Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 416: Ám lang ám sát.

Chương Trước Chương Tiếp

- Cường giả Vũ Vương Cảnh ở Long Thành Đế Đô này có vẻ không ít.

Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt hư mị, vừa ở bên ngoài Đỗ gia, có không ít tinh thần lực rình tới, những khí tức này rõ ràng là trình độ Vũ Vương Cảnh.

- Tuy rằng nha đầu Đỗ Thanh kia thực lực cường hãn, nhưng vẫn nên chú ý một chút, một nơi như Đế Đô sẽ che giấu không ít cường giả Vũ Hoàng Cảnh, nếu như ngươi trêu chọc phải những người trình độ đấy thì sẽ không chịu nổi đâu.

Chân Thanh Thuần nói.

Đỗ Thiếu Phủ nhún vai mỉm cười không nói.

Màn đêm buông xuống, trên đường phố Đế Đô vẫn ồn ào náo nhiệt, Âu Dương Sảng cuối cùng cũng về đến nhà trọ.

Vừa thấy Đỗ Thiếu Phủ, mắt Âu Dương Sảng nhìn hắn chăm chú, đôi mắt đẹp chứa tia sáng kỳ dị rực rỡ phóng ra, thoáng hiện ra vẻ chấn động nói:

- Thật đúng là đi tới đâu gây phiền phức tới đó, Đỗ Vương Phủ cũng bị ngươi càn quét rồi, chúc mừng ngươi vừa tới Đế Đô đã nổi tiếng rồi.

Đỗ Thiếu Phủ cười gượng nhìn Âu Dương Sảng nói:

- Ta vốn chỉ muốn đi xem Đỗ Vương Phủ, chỉ ở bên ngoài nhìn, cũng không có ý định làm gì cả, ai biết hộ vệ kia không cho nhìn, ta nhất thời tức giận nói một câu, sau đó Đỗ Vương Phủ chủ động ra tay cứ dây dưa mãi cho nên…

- Được rồi, chớ giải thích, các ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Chân mày Âu Dương Sảng hơi nhướn lên, trong lòng cũng biết tại sao Đỗ Thiếu Phủ phải tới Đỗ vương Phủ, năm đó chuyện một nhà hắn bị ép chia lìa, hắn cảm thấy có liên quan đến Đỗ Vương Phủ, trong lòng không có cách nào buông cho nên mới muốn đi Đỗ Vương Phủ xem, mới có thể nhất thời tức giận giao đấu với người Đỗ Vương Phủ, cũng may hiện tại không có việc gì, nàng cũng yên tâm, về phần Đỗ Vương Phủ cũng không có quan hệ gì với nàng.

Vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của Âu Dương Sảng giật giật tiếp tục nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt mơ hồ có chút vẻ lo âu nói:

- Hôm nay vì có Tiểu Thanh, Đỗ Vương Phủ mới không dám làm gì, chỉ có điều lần này ngươi đã hoàn toàn đắc tội Đỗ Vương Phủ rồi, sau này phải chú ý đề phòng một chút.

- Ừ, ta hiểu.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, chỉ có điều dù sao mình cũng không muốn có quá nhiều dính dáng với Đỗ Vương Phủ, sau này chắc cũng không có nhiều cơ hội va chạm với Đỗ Vương Phủ.

- Trương Tĩnh tới chưa?

Âu Dương Sảng nói chuyện chính.

- Chưa.

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, từ khi hắn trở về cũng không thấy Trương Tĩnh.

- Kỳ lạ thật.

Âu Dương Sảng hoài nghi, tính toán thời gian, Trương Tĩnh chắc cũng đủ để thăm dò tin tức, có huy hiệu của học viện, Trương Tĩnh muốn tìm chỗ cho mình cũng không khó lắm, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thần sắc có chút lo lắng nói nhỏ:

- Muộn thế này còn chưa tới tìm chúng ta, không phải là có chuyện gì rồi chứ?

- Chờ thêm một chút xem sao.

Đỗ Thiếu Phủ nói, lúc này cũng chỉ có thể chờ, chuyện này dù sao cũng là chuyện của Lý gia và Thiên gia, cũng không thể cứng rắn xông vào Lý gia, nếu làm vậy đến lúc đó sợ là không dễ thu dọn, chỉ có thể đợi tin tức của Trương Tĩnh.

Trong phòng, sau khi hàn huyên với Đỗ Thiếu Phủ, Âu Dương Sảng cũng trở về phòng bên cạnh, nàng và Đỗ Thanh chung một gian phòng, Đỗ Thiếu Phủ ở cùng Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ.

Màn đêm bao phủ bầu trời, đêm cuối tháng trăng mờ sao sáng, bóng đêm mông lung u ám.

Trong đêm đen, một bóng người áo đen xẹt qua không gian không mang theo một tia dao động, lặng lẽ xuất hiện trên mái nhà trọ, xẹt qua quỷ mị, lóe lên liền biến mất không tìm được vết tích.

Ngoài cửa sổ một gian phòng khách, bên trong khe cửa, một thân ảnh màu đen cúi người xem chừng, chỉ thấy bên trong căn phòng mờ tối không có ánh sáng, trên giường hẹp có một người thanh niên áo bào tím lưng đeo kiếm rộng đang ngồi xếp bằng điều tiết hơi thở, hoàn toàn không biết có người tới gần.

- Tiểu tử, không quen không biết, chúng ta cũng không thù không oán, nhưng vì Lang Nha tiêu cục cũng chỉ có thể hy sinh ngươi.

Trên đỉnh đầu thân ảnh màu đen kia đội mũ đen, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong mắt lóe lên tinh quang.

Xuy…

Bỗng dưng thân ảnh màu đen giống như tia chớp, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người thanh niên áo tím đang ngồi xếp bằng trên giường, một trảo ấn sắc bén ghim xuống, phù văn chớp động, sợ là trảo ấn này chỉ cần hạ xuống cũng đủ để bóp nát người.

- Giết.

Bỗng dưng, một tiếng kêu thanh thúy truyền ra, trảo ấn của người thanh niên áo đen này mắt thấy lẽ ra sẽ rơi trên người thanh niên áo bào tím, ở nơi này, trong nháy mắt bỗng xuất hiện một đạo tia chớp màu xanh xuất hiện, toàn bộ không gian đọng lại khiến cho hắn không có cách nào nhúc nhích.

- Không tốt, có cường giả.

Ánh mắt trên khuôn mặt người áo đen đại biến, trong lòng thầm cả kinh như dự cảm được điều gì đó, nhưng cùng lúc đó hắn không kịp tránh né, lập tức đầu vai run lên, một khí tức cực lớn điên cuồng phun ra, một trảo ấn đã trực tiếp găm trên người hắn.

Một lực khủng khiếp phá hủy huyền khí trong cơ thể hắn, phù văn trảo ấn sắc bén của hắn cũng vỡ vụn, liền sau đó huyền khí trên toàn thân ngừng lại hoàn toàn bị cấm chế trong nháy mắt.

Xuy xuy…

Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa phòng một nữ tử cao gầy lả lướt đi đến, nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dung nhan tuyệt thế, khí chất đẹp lạnh lùng khiến người ta dè chừng.

Trong mắt người áo đen thấy trong phòng lúc này còn có một con mèo đen và một con khỉ vàng. Bốn ánh mắt nhàn nhạt liếc trên người hắn, không hiểu vì sao, dưới sự quan sát của bốn ánh mắt này lông tơ hắn dựng thẳng.

Đặc biệt ánh mắt màu đen kia khiến hắn có cảm giác rợn tóc gáy.

- Nhanh, mau giao ra Túi Càn Khôn.

Khuôn mặt Đỗ Thanh xuất hiện trước mặt người áo đen, trong ánh mắt trẻ con ngây thơ tinh khiết lúc này tràn ngập mong mỏi đánh giết, nàng đưa tay xốc mũ của người kia lên làm lộ ra một gương mặt có vết sẹo lớn do dao chém.

Người này tuổi tác chừng bốn mươi, thân hình to lớn, lộ ra một cỗ bạo lực, vết sẹo càng làm hắn thêm phần hung hãn, chỉ là lúc này, dưới sự giam hãm của Đỗ Thanh hắn giống như gà trước diều hâu.

- Thanh, muội cấm chế hắn rồi thì sao hắn giao ra Túi Càn Khôn được?

Trên giường, Đỗ Thiếu Phủ mở tròng mắt khép hờ, tinh quang nhàn nhạt lóe lên, phun ra một ngụm khí đục, thân thể lập tức nhảy xuống giường, ánh mắt rơi vào trên người tên mặt sẹo kia, ánh mắt dần trở nên rõ ràng kia làm tên mặt cảm thấy bất an.

- Cũng đúng, vậy để ta tự lấy.

Đỗ Thanh ánh mắt cười, gật đầu liền trực tiếp móc ra Túi Càn Khôn ở trong lòng tên đại hán mặt sẹo.

Tên kia nhìn Đỗ Thanh con mắt run rẩy, một thiếu nữ nhìn mềm mại tinh tế như vậy kỳ thực lại là một cường giả khủng khiếp, lúc này hắn chỉ giống con kiến hôi không thể chống lại, đến bây giờ hắn mới biết được vì sao Lý Du phải tìm hắn hỗ trợ mà không phải tìm cường giả Lý gia, hoặc có thể Lý Du cố ý hãm hại hắn.

- Ngươi là ai, tại sao muốn giết ta?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn tên mặt sẹo thản nhiên hỏi, tu vi Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, chắc hẳn không phải là người bình thường.

Lúc ban ngày, Đỗ Thiếu Phủ đã để ý thấy có người lén lút đi theo mình, quả nhiên buổi tối lại có người âm thầm gây bất lợi cho mình, điều này làm Đỗ Thiếu Phủ gợn lên cảm giác ớn lạnh, có thể khiến một người tu vi Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh ám sát mình, sợ rằng lai lịch cũng không đơn giản, không biết ai lại ghi hận với mình như vậy.

- Đã bị các ngươi giam giữ vậy các ngươi muốn giết cứ giết, lần này lật thuyền mắc bẫy, có chết cũng là tự chuốc lấy.

Đại hán mặt sẹo nhìn Đỗ Thiếu Phủ, gương mặt hơi co rút, lần này lật thuyền trong mương, những người này sao có thể buông tha cho mình, dù sao cũng phải chết, chẳng thà chết một cách dứt khoát.

- Ngươi không nói, ta có hơn cả trăm cách đối với ngươi, hà cớ gì phải khiến mình chịu tội.

Âu Dương Sảng nhìn đại hán mặt sẹo, khí chất lạnh lùng khiến người ta tuyệt đối sẽ không nghi ngờ phía sau dung nhan tuyệt mỹ kia lại có thể nhân từ nương tay.

Đại hán mặt sẹo nhìn Âu Dương Sảng, ánh mắt trầm mặc một hồi liền mở miệng nói:

- Ta là Ám Lang, đại đương gia Lang Nha tiêu cục, là Lý gia tam thiếu gia Lý Du sai ta tới.

- Lý Du.

Nghe thấy cái tên này, chân mày Âu Dương Sảng hơi nhíu lại.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy lại không có quá nhiều bất ngờ, nhìn Ám Lang hỏi:

- Hắn sai ngươi tới giết chúng ta?

- Cho ngươi biến mất, bắt hai cô gái cho hắn.

Ám Lang trả lời, đến lúc này hắn cũng không cần thiết phải giấu giếm, hơn nữa, hắn và Lý Du cũng không có quá nhiều quan hệ.

Nghe Ám Lang nói, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ dâng lên chút gợn sóng, sau đó lại nhìn Ám Lang tiếp tục hỏi:

- Dựa vào tu vi thực lực của ngươi không tới mức bán mạng cho hắn chứ?

- Đây chỉ là điều kiện, hắn là một nhị thế tổ, còn chưa có tư cách để ta bán mạng cho hắn, ta đồng ý làm tốt chuyện này cho hắn, hắn sẽ giao Lang Nha tiêu cục cho ta kinh doanh, không hơn.

Ám Lang nói, nếu không vì trên dưới Lang Nha tiêu cục hắn làm sao có thể để ý tới loại nhị thế tổ Lý Du này.

- Ta không quan tâm nguyên nhân, ngươi muốn giết ta, hiện tại rơi vào tay ta rồi ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, như vậy cũng rất công bằng.

Đỗ Thiếu Phủ hơi hít thở sâu một chút, phun ra một hơi thở từ trong bụng, sau đó nhìn Ám Lang nói:

- Nói cho ta một lý do để ngươi sống đi, bằng không ta không ngại lấy mạng ngươi.

Ám Lang nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hắn vốn sống với vết sẹo dao trên mặt, kiến thức rộng rãi, từ trên người thanh niên áo bào tím này hắn cảm giác được một loại sát khí nhàn nhạt chỉ có người đã từng giết chóc nhiều mới có, chứng minh tuổi người này không lớn lắm tuyệt đối không phải loại nhị thế tổ của một gia tộc áo gấm ngọc thực nào đó trong Đế Đô này có thể so sánh.

Bởi vậy Ám Lang sẽ không nghi ngờ lời của người thanh niên này. Nói thật, hắn cũng không muốn chết, ngoại trừ người muốn tự sát ra sợ là không có ai muốn chết, hắn tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)