Tiểu tử đó có thiên phú không hề yếu, là một nhân tài có thể đào tạo, dù tính cách có hơi kém, sợ là tiền đồ sau này cũng có hạn, cũng có chút đáng tiếc.
Bên tai Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên truyền đến thanh âm của Chân Thanh Thuần.
- Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh sao.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn không trung, gió thổi mây trôi, khí thế khủng bố áp xuống, tử bào bay phấp phới, tóc đen khẽ động, song đồng từ từ hóa thành kim sắc.
Đỗ Dật cười lạnh, chân đạp vào giữa không trung, bốn phía gió nổi lên, cả một phương trời đột nhiên u ám, khí thế cường hãn vô cùng, khiến cho đông đảo thiếu nữ xung quanh vừa gặp đã thương, trong lòng âm thầm chấn động.
- Hừ!
Phất tay một cái, Ngân Xà trong lòng bàn tay Đỗ Dật khai triển nhanh như tia chớp, phù lục bí văn chớp động, ngưng kết thành chùm tia sáng lôi đình phù văn.
- Tiểu tử, nên để cho ngươi biết sự khác biệt giữa chúng ta rồi!
Vừa nói xong, trong mắt Đỗ Dật phát ra hàn ý thách đấu, Lôi Đình Quang Thúc trong tay rung lên, thân ảnh lao thẳng tới, như hóa thành một đạo lôi quang điện mãng, mang theo tiếng nổ đùng đoàng như sấm sét, trấn áp xuống Đỗ Thiếu Phủ.
Nơi có Lôi quang điện mãng vút qua đều vặn vẹo, Ngân Xà bốn phía lấp lánh, tàn sát trường không!
Lôi quang điện mãng ẩn chứa khí tức hủy diệt, năng lượng bá đạo trút xuống như đại dương muốn nhấn chìm Đỗ Thiếu Phủ trong đó.
Đỗ Dật dĩ nhiên là không hề nương tay, muốn một chưởng liền trấn áp Đỗ Thiếu Phủ!
- Đỗ Thiếu Phủ bất phàm, cũng không phải dễ đối phó, Đỗ Dật muốn trấn áp Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể dốc toàn lực!
Trong chốc lát, vô số ánh mắt trở nên run rẩy, trong lòng hơi kinh hãi!
Một khắc đó, bao nhiêu người trái lại vì Đỗ Thiếu Phủ mà hít một hơi lạnh, có chút nơm nớp lo sợ.
Lúc này, đối mặt với Đỗ Vương Phủ Đỗ Dật, thiên tài trẻ tuổi nhất đế quốc, Đỗ Thiếu Phủ bước ra từ Thiên Vũ học viện đó có thể chống đỡ được hay là sẽ bại trận thê thảm đây?
Đỗ Thiếu Phủ nhướng mày, nhìn Lôi Điện Quang Thúc lướt qua nhanh như tia chớp, trong song đồng kim sắc mơ hồ tràn ra phù lục bí văn, căn bản không có ý tránh né, kim sắc huyền khí bao quanh người, mặc cho Lôi Điện Quang Thúc khủng bố kia đánh tới.
Nhiều người hoảng sợ run như cầy sấy, chỉ thấy Lôi Điện Quang Thúc của Đỗ Dật giống như lôi quang điện mãng trong lòng bàn tay hắn vậy, như trùng kích pháo đánh vào trước ngực Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm!
Vô số lôi điện phù văn tràn ra, dễ như trở bàn tay đánh nát kim sắc huyền khí phòng hộ quanh người
Đỗ Thiếu Phủ, sau đó chưởng ấn trực tiếp đánh tới lồng ngực Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm... oàng...
Chưởng ấn Lôi Đình Quang Thúc hạ xuống, quanh người Đỗ Thiếu Phủ nhất thời bị lôi điện phù văn khủng bố vây lấy, toàn thân chớp lóe lôi điện giống như Ngân Xà vụt đến, dưới lực trùng kích khủng bố, Đỗ Dật lành lạnh cười khẩy, chưởng ấn liên tiếp giáng xuống lồng ngực Đỗ Thiếu Phủ.
- Đùng đùng!
Đỗ Thiếu Phủ một chân trước một chân sau, dễ dàng bị đánh lùi lại, hai chân đạp lên mặt đất tạo thành một vệt nứt sâu, phiến đá lật tung, đá vụn bắn ra, cơn lốc kinh người kèm theo sấm chớp rền vang lan rộng ra.
- Đùng... đoàng...!
Khoảng đất xung quanh truyền ra một tiếng ầm ầm vỡ vụn, kiến trúc hùng vĩ xung quanh liên tục nổ tung, bạo phát năng lượng vô tận, điện lôi phù văn nhuộm sáng cả bầu trời, mặt đất không ngừng rung chuyển!
- Đỗ Dật khủng bố quá, tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong đủ để khiến tu vi Vũ Hầu Viên Mãn cảnh bình thường không dám đối kháng.
Đỗ Thiếu Phủ sợ là đã bị trấn áp trong đó, giỏi nhất giờ cũng đang hấp hối rồi!
Không hổ là thế hệ thanh niên bước ra từ Đỗ vương phủ, khủng bố như vậy!....
Lực công kích khinh khủng như thế khiến người ta run sợ, ngay cả Âu Dương vương phủ Âu Dương Khâu trong đám người lúc này cũng khiếp sợ, nhất thời nhíu chặt lông mày.
- Không chịu nổi một kích!
Đỗ Dật ngạo nghễ cười lạnh, bàn tay dính sát vào lồng ngực Đỗ Thiếu Phủ, hắn có thể cảm nhận được toàn bộ lôi điện cuồn cuộn công kích trút xuống người Đỗ Thiếu Phủ, lực lôi điện hủy diệt bậc đó, Đỗ Thiếu Phủ không chịu nổi một kích, sẽ nổ tung mà chết.
Một người từ phân tộc, thanh danh tại ngoại, có chút bản lĩnh, nhưng cuối cùng ở trước mặt hắn chẳng là cái gì hết!
- Là không chịu nổi một kích hay là công kích của ngươi đối với ta không có chút tác dụng nào?
Bỗng dưng, trong hào quang sáng chói của lôi điện phù văn đó, khi một cước cuối cùng của Đỗ Thiếu Phủ hung hăng đạp xuống, trên nền đất không ngừng tràn ra vô số vết nứt, bàn tay Đỗ Thiếu Phủ duỗi ra, một cỗ kim sắc huyền khí từ lôi quang chấn động tràn ra, toàn thân như có phù lục bí văn phun ra ngập trời.
Loại phù lục bí văn này không giống với phù lục bí văn ở trên thân Kim Sí Đại Bằng Điểu, nhưng cũng vô cùng bá đạo.
Một khắc này, Đỗ Dật như đột nhiên cảm giác được điều gì, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trong đôi mắt kinh biến, bàn tay rời khỏi Đỗ Thiếu Phủ, thân ảnh nhất thời lui lại, sâu trong tâm hồn tản ra cỗ hàn ý rùng mình.
- Gào!
Nhưng lúc này Đỗ Dật có muốn rút lui thì cũng đã chậm một bước, khi lôi quang tàn sát, trong miệng Đỗ Thiếu Phủ truyền ra một tiếng quát tựa như là long ngâm cửu thiên...
- Ầm!
Giờ khắc ấy, mặt đất nổ vang, không gian run rẩy, khí thế bá đạo khuấy động, vô cùng bễ nghễ thế gian!
Trong kinh biến, không gian hỗn loạn, những người ở đây chỉ ai có tu vi đứng đầu mới có thể mơ hồ nhìn thấy phù lục bí văn tràn ra ngăn trở không gian, một đạo chưởng ấn của Đỗ Thiếu Phủ từ trong lôi điện xung kích ra, khí thế như bôn lôi, ầm ầm rơi xuống ngực Đỗ Dật.
- Bành!
Trên ngực Đỗ Dật, nơi va chạm liên tiếp bắn ra ánh sáng phù văn chói mắt, trong tiếng nổ kinh thiên, giống như chấn động một phương, năng lượng kinh lôi khó chịu nhất thời vang vọng giữa trời đất....
Trong chớp mắt, năng lượng khủng bố rung động như sóng to gió lớn, khí tức bá đạo ngập trời, dễ dàng trấn áp tất cả, làm người ta nhìn thấy mà da đầu tê dại, rợn cả tóc gáy!
Tất cả đều cực kỳ thần tốc, giống như năng lượng gió bão tràn đến cũng đột nhiên ngừng lại, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc chấn động của đám người liền nhanh chóng tản đi.
- Két...
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, lại nghe thấy một tiếng oi bức khó chịu vang lên, xen lẫn tiếng xương gãy truyền ra.
Mọi người đều hoa mắt, sau đó nhìn thấy thân ảnh Đỗ Dật giống như con diều đứt dây, bay ngang trước người Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng nặng nề rơi xuống một nóc đình phía sau cửa chính Thiên gia.
- Ầm... ù ù...!
Dưới lực đánh khủng bố, thân ảnh Đỗ Dật trực tiếp khiến cả nóc đình chấn động vỡ nát sụp đổ xuống, tiếng vang ầm ầm, đá vụn bắn ra, trong nháy mắt hóa thành một đống đổ nát, mặt đất xung quanh rung chuyển, nứt toác đổ sập!
- Không thể nào, sao có thể như vậy, Đỗ Dật sao lại có thể bại ...
Tứ phía lúc này, cường giả Đỗ gia đến đây cùng Đỗ Dật là Đỗ Trì Đẳng trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.
Trong đám người, Thiên gia tộc nhân đều trố mắt đứng nhìn!
Bốn phía không ngừng tụ tập vô số người vây xem, toàn bộ đều hít khí lạnh!
Một màn này, đối với mọi người mà nói, tạo chấn động không hề nhỏ trong lòng.
Ai có thể ngờ đến, Đỗ Dật của Đỗ gia tuổi còn trẻ đã đạt đến Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, vậy mà lại thất bại thê thảm trong tay Đỗ Thiếu Phủ như thế.
Tính ra, chỉ vẻn vẹn có hai chiêu mà thôi, hai chiêu mà Đỗ Dật đã bị Đỗ Thiếu Phủ bá đạo hạ gục, như bẻ nhánh cỏ khô, không thể địch nổi!
- Ai còn dám hoài nghi Đỗ Thiếu Phủ, với thực lực và độ tuổi này, trong toàn bộ đế quốc trừ nhân kiệt của Đỗ gia năm đó ra, sợ là không ai có thể chống lại được đi!
Trong đám người, đại biểu các đại thế lực đưa mắt nhìn nhau, trong mắt không khỏi kinh hãi, Đỗ Thiếu Phủ vừa lộ ra thực lực đủ để khiến người ta run sợ!
- Nhiều hơn Đỗ Dật một phần hung hãn và chắc chắn, tiểu tử này không hổ là con trai của Đình Hiên đại ca!
Vừa trông thấy một màn đó, Âu Dương Khâu khẽ gật đầu, con ngươi khó nhịn mà chấn động.
Trên lưng Hàn Băng Yêu Điêu, Tạ Phi nhìn một màn trước mắt, ánh mắt xẹt qua một tia chấn động, thấp giọng lẩm bẩm:
- Nhãn lực của gia gia thật đúng là sắc bén.
- Két két...
Lôi quang tàn phá, Đỗ Thiếu Phủ đứng thẳng tắp, mặc cho lôi quang phù văn chui vào trong cơ thể mình.
Chỉ có Đỗ Thiếu Phủ là rõ nhất, lực lôi điện của Đỗ Dật vừa mới xuất thủ khi nãy vào trong cơ thể khiến toàn thân hắn không ngừng rung chuyển, lục phủ ngũ tạng chấn động, nhưng lập tức một lực thần bí trong cơ thể bắt đầu khởi động, nhất thời cắn nuốt hấp thu lấy lực lôi điện đó.
Cỗ lực thần bí đó như một cái động không đáy, hấp thu toàn bộ lực lôi điện công kích, sau đó liền biến mất.
Ngay khoảnh khắc cỗ lực thần bí đó biến mất, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được rõ ràng, trong cơ thể tựa hồ phát sinh một chút biến hóa nhỏ bé, nhưng cũng lập tức biến mất như vô hình, cảm giác cực kỳ mờ ảo.
Sau khi thử thăm dò một kích của Đỗ Dật, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện được tác dụng của lực lôi điện đối với bản thân hắn.
Tất cả giống như sau lần trước chống lại lôi kiếp cửu tử nhất sinh, trong cơ thể như có gì đó thức tỉnh vậy, có thể có phản ứng đặc biệt với lực lôi điện, tỷ như cắn nuốt lấy lực lôi điện.
Cho nên, Đỗ Thiếu Phủ cũng nhân cơ hội thử một chút, có thể tìm thấy lực thần bí tựa hồ đang thức tỉnh kia không.
- Vèo vèo...
Một tia lực lôi điện cuối cùng biến mất tại cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, thân ảnh mặc tử bào đeo đại kiếm sau vai đó cũng cũng xuất hiện rõ nét trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
- Đỗ Dật không chịu nổi một kích, đệ nhất võ bảng của Thiên Vũ học viện danh bất hư truyền!
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ vừa mới chịu lực lôi điện hủy diệt, lúc này vẫn hoàn khảo không chút sứt mẻ, bộ dáng vân đạm phong kinh, một thoáng này khiến toàn bộ nơi này nhốn nháo!
- Không chịu nổi một kích!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đống đá vụn, chỉ nhàn nhạt nói ra năm chữ, không dừng lại chút nào, thân ảnh liền bay vút vào khoảng không, đáp thẳng xuống trên lưng Hàn Băng Yêu Điêu giữa không trung, nói với Tạ Phi:
- Chúng ta có thể đi rồi!
- Chít chít!
Hàn Băng Yêu Điêu vỗ cánh bay lên, trong miệng kêu chít chít, dường như cũng đang reo hò vì Đỗ Thiếu Phủ, liền nghênh ngang rời đi.
Nhìn bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ rời đi, trong đám người Đỗ gia ở đó, sắc mặt không khỏi khó nhìn tới cực điểm, cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ để lại năm chữ không chịu nổi một kích, đó là sự khinh thường và miệt thị đối với toàn bộ Đỗ vương phủ, Đỗ Dật - đại biểu cho thế hệ thanh niên Đỗ gia vậy mà lại không chịu nổi một kích, thể diện của Đỗ gia lúc này còn thảm hơn nhiều so với hôm qua bị đông đảo cường giả càn quét.
- Ken két...
Đống đá vụn bỗng chuyển động, thân thể Đỗ Dật ngọ ngoạy bò ra.
Mấy người Đỗ Trì Đẳng của Đỗ gia ở xung quanh liền tiến lên phía trước, dìu đỡ Đỗ Dật, chỉ là bạch y tóc đen Đỗ Dật lúc này đã nhếch nhác không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, vết máu đầm đìa nơi khóe miệng, khí tức uể oải, trên người không biết đã bị Đỗ Thiếu Phủ đánh gãy bao nhiêu cái xương, chỉ có một chiêu liền mất đi sức chiến đấu.
- Trời tạo nghiệt có thể tha, tự tạo nghiệt không thể sống!
Tương Quân khoanh tay, gương mặt sắc sảo rõ nét, con ngươi mang theo nụ cười thản nhiên, sau khi liếc nhìn Đỗ Dật được dìu lên, liền xoay người rời đi.