêu Điêu rời đi, không có có bao nhiêu kinh ngạc, như là tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng, đôi mắt to đẹp nhìn Ám Lang cách đó không xa, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, nói với Ám Lang:
- Ngươi về trước đi, hắn sẽ đến tìm ngươi, nhớ kỹ những lời ngươi nói, nếu không, Âu Dương vương phủ ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi.
- Vâng, Ám Lang ta nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Ám Lang run rẩy, nhất thời khom lưng đáp, chưa nói đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ có bao nhiêu vương phủ vây quanh, ngay cả tiểu thư của Âu Dương vương phủ đang đứng trước mắt này cũng âm thầm giúp đỡ, nếu như hắn dám làm gì, sợ là toàn bộ đế quốc này đều không có cách nào đặt chân đến được nữa.
Càng làm cho Ám Lang chấn động là một màn vừa nãy, Đỗ Dật của Đỗ gia, đã từng chấn động cả Đế Đô, là thiên tài chấn động cả đế quốc, tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong vậy mà dưới hai chiêu của Đỗ Thiếu Phủ liền bị thương nặng không còn chút sức lực chiến đấu, nếu hắn dám có dị tâm, hậu quả có thể tưởng tượng được, sợ là cả đời này trừ phi không muốn lộ diện nữa.
Âu Dương Sảng liếc nhìn Ám Lang một cái, sau đó liền rời đi, sau mấy bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thiên Cổ Ngọc, thấp giọng nói:
- Hắn bảo ta nói với ngươi một câu, Thần Khuyết của ngươi bị vỡ tan, nhưng cũng không nhất định là không thể tu luyện tiếp, nếu như ngươi vẫn một lòng muốn tu luyện liền đi tìm hắn, có lẽ hẵn sẽ có cách có thể khiến ngươi tiếp tục con đường tu luyện.
Âu Dương Sảng nói xong liền đi tới bên cạnh Âu Dương Khâu, đôi mắt to đẹp ra hiệu, dẫn theo Âu Dương Khâu cùng đám người Âu Dương vương phủ đến chỗ tọa kỵ yêu thú rời đi.
Toàn thân Thiên Cổ Ngọc run lên, sau đó đứng nguyên tại chỗ, trong con mắt uể oải vô thần bắt đầu chấn động ngày càng kịch liệt.
Rừng trúc xanh biếc, nhìn từ xa giống như một bức bình phong lục sắc.
Gió mát thổi qua, trúc xanh khắp núi, trong tiếng gió chập chờn, rừng trúc nhẹ nhàng lay động phát ra âm hưởng êm tai, giống như ai đó đang thổi sáo trúc, phát ra âm thanh tiết tấu, tựa như tiếng nhạc dịu dàng êm ái truyền đến.
- Tiểu Thanh, các ngươi chơi ở đây đi, ta dẫ ca ca ngươi đi gặp một người, có được không.
Bên ngoài rừng trúc, Tạ Phi mỉm cười nói với Đỗ Tiểu Thanh.
- Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ, các ngươi trông chừng Tiểu Thanh, ta đi một lúc liền quay lại, đừng đi quá xa đó.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Đỗ Tiểu Yêu và Tiểu Hổ bên cạnh, thực sự trong lòng trừ Tiểu Hổ ra, đối với hai tổ đoàn chuyên gây họa Đỗ Tiểu Yêu và Đỗ Tiểu Thanh thật sự không yên tâm chút nào.
- Được, vậy chúng ta đi chơi đây.
Đỗ Tiểu Thanh nghe vậy liền kéo Đỗ Tiểu Yêu và Tiểu Hổ đi vào rừng trúc chơi.
Sâu trong rừng trúc, từng cây trúc xanh đều cao lớn, dài ngắn như nhau, thon dài, thẳng tắp mà duyên dáng xinh đẹp.
Một lát sau, đang đi cùng Tạ Phi thì Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy một thanh trúc đằng, một lão giả gầy gò nhẹ nhàng nằm trên ghế híp mắt.
Khuôn mặt lão giả đen thui giống như đã trải qua phong sương vũ tuyết, dường như cảm giác được có người lại gần, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, hai mắt khẽ mở nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mâu quang khẽ động, nhất thời lộ ra ý cười, nói:
- Hiện giờ chắc là người tìm ngươi cũng không ít, ta còn tưởng là để Phi nhi đi tìm ngươi cũng chưa chắc sẽ mời được ngươi tới đây cơ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy liền vái chào một cái, lão giả trước mắt này không phải Trấn Bắc Vương thì còn có thể là ai, gương mặt hiện lên nhuệ chí cương nghị, cười hắc hắc:
- Lão tiên sinh tìm ta, sao ta dám không đến chứ.
- Gia gia, vừa nãy có một tiểu công chúa ở trong hoàng cung cũng đến tìm hắn đó, nhưng mà hắn nói phải đến thăm gia gia trước, sau đó mới đi hoàng cung được.
Tạ Phi ở một bên chầm chậm bước tới, khí như u lan, nhõng hẽo đưa tay ra đỡ lấy Trấn Bắc Vương đang ngồi trên ghế.
Nghe vậy, Trấn Bắc Vương có chút sửng sốt, trên khuôn mặt gầy gò ngăm đen nhưng ánh mắt lại sáng ngời, không có bất kỳ sự vẩn đục nào, ước chừng nhìn Đỗ Thiếu Phủ mấy giây sau đó liền cười rạng rỡ:
- Hảo tiểu tử, lão già này thật không nhìn nhầm người.
- Gia hỏa này vừa nãy ở Thiên gia còn đánh nhau một trận với Đỗ Dật, tên Đỗ Dật đó đã đạt đến Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong rồi.
Tạ Phi phong khinh vân đạm, nhẹ giọng kể chuyện vừa rồi cho Trấn Bắc Vương.
- Ngươi và Đỗ gia giao thủ qua sao, Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, tiểu tử đó thật khủng bố, thật không biết Đỗ gia đã tích đức gì mà lại có được một thiên tài như thế.
Trấn Bắc Vương nghe thế liền than nhẹ, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi và Đỗ Dật giao thủ, vậy ngươi không chịu thiệt gì chứ?
- Điều này...
Đỗ Thiếu Phủ không biết nên nói như thế nào đành nhàn nhạt cười, mà Tạ Phi môi mỏng khẽ nhếch lên nói với Trấn Bắc Vương:
- Có hai chiêu mà Đỗ Dật đã thua rồi, thua rất thê thảm.
Nghe thấy thế, ánh mắt sáng ngời của Trấn Bắc Vương đầy kinh ngạc, bốn chữ thua rất thê thảm phát ra từ miệng Tạ Phi, không khó nghĩ đến một chút sự tình, hai chiêu đã đánh bại Đỗ Dật có tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, với nhãn lực và sự từng trải của Trấn Bắc Vương đương nhiên biết phía sau đó đại biểu điều gì.
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giang sơn lại xuất hiện nhân tài.
Trấn Bắc Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cả người gầy gầy gò gò, tử y trường sam mặc trên người giống như một cây trúc bọc một túi vải, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, trong mắt lộ ra chấn động:
- Tối qua ta vừa mới biết được một chút sự tình giữa ngươi và Đỗ Vương phủ, hóa ra ngươi cùng với Đỗ Vương phủ còn có quan hệ đó, lại còn là nhi tử của Đỗ Đình Hiên năm đó nữa, quả là hổ phụ vô khuyển tử!
- Lão tiên sinh biết cha ta sao?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy nhất thời lông mày khẽ run, nói:
- Lão tiên sinh có thể kể chút chuyện giữa cha ta và Đỗ gia được không?
- Chuyện giữa cha ngươi và Đỗ gia, ngươi còn chưa biết sao?
Trấn Bắc Vương có chút bất ngờ, từ hôm qua nhận được tin tức còn cho rằng chuyện năm đó đã bị tiểu gia hỏa hung hãn trước mắt biết rồi, nếu không sao lại càn quét Đỗ gia như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ đối với chuyện người cha sâu rượu và Đỗ gia cũng biết được chút ít, chỉ là từ chỗ đại tỷ biết được rằng lão cha sâu rượu năm đó cùng với Đỗ gia rất thân thiết, Thạch thành Đỗ gia và Đỗ vương phủ nhất mạch tương thừa.
- Chuyện năm đó ta biết được cũng không nhiều, dù gì cũng là chuyện của Đỗ vương phủ, có cơ hội ngươi đi hỏi cha ngươi, phỏng chừng sẽ biết cả.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, một lát sau Trấn Bắc Vương mới nói chuyện, vẻ mặt khó hiểu ưu buồn lướt qua, tựa như có điều gì khó nói.
- Lão tiên sinh gần đây thế nào rồi?
Đỗ Thiếu Phủ cũng không hỏi nhiều thêm, dù gì chuyện của Đỗ vương phủ, Trấn Bắc Vương sợ là biết được cũng không nhiều.
- Ta vẫn vậy, chỉ sợ là không sống được bao lâu nữa.
Thân thể Trấn Bắc Vương trải dài mệt mỏi, cả người vốn đã gầy gò, lúc này thoạt nhìn càng gầy như một cành dâu dài vậy.
- Cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu.
Đỗ Thiếu Phủ biết trên người Trấn Bắc Vương bị thương, ngay cả Dược Vương cũng không có biện pháp, cũng không biết Dược Vương thật sự là có hay không có biện pháp, Đỗ Thiếu Phủ nhớ rằng, sau lần này quay về nhất định tìm Dược Vương để hỏi cho rõ, cụ già trước mắt này lúc trước từng có ân với hắn, ân không thể không báo.
- Có lẽ đây là mệnh, nửa điểm không do người, nghĩ thông suốt được là tốt, sống lâu như vậy đã tốt hơn nhiều người khỏe mạnh, cũng thấy đủ rồi.
Trấn Bắc Vương cười nhìn Đỗ Thiếu Phủ:
- Khi đó Dược Vương nói với ta, ngắn thì nửa năm, lâu thì ba năm sẽ rời nhân gian, hiện giờ sớm đã qua nửa năm rồi, chỉ là hiện giờ trong lòng có hai chuyện không thể buông xuống được....
- Khụ khụ...
Lời vẫn chưa nói hết, Trấn Bắc Vương nhất thời ho khan, thân hình như một khúc gỗ dâu kịch liệt ho khiến ngực phập phồng, giống như là thân cột bất cứ lúc nào cũng co thể bị bẻ gãy, khiến cho người khác nhìn thấy mà cực kỳ lo lắng.
- Gia gia, người nói chậm một chút.
Tạ Phi lo lắng, nhẹ nhàng vỗ lưng Trấn Bắc Vương, hi vọng có thể làm dịu bớt cơn ho.
- Lão tiên sinh nhất định sẽ không sao, đợi sau khi ta quay về, nhất định giúp lão tiên sinh nghĩ cách.
Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, lúc này cũng không biết nên giúp như thế nào, đối với dược đạo, thật sự không nắm được bao nhiêu, cũng không có nhiều nghiên cứu và lĩnh ngộ.
- Ngươi có lòng như vậy là đủ rồi.
Trấn Bắc Vương ngừng lại cơn ho, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt nhăn nheo khô gầy cũng đỡ hơn đôi chút liền nói:
- Tiểu gia hỏa, hôm nay gọi ngươi đến, ta còn có chút việc phải nhờ ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn Trấn Bắc Vương đáp:
- Mời lão tiên sinh nói.
- Chắc là ta sẽ không sống được bao lâu nữa, nếu như sau khi ta rời nhân gian, Tạ gia gặp phải phiền phức gì không thể giải quyết được, ngươi hãy nhớ đến sự quen biết giữa ta và ngươi, đến lúc đó chú ý một phen.
Trấn Bắc Vương nói.
- Lão tiên sinh, ta có tài đức gì mà có thể săn sóc được Tạ vương phủ chứ.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, đường đường Tạ vương phủ, cho dù có một ngày Trấn Bắc Vương không còn nữa, sợ
là Tạ Vương phủ vẫn vậy mà bản thân hắn hiện giờ vẫn chẳng là cái gì, ngay cả thực lực tu vi cũng chỉ là Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh mà thôi.
- Ta nói ngươi có, là ngươi sẽ có, ngươi sẽ không cự tuyệt lão già này chứ.
Trấn Bắc Vương liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khí thế to lớn khiến hắn không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.
- Được, nếu như sau này ta có năng lực đó, đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng lời của lão tiên sinh.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, Trấn Bắc Vương đối với hắn có ân, nếu như sau này có năng lực đó, sao có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu này.
Nghe được lời của Đỗ Thiếu Phủ, Trên mặt Trấn Bắc Vương liền vui vẻ, nhìn Tạ Phi bên cạnh, rồi lại nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Lão già này còn có một chuyện nữa không yên tâm, chính là tôn nữ của ta, luôn luôn mắt cao hơn đầu, đối
với thanh niên tài giỏi tuấn tú trong Đế Đô trước giờ chưa bao giờ ngoảnh đầu nhìn, nếu như sau mấy năm nữa nha đầu này vẫn chưa gả đi, ngươi liền cưới nàng được không, cũng coi như là để cho lão già này yên tâm hoàn toàn đi.
- Gia gia, người nói gì vậy.
Tạ Phi nhất thời nhìn Trấn Bắc Vương, nàng không ngờ được, gia gia lại nói chuyện đó trước mặt gia hỏa này, trong nháy mắt bộ dạng trở nên thẹn thùng, dung mạo càng thêm phong tình mỹ lệ, mặt mũi ửng đỏ.