-Ầm!
Vừa dứt lời, một bóng người nhanh như thiểm điện từ trong đám người lao ra, đồng thời, một cỗ Phù Văn chói mắt lóe lên, một đạo chưởng ấn đột nhiên rơi xuống, xuyên qua đám người đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Năng lượng kinh khủng dao động, làm cho không gian chấn động, giống như đại dương mênh mông đang sôi trào, khí tức của Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh bùng nổ, trong toàn bộ Đế Đô, đây tuyệt đối được coi là cường giả.
Đột nhiên xảy ra biến cố, làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, ánh mắt khẽ động, một đạo quyền ấn đánh ra, kim sắc quang mang bạo phát, trực tiếp va chạm vào chưởng ấn đang đến gần kia.
- Ầm!
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, chấn động không gian, một luồng khí lãng cuồn cuộn trào ra.
Một bóng người lảo đảo rơi xuống đất, liên tiếp lùi mấy bước mới đứng vững, ánh mắt khiếp sợ, người vừa xuất thủ chính là gia chủ Thiên gia Thiên Vạn Phùng.
- Thật mạnh!
Ám Lang đứng một bên ánh mắt khiếp sợ, đến giờ hắn mới biết được, hóa ra người bên cạnh mình chính là Đỗ Thiếu Phủ ngày hôm qua vừa đại náo Đỗ Vương Phủ.
Ám Lang tuy rằng ngày hôm qua đã nghe nói đến sự việc chấn động kia, nhưng là cũng không tận mắt nhìn thấy, nếu như hắn sớm biết rằng người mà ngày hôm qua Lý Du bảo hắn đối phó chính là Đỗ Thiếu Phủ, sợ là hắn trực tiếp đem Lý Du đuổi đi.
-Là Thiên Vạn Phùng, cha của Thiên Cổ Ngọc, gia chủ Thiên gia.
Âu Dương Sảng đứng bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ khe khẽ nói nhỏ, đôi chân thon dài, tuyệt mỹ dung nhan tuyệt sắc câu hồn đoạt phách , khiến cho ánh mắt của không ít thiếu niên xung quanh không nỡ dời đi, muốn nhìn thêm vài lần.
- Hôm nay là ngày đại hỉ của Thiên gia cùng Lý gia, ta đến đây để chúc mừng, hà tất động thủ.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, nhìn Thiên Vạn Phùng trước người vừa mới bị đánh lui, có vài phần giống Thiên Cổ Ngọ, khí thế trên người không tầm thường, có một cỗ uy áp thuộc về cường giả, lúc này ánh mắt có chút âm hàn.
Đối với việc Thiên Vạn Phùng xuất thủ, cũng nằm trong dự liệu của Đỗ Thiếu Phủ, sự xuất hiện của chính mình, Thiên gia đương nhiên sẽ không hoan nghênh, cho nên điều này Đỗ Thiếu Phủ có thể hiểu, vừa rồi cũng không có đả thương người, bởi vì nếu như bản thân bị người bắt nạt, Tửu Quỷ lão cha cũng sẽ không khách khí.
- Vèo vèo...
Giống như trong dự liệu của Đỗ Thiếu Phủ, sau khi Thiên Vạn Phùng bị đánh lui, bên trong Thiên gia có không ít khí tức bén nhọn lan tràn, vô số thân ảnh lập tức xuất hiện, như gặp phải đại địch, khí tức phong tỏa chặt chẽ Đỗ Thiếu Phủ.
Bên ngoài Thiên gia, không khí đang vui mừng, bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Trong đám người, thanh niên bạch y tóc đen của Đỗ gia kia, ánh mắt đảo qua đoàn người, dừng lại trên người một thanh niên mặc tử bào, quang mang trong mắt chợt lóe.
Đại hán trung niên của Tạ Vương Phủ lúc này ánh mắt khẽ nâng, tò mò đánh giá thanh niên mặc tử bào vai đeo thanh kiếm, trên đầu vai có một con Tiểu Mi Hầu kim sắc đang ngồi xổm.
Trong đội ngũ đưa dâu của Lý gia, lúc này từng ánh mắt hiếu kỳ, phức tạp, đều nhìn về phía thanh niên tử bào.
- Nếu tới chúc mừng, vậy cũng chính là khách quý củaThiên gia.
Trong bầu không khí căng thẳng, Thiên Cổ Ngọc lên tiếng phá vỡ bầu không khí đặc biệt căng thẳng này, cất bước đi ra, thân ảnh dần dần tiến lên phía trước, đi thẳng tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ trong ánh mắt phức tạp của mọi người, trên khuôn mặt có chút trắng bệch, ánh mắt hắc bạch phân minh, chỉ là lúc này lại mất đi thần thái vốn có, nói:
-Ta không ngờ ngươi sẽ tới.
-Bản thân ta cũng không ngờ đến.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Thiên Cổ Ngọc, không nghĩ sẽ gặp lại Cổ Thiên Ngọc dưới tình huống như vậy.
- Đời này của ta bị hủy trong tay của ngươi, hôm nay ngươi còn dám tới, cho rằng Thiên gia ta không làm gì được ngươi, hay là muốn nhục nhã ta thêm một lần nữa?
Nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, trong con mắt đã mất đi thần thái xưa của Thiên Cổ Ngọc, lúc này nổi lên chấn động dữ dội, hơn nửa năm trôi qua, từ một thiên chi kiêu tử biến thành phế nhân như bây giờ, điều này khiến hắn khó mà chấp nhận, e là bất luận kẻ nào cũng đều khó mà chấp nhận.
- Ngươi trước đây cũng coi như tự làm tự chịu, hôm nay ta tới Thiên gia, chỉ là đến xem một chút, không có ý gì khác. - Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Ngươi nói không sai, đây hết thảy đều là ta tự làm tự chịu, hơn nửa năm này , ta đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ tới kết liễu cuộc đời này, nhưng ta không cam tâm, cũng không nỡ, hoặc có lẽ là cũng không có dũng khí để tự kết liễu.
Thiên Cổ Ngọc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, dao động trong ánh mắt từ từ thu liễm, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
-Giống như ban đầu ta khinh thường ngươi, ta tự cho rằng ngươi không đủ tư cách so sánh với ta, về sau mới biết được, đây đều là cách nghĩ của một mình ta, cũng giống như đối với Lý Tuyết, cho tới nay, đều là ta một bên tình nguyện. . .
Nghe Thiên Cổ Ngọc nói vậy, Đỗ Thiếu Phủ không nói gì, Âu Dương Sảng cũng không nói gì, Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quách Thiếu Phong mọi người cũng đều không nói gì, chỉ là lặng yên đứng ở một bên, nghe Thiên Cổ Ngọc nói.
- Còn có thể gặp lại các ngươi, cũng coi như không tệ rồi, nếu đã tới, coi như là nể mặt chúng ta từng là đồng môn, đến làm chứng đi!
Thiên Cổ Ngọc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Âu Dương Sảng, sau đó ánh mắt đảo qua đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quách Thiếu Phong, Quỷ Oa, cuối cùng xoay người, cất bước đi về phía bóng hinh xinh đẹp đang mặc hỉ bào được mọi người xây quanh.
Nhìn đến bóng hình xinh đẹp kia, Thiên Cổ Ngọc trầm mặc một chút, hít sâu một cái sau, sau đó mới lên tiếng:
-Ngày này ta đã đợi rất nhiều năm, thậm chí trong lòng đã từng mơ ước đến ngày này, ngươi đội mũ phượng khăn quàng vai đi tới trước mặt ta sẽ có dáng dấp ra sao. Hôm nay nhìn thấy ngươi đội mũ phượng khăn quàng vai, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện, chỉ là ngày này đến không đúng lúc, ta thích ngươi, nhưng không muốn ủy khuất ngươi, vì Lý gia, trong nửa năm này, sợ là ngươi cũng không dễ chịu đi.
Nghe Thiên Cổ Ngọc nói, thân thể mềm mại dưới hỉ phục khẽ run, khẽ ngẩng đầu, nhìn không ra thần sắc, nhưng lúc này sợ là gương mặt dưới khăn đội đầu kia cũng có chút rung động đi.
- Chư vị, đầu tiên cảm tạ tất cả các vị khách quý hôm nay đã đến Thiên gia, lần nữa cho phép Thiên Cổ Ngọc ta thay mặt Thiên gia cảm tạ chư vị đã đến.
Thiên Cổ Ngọc ngẩng đầu, thân thể cao ngất, nhìn về bốn phía, mở miệng lớn tiếng nói:
- Thứ hai, giống như mọi người nghị luận, Thiên Cổ Ngọc ta Thần Khuyết bị vỡ vụn, từ nay về sau, đã trở thành một phế nhân.
- Thiên Cổ Ngọc thực sự trở thành phế nhân rồi.
- Tin tức không giả, xem ra tất cả đều là thật.
- Không có lửa thì làm sao có khói...
Thiên Cổ Ngọc vừa dứt lời, lập tức phía ngoài Thiên gia, đông đảo tân khách vì vậy mà xôn xao, nghe Thiên Cổ Ngọc chính miệng thừa nhận chứng thực, đường đường thiếu gia Thiên gia Thiên Cổ Ngọc thật sự trở thành phế nhân, tin tức này đối với đông đảo tân khách không thể nghi ngờ như một quả bom.
Tất cả mọi người Thiên gia cùng Thiên Vạn Phùng đều nhìn phía Thiên Cổ Ngọc, sau đó từng đạo ánh mắt đều nhìn về Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt có lãnh ý, có oán hận, có hàn ý, cực kỳ phức tạp.
- Hắn ta muốn làm gì. . .
Vu Tước nhẹ giọng nói, dáng người mê hoặc luôn rúc bên cạnh Quỷ Oa.
- Cuối cùng, ta muốn tuyên bố. . .
Thiên Cổ Ngọc nhìn đám tân khách đang xôn xao náo động, tất cả đều nằm trong dự liệu, tiếp tục mở miệng nói:
- Hôn lễ giữa ta cùng Lý Tuyết hôm nay hủy bỏ, Thiên gia Lý gia hủy hôn, lần nữa cảm tạ các vị hôm nay đã đến đây.
Dứt lời, Thiên Cổ Ngọc khom lưng thật sâu cúi chào mọi người.
- Hôn lễ hủy bỏ, từ hôn, sao có thể như vậy?
Thiên Cổ Ngọc vừa dứt lời, toàn trường nhất thời sôi sục, không ai là không khiếp sợ, ngoài ý muốn.
Trong đoàn người đưa dâu của Lý gia, ánh mắt tất cả mọi người cũng đều phức tạp biến hóa, một màn này hoàn toàn vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
- Ngọc nhi, ngươi làm gì vậy! - Thiên Vạn Phùng sắc mặt đại biến, lập tức quát lớn Thiên Cổ Ngọc.
- Cha, bỏ đi, việc này dừng ở đây, không liên quan gì đến Lý gia, đến Lý Tuyết, chuyện này, hãy để ta làm chủ đi.
Thiên Cổ Ngọc nhìn phụ thân Thiên Vạn Phùng, khom lưng thi lễ một cái, nói:
- Hài nhi sau này không thể chấn hưng gia tộc, phụ lòng mong mỏi của phụ thân, xin phụ thân thứ lỗi.
Thiên gia đang trong không khí vui mùng, lúc này lại hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Thiên Cổ Ngọc, không ai ngờ tới, một cuộc liên hôn chấn động Đế Đô, cuối cùng lại xảy ra biến cố như vậy.
- Tên này, thật ra cũng có chỗ đáng khen, nếu là không bị phế đi tu vi, ngày sau tất sẽ có thành tựu trên con đường tu võ.
Tương Quân thì thào nói nhỏ, có chút cảm thán, hắn và Thiên Cổ Ngọc tiếp xúc không nhiều, nhưng lúc này xem ra, trên người Thiên Cổ Ngọc, vẫn có chỗ đáng khen.
Đỗ Thiếu Phủ con mắt khẽ động, không nói gì, chỉ là trong hai con ngươi, hiện lên một chút ba động.
Trong đám người vây quanh, khăn che mặt khẽ mở, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tuyết, hôm nay mũ phượng khăn quàng vai, chói lọi, xinh đẹp không gì tả nổi.
- Tân nương tử thật xinh đẹp.
- Còn là người đứng trong Vũ Bảng của Thiên Vũ Học Viện, thiên phú cực kỳ cường hãn.
Trong đám người có người cảm thán, tân nương xinh đẹp như vậy, còn là người trên Vũ Bảng của Thiên Vũ Học Viện, vậy mà bị Thiên Cổ Ngọc từ hôn.
Ánh mắt Lý Tuyết nhìn phía Thiên Cổ Ngọc khẽ run, môi đỏ khẽ nhếch, hỏi:
- Tại sao muốn làm như vậy?
- Bởi vì ta không xứng với ngươi, càng không muốn nhìn thấy ngươi ủy khuất bản thân, nhớ kỹ, ngươi không nợ ta, khi đó ngươi từng khuyên ta, chỉ là ta không nghe, có thể nhìn thấy ngươi đội mũ phượng khăn quàng vai đứng ở trước mặt ta, là đủ rồi.
Thiên Cổ Ngọc nhìn Lý Tuyết, nói:
- Ta tưởng tượng qua rất nhiều dáng vẻ ngươi mũ phượng khăn quàng vai, nhưng lúc này, ngươi còn xinh đẹp hơn so với ta tưởng tượng.
Nhìn nam tử trước mặt, Lý Tuyết lúc này hơi run rẩy, ánh mắt ba động...