- Ngươi nói, tên kia hôm nay thực sự sẽ đến Thiên gia sao?
Trong đám người, một thanh niên áo bào đen tuấn mỹ hỏi, chính là Quỷ Oa.
- Theo ta được biết, tên kia vừa đến Đế Đô không có tới tìm bất kỳ ai trong số chúng ta mà đi Lý gia, cuối cùng đại náo Đỗ gia, ta đoán hôm nay hắn sẽ tới Thiên gia.
Tương Quân thoáng động chân mày, khuôn mặt có một loại cảm giác như pho tượng, khí tức trên người lan tràn, vô hình chung chiếm giữ trời cao, có thể trấn áp sơn hà, khiến người ta không dám dễ dàng tới gần.
- Ngươi cảm thấy tên kia đến đây vì Lý Tuyết?
U Minh Cung Chủ nhìn Tương Quân, trang phục tươi đẹp làm bộ ngực trắng nõn như ẩn như hiện, giáp trụ vây lấy bờ mông quyến rũ tới cực điểm.
- Dù sao tên kia cũng không nên tới vì chuyện Hồ Đế Quốc.
Hai con mắt xinh đẹp của Cốc Tâm Nhan không có quá nhiều sóng dao động, con ngươi thu thủy tinh thuần, thân thể mềm mại dưới bộ váy đỏ giống như ngọc liễu, mềm mại vừa non mềm, khí chất xuất trần, nói là hoàn mỹ cũng không quá đáng.
- Hoan nghênh mấy vị tới làm vẻ vang cho kẻ hèn này.
Thiên Vạn Phùng vội vàng tới, đối với mấy người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa cực kỳ khách khí, hoàn toàn không có vẻ gì cả, dùng lễ ngang hàng đáp lại. Chưa cần nói tới thế lực đằng sau những thanh niên này, cho dù là thực lực bản thân của năm người này cũng đủ cho Thiên Vạn Phùng trong lòng âm thầm sợ hãi.
- Chúng ta là bạn cùng học của Thiên Cổ Ngọc, cũng là cùng học với Lý Tuyết, ngày vui này chúng ta nên tới chúc mừng.
Cốc Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, từng hành động cử chỉ đều có khí chất như một đóa tiên ba trắng nõn trên mảnh tiên sơn mờ ảo không nhiễm khói lửa nhân gian. Thiên Vạn Phùng nghe được ý tứ trong lời nói của Cốc Tâm Nhan, bọn họ đến đây không phải đại diện cho vương phủ mà chỉ là với thân phận cá nhân.
Nhưng điều này cũng không quan trọng, điều này đối với Thiên gia mà nói, bên ngoài nhìn thấy hắn đại hôn, ngoại trừ Tạ Vương Phủ ra bảy đại vương phủ khác đều đến, như vậy cũng đã đủ rồi.
Lúc này trong lòng Thiên Vạn Phùng ngoại trừ nỗi đau lòng duy rất ra thì đều là mừng rỡ, nếu Thiên Cổ Ngọc vẫn hoàn hảo không sứt mẻ, vậy đơn giản là chuyện trọng đại nhất của Thiên gia, từ đó về sau Thiên gia cũng đủ phong quang, chỉ tiếc hiện tại…
Nhìn cục diện vui mừng náo nhiệt bốn phía xung quan, khuôn mặt Thiên Vạn Phùng hiện ý cười, lại lộ vẻ đau lòng, ánh mắt thi thoảng hư mị, có ánh sáng lạnh lẽo khẽ lướt quá.
- Tân lang đến.
Bên trong Thiên gia có tiếng hô, trong tiếng reo hò vui mừng, trong nội đường, một thanh niên mặc hỉ bào đi ra trong vòng vây của không ít thanh niên Thiên gia, đây chính là Thiên Cổ Ngọc của Thiên gia, nay hắn là nhân vật chính.
Thân thể khôi ngô cao lớn, khí chất bất phàm, dáng vẻ tuấn lãng, chỉ là lúc này trên khuôn mặt Thiên Cổ Ngọc lại cũng không có bao nhiêu ý cười, ngay cả đối với lời chúc của những người xung quanh cũng không mấy đáp lại.
- Không cảm giác được sóng dao động khí tức, chẳng lẽ thực sự trở thành phế nhân sao?
Trong đám người, không ít âm thanh âm thầm hiếu kỳ, không cảm giác được sóng khí tức dao động trên người Thiên Cổ Ngọc.
Thiên Vạn Phùng và Tương Quân mấy người chào hỏi, sau đó không nói chuyện tiếp với mấy người trẻ tuổi nên thức thời rời đi, vẫn là vẻ mặt tươi cười tiếp đón những người xung quanh tới chúc mừng.
Với danh vọng của bản thân Thiên gia, hơn nữa sau lưng còn có Đỗ Vương Phủ, trong trường hợp này gần như tất cả các gia tộc thế lực lớn của Đế Đô đều tới, có không ít thế lực cũng như gia tộc không dưới Thiên gia là bao, hắn cũng không thể chậm trễ.
- Các ngươi đều tới sao.
Thiên Cổ Ngọc xuất hiện trước mấy người Tương Quân, Quỷ Oa, Quách Thiếu Phong, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước.
Mấy người Tương Quân nhìn sắc mặt Thiên Cổ Ngọc lúc này hơi tái nhợt khiến người ta thổn thức, mơ hồ còn có vẻ xấu hổ.
- Niềm vui đại hôn của ngươi, chúng ta coi như đồng môn tới chúc mừng.
Cốc Tâm Nhan nhẹ giọng nói, lúc này đối mặt với Thiên Cổ Ngọc cũng không biết phải làm sao.
Quách Thiếu Phong tiến lên vỗ nhẹ lên vai Thiên Cổ Ngọc không nói gì, lúc này mọi người căn bản không biết nên làm gì.
Đối với một võ giả mà nói, đạt tới trình độ và thiên phú như bọn họ, đột nhiên thành phế nhân tàn khuyết, nếu là bọn họ sợ là khó có thể chịu đựng được.
Chỉ là Thiên Cổ Ngọc trêu chọc Đỗ Thiếu Phủ, bọn họ lúc này cũng không có cách nào khác
- Bất kể là nguyên nhân gì, các ngươi có thể tới ta cũng đều rất cảm ơn.
Trên khuôn mặt Thiên Cổ Ngọc nặn ra nụ cười gượng, hơn nửa năm trước, hắn đối diện năm người này dù biết thực lực yếu hơn một bậc nhưng ít ra cũng còn cảm giác hắn cũng thuộc về giới này.
Nhưng bây giờ đứng trước năm người này, Thiên Cổ Ngọc biết từ đó về sau hắn và năm người họ chắc chắn sẽ không có chút liên quan, đường đi của mỗi người sẽ khác.
Có thể không bao lâu nữa tên tuổi của năm người này sẽ chấn động đế quốc, vang vọng khắp nơi, trở thành cự phách một phương.
Hắn từ đó về sau cũng chỉ có thể im lặng ngồi một bên.
Thiên Cổ Ngọc đã từng muốn trở thành cường giả, đã từng muốn tung hoành khắp nơi, đã từng muốn đánh một trận mộng tưởng và hùng tâm với mấy người này, theo tu vi mất đi, tất cả cũng đều biến mất vô hình, hiện giờ chỉ còn lại một thể xác trống trơn.
- Đỗ Vương Phủ đến.
Bên ngoài cửa Thiên gia, lại một lần nữa truyền tới tiếng hô, tiếng hô vang vọng bên trong Thiên gia đủ để bất kỳ ai cũng nghe rõ.
Bên ngoài cửa chính lập tức có không ít người trùng trùng điệp điệp đi vào, cũng tập lức kéo tới rất nhiều ánh mắt.
Thiên Vạn Phùng lộ vẻ xúc động, cáo biệt với một lão già đang nói chuyện, đứng dậy đi nghênh đón.
Đỗ Vương Phủ, một trong tám đại vương phủ, mặc dù nghe nói bị Đỗ Thiếu Phủ càn quét, nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị và uy tín của Đỗ Vương Phủ.
Bên ngoài cửa chính Thiên gia, Đỗ Vương Phủ tới hai ba mươi người, đều là khí chất bất phàm, khí tức hùng hồn cường hãn.
Dẫn đầu là một người thanh niên tuổi chừng hai ba hai bốn, trang phục màu trắng tóc đen, áo bay phiêu dật không bó không buộc, thân hình cao dài khiến người ta nhìn theo cũng lộ vẻ xúc động.
Theo sự xuất hiện của người thanh niên này, không gian xung quanh như muốn đọng lại, một sóng khí vô hình dao động ra.
Trên da thịt người thanh niên không tầm thường này còn có ánh sáng rực rỡ mơ hồ như lưu chuyển, trong ánh mắt chớp động ánh sáng nhanh như tia chớp khiến người ta nhìn không khỏi phát run.
- Là hắn, hắn tới rồi.
- Đỗ Dật, hắn vốn chính là biểu ca của Thiên Cổ Ngọc, mẫu thân hắn là người Thiên gia, hiện nay đại diện cho Đỗ Vương Phủ tới cũng là thích hợp.
- Hắn cuối cùng đã xuất quan rồi
Cùng với sự xuất hiện của thanh niên áo trắng này, Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong đều lộ vẻ xúc động.
- Dật Nhi, mời ngồi, cha mẹ ngươi vẫn chưa về sao?
Thiên Vạn Phùng đón chào, thấy cháu mình trước mặt, lúc này cung kính cũng thừa vì hắn là cháu mình, là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của Đỗ Vương Phủ, là thế hệ trẻ đầy kiêu ngạo của Đỗ gia, điều này cũng làm cho Thiên gia gián tiếp được Đỗ gia coi trọng
Nếu như một ngày kia người cháu này của hắn có thể Phi Long, lên một độ cao mới, toàn bộ Thiên gia này hẳn cũng được che chở.
- Nương tử con cùng phụ thân ở biên cương trấn thủ, cho nên lần này trong tộc cử con đến đây chúc mừng.
Thanh niên áo trắng kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ bất phàm, bản thân khi nói còn có khí thế mơ hồ lan tràn làm cho khách xung quanh không dám tới bắt chuyện, vô hình chung cách biệt với mọi người.
- Khi về cho ta chuyển lời cảm ơn Đỗ gia.
Thiên Vạn Phùng nhìn thanh niên này, cảm giác được khí tức của hắn thì lặng lẽ kinh hãi nói:
- Xem ra tu vi hiên tại của Dật Nhi đã tới mức khủng khiếp, trong cùng thế hệ ở Đế Quốc sợ là không có người nào có thể so sánh.
- Không người nào so sánh thì không dám, còn có đại ca con nữa.
Thanh niên kia trả lời, ánh mắt lộ vẻ ngạo nghễ, hắn có tin tưởng tuyệt đối đối với thực lực của mình, ngoại trừ đại ca, trong Đế Quốc không có ai có thể so với hắn.
Thiên Vạn Phùng nghe vậy, ánh mắt lập tức buồn bã nói:
- Chỉ tiếc biểu đệ ngươi…
- Chuyện của biểu đệ con nghe rồi, cậu không nên quá khổ sở, có cơ hội con sẽ thay tiểu đệ báo thù.
Thanh niên áo trắng khẽ động con mắt, sau đó nhìn bốn phía xung quanh nói:
- Biểu đệ.
Vừa dứt lời, thanh niên áo trắng tìm kiếm trong đám người, lập tức nhìn thấy Thiên Cổ Ngọc mặc hỉ bào không giống người khác, sau đó hắn bước qua mấy bước, nhất thời đến trước người Thiên Cổ Ngọc, nhìn Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, hai con mắt hơi động nói:
- Thực lực hình như đều không yếu, xem ra Thiên Vũ Học Viện cũng có chỗ đáng khen.
- Chào biểu ca.
Thiên Cổ Ngọc hành lễ, từ nhỏ tới lớn hắn vẫn luôn sùng bái kính nể người anh họ này.
- Ta gần đây mới xuất quan, chuyện của đệ ta đã nghe rồi, không nên quá buồn.
Đỗ Dật vỗ nhẹ vào vai Thiên Cổ Ngọc, trong nháy mắt ánh sáng lóe lên trong mắt n ói:
- Đỗ Thiếu Phủ này nợ cũ nợ mới, ta sẽ đi tìm hắn để tính sổ.
- Biểu ca, bỏ đi, ta như vậy cũng rất tốt rồi…
Thiên Cổ Ngọc nói nhỏ.
- Tân nương đến…
Thiên Cổ Ngọc còn chưa nói xong ngoài cửa đã lại ồn ào,có tiếng hét lớn truyền đến.
Lời này vừa dứt, trong đám khách ồn ào náo nhiệt, các âm thanh đều giảm xuống, từng ánh mắt nhất thời nhìn về phía cửa.
- Ngọc Nhi, nhanh đi đón dâu.
Thiên Vạn Phùng tiến lên nói với Thiên Cổ Ngọc, xung quanh không ít người Thiên gia cũng đi cùng.
Ra cửa đón dâu, đón tân nương vào cửa gia môn, đây là tập tục, không thể qua loa, lần đám cưới này cho dù là phía sau có gì nhưng bây giờ dưới sự quan tâm của toàn bộ Đế Đô, cũng không thể nào làm qua loa.
- Đón dâu sao…
Thiên Cổ Ngọc ngẩng đầu, hơi hít sâu một chút, nhìn lại hỉ bào trên người mình, khóe miệng khẽ đông, sau đó trong vòng vây của rất nhiều thanh niên Thiên gia, hắn cất bước đi về phía cửa lớn.
- Nhanh, chúng ta cũng đi xem tân nương đi.
- Nghe nói tân nương tuyệt mỹ vô song, dung nhan động lòng người.
Không ít khách mời cũng bước ra, đều muốn nhìn thấy nhân vật chính.