Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 41: Khả linh chân thanh thuần.

Chương Trước Chương Tiếp

- Vậy ngươi nói thẳng ngươi tìm ta có việc gì đi?

Ánh mắt dấu diếm dấu vết quan sát Nguyên Thần tự xưng Chân Thanh Thuần kia, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng lộ ra vẻ thất vọng, còn nói mình lai lịch bất phàm, là cường giả, nhưng cái gì cũng lấy không ra, người như thế hơn phân nửa chính là lừa đảo a.

- Bởi vì ngươi gặp may mắn.

Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lại hòa ái cười, chỉ là nụ cười này vẫn đáng khinh trước sau như một nói:

- Ta có thể nhìn ra, ngươi có vẻ chỉ có Võ mạch nhị phẩm đến tam phẩm a, loại Võ mạch này, về sau ở võ đạo chi lộ, chậc chậc...

Nói đến một nửa, Chân Thanh Thuần cố ý dừng một chút, lộ ra bộ dáng tiếc hận, sau đó mới tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Bất quá không cần lo lắng cùng tự ti, ta là đến cứu ngươi, chỉ cần có ta chỉ đạo, dù chỉ có Võ mạch nhị phẩm, ta cũng có thể để ngươi trở thành cường giả, để ngươi tu luyện tiến triển cực nhanh, chỉ cần có ta hỗ trợ, về sau ngươi sẽ trở nên nổi bật...

- Ta nên vì ngươi làm chút gì?

Đỗ Thiếu Phủ lại lần nữa đánh gãy Chân Thanh Thuần, trong lòng biết, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, một người xa lạ tự nhiên muốn giúp ngươi nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ không bác ái lan tràn, tục ngữ nói rồi, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nhớ tới những lời này, lại nhìn bộ dáng đáng khinh của Chân Thanh Thuần, Đỗ Thiếu Phủ không khỏi phun nước bọt.

Kẻ lừa đảo, tên đáng khinh này nhất định là kẻ lừa đảo, Đỗ Thiếu Phủ thầm nghĩ, về phần Võ mạch của mình, hiện tại Đỗ Thiếu Phủ tuyệt không quan tâm, dù sao hiện tại mình tu luyện là công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu.

- Dễ nói, dễ nói.

Chân Thanh Thuần ý cười dạt dào, khuôn mặt đáng khinh kia cười như hoa cúc nở rộ nói:

- Bởi vì ta tu luyện ra ngoài ý muốn, hiện tại Nguyên Thần cần tĩnh dưỡng, nên ta cần huyền khí trên người ngươi cùng...

- Ngươi muốn huyền khí của ta?

Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, sau đó nghiêm mặt nhìn Chân Thanh Thuần, dưới mày kiếm, ánh mắt dần dần trở nên phấn khích.

- Không sai, muốn huyền khí của ngươi, còn có...

- Hô lạp.

Chân Thanh Thuần còn không có nói xong, một nắm tay gào thét mà đến, trực tiếp đập lên thân ảnh trong suốt, nổ nát thân ảnh hư ảo trong suốt kia.

- Tiểu tử, ngươi làm cái gì.

Thân ảnh hư ảo trong suốt phá toái, nhất thời hóa thành một cỗ sương khói tiến vào trong tiểu tháp, còn có thanh âm truyền đến:

- Tiểu tử, ngươi dám động thủ với ta, ngươi đã vì mình rước lấy đại họa ngập trời.

- Quả nhiên là kẻ lừa đảo, cũng dám đùa ta.

Đỗ Thiếu Phủ nắm tiểu tháp ở trong tay, sau đó hung hăng ném lên đất, đồng thời mắng:

- Còn muốn nhúng chàm huyền khí của ta, bổn thiếu gia đại nạn không chết, hao hết thiên tân vạn khổ mới tu luyện ra huyền khí, ngươi cũng dám lừa gạt.

Huyền khí, bản thân từng là một phế mạch giả, thật vất vả mới tu luyện ra huyền khí, có thể nói huyền khí chính là gốc rễ của Đỗ Thiếu Phủ, Chân Thanh Thuần này mới mở miệng liền đòi huyền khí, nhất thời chạm vào điểm mấu chốt của Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên ra tay, kỳ thực cũng mang theo khẩn trương, bất quá nhìn thấy Chân Thanh Thuần kia không chịu nổi một kích, sau đó trốn vào trong tiểu tháp, cộng thêm mới mở đầu liền đòi huyền khí của mình, liền càng thêm kiên định phán đoán trong lòng, người này chính là lừa đảo, tuyệt đối là lừa đảo.

Đỗ Thiếu Phủ bão nổi, nhặt lên tiểu tháp lại hung hăng đập, đồng thời mắng:

- Còn cường giả, còn lịch bất phàm, ta đập nát cái này, nhìn ngươi còn trốn như thế nào.

- Cũng dám đánh chủ ý đến trên đầu ta, ngươi là cụ ông thắt cổ, ngại mệnh quá dài sao!

- Còn dám muốn huyền khí, ngươi thật đúng dám nghĩ a.

- Đi ra cho ta!

Đỗ Thiếu Phủ liên tục ném tiểu tháp mấy lần, nhưng tiểu tháp này không chút tổn hao, cực kỳ cứng rắn.

- Tiểu tử, ngươi dám bất kính với ta, ngươi nhất định sẽ hối hận.

Trong tiểu tháp, thanh âm của Chân Thanh Thuần cũng kích động, này hoàn toàn không giống hắn tưởng tượng a, hắn nghĩ không ra tại sao có thể như vậy, hắn thức tỉnh đã lâu, nhưng nắm chắc thời gian mới xuất hiện, nguyên lai tưởng rằng sẽ dựa theo phương hướng mình muốn phát triển, nhưng hiện tại xem ra, hết thảy cùng hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống.

- Thứ này thật tà dị.

Nghĩ hết thảy biện pháp, thậm chí dùng đá đập, nhưng kết quả vẫn như cũ là tiểu tháp không chút tổn hao gì, thậm chí ngay cả vết ngấn cũng không có.

Chân Thanh Thuần trốn ở trong tiểu tháp không đi ra, nhưng ở trong tiểu tháp luôn uy hiếp kêu gào, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ không hề có biện pháp.

- Tiểu tử, buông tha đi, vật này cực kỳ bất phàm, nước lửa không xâm, chỉ bằng ngươi, đời sau cũng đánh không ra, ha ha.

Trong tiểu tháp, thanh âm của Chân Thanh Thuần đắc ý cười phá lên, sau đó hung hăng nói:

- Chờ ta khôi phục, nhất định sẽ không bỏ qua tiểu tử ngươi.

- Thực cho rằng ta không thể làm gì ngươi, ngươi không đi ra, vậy thì đừng trở ra, quản ngươi Nguyên Thần thể gì, cũng là vật tà môn a.

Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia rõ ràng không có hảo ý, sau đó tay cầm tiểu tháp ném tới trên nham thạch, cười tà, kéo dây quần ra.

- Nghe nói nước tiểu đồng tử có thể trấn tà, ta nhìn ngươi có thể trốn bao lâu.

Đỗ Thiếu Phủ cười tà, một dòng nước ấm xông vào trên tiểu tháp.

- Tiểu tử vô sỉ, đây chính là bảo vật a, đủ để cho vô số cường giả tranh đoạt đầu rơi máu chảy, ngươi lại tiểu lên, ngươi làm như vậy sẽ bị Thiên Khiển, ngươi dám đối với ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Trong tiểu tháp, thanh âm nổi giận của Chân Thanh Thuần truyền ra, nhưng lại không dám đi ra.

............

Hoàng hôn, tịch dương chiếu rọi, quần sơn giống như pha thêm màu sắc. Mây như ba đào, tầng tầng lớp lớp, rừng rậm vô biên vô hạn, sơn phong như đao tước rìu khảm đỉnh thiên lập địa, đều bị ánh tà dương màu vàng chiếu rọi.

Trong một thâm cốc, nơi này thanh tĩnh cùng âm lãnh làm cho người ta sợ hãi.

- Sưu!

Trong thâm cốc, một nữ tử cung trang xuyên qua sơn cốc, khóe miệng tràn ra máu tươi đỏ sẫm, sắc mặt cực kì tái nhợt, thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau, thần sắc cực kì ngưng trọng.

- Thật khéo a.

Bỗng dưng, một thanh âm xuất hiện ở phía trước nàng, một thiếu niên đi ra, khuôn mặt mỉm cười.

Thân hình thiếu nữ dừng lại, ánh mắt nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở phía trước, trên kiều nhan tái nhợt, ánh mắt nhất thời hiện ra vẻ khiếp sợ, như gặp quỷ rồi, kinh ngạc nói:

- Ngươi... Ngươi không chết?

Người này đúng là thiếu nữ lúc trước muốn cướp Huyết Anh Linh Chi của Đỗ Thiếu Phủ, vốn tưởng rằng thiếu niên kia nhảy xuống Hắc Nhai hẳn phải chết không thể nghi ngờ, giờ phút này đột nhiên nhìn thấy, tự nhiên là giật mình không thôi.

- Ta mệnh lớn, không phải dễ dàng chết như vậy.

Người sau chính là Đỗ Thiếu Phủ, không nghĩ tới cùng thiếu nữ kia còn có một ngày gặp gỡ, càng không ngờ, lại không có nhìn thấy Liệt Diễm Yêu Ưng và những người khác, nhìn thiếu nữ mỉm cười nói:

- Bất quá ta không chết, chứng minh ngươi có phiền toái rồi.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta?

Nhìn nụ cười không có hảo ý của Đỗ Thiếu Phủ, thiếu nữ không lưu dấu vết nhíu mày, ra vẻ trấn tĩnh.

- Ta biết ngươi rất mạnh, bất quá...

Thiếu nữ trước mắt thật rất cường đại, bất quá hiện tại không giống, Đỗ Thiếu Phủ không tin nữ tử này còn có thể mạnh hơn Vương Lân Yêu Hổ, nhìn thiếu nữ mỉm cười, Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Ngươi xem phía sau ngươi đi?

Thiếu nữ nghe vậy, bán tín bán nghi quay đầu nhìn một chút, sắc mặt đại biến, hoa dung thất sắc.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ xuất hiện ở trong ánh mắt của thiếu nữ, tựa như núi nhỏ đứng vững, rít gào như sấm, khí thế hung hãn đột nhiên phun trào.

- Vương Lân Yêu Hổ là ngươi mang đến!

Thiếu nữ cả kinh, hoa dung thất sắc, nhìn Vương Lân Yêu Hổ cùng phản ứng của Đỗ Thiếu Phủ, Vương Lân Yêu Hổ tựa hồ chính là thiếu niên này mang đến, nàng không có quên lúc trước nàng còn muốn cướp Huyết Anh Linh Chi của thiếu niên kia a.

- Ta nói rồi, ngươi muốn cướp Huyết Anh Linh Chi của ta, ta liền đoạt ngươi làm thị nữ.

Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười, nguyên lai nữ nhân này cũng biết sợ, cũng có một mặt yếu đuối, bất quá có thù không báo không phải quân tử, cừu này làm sao cũng phải báo a.

- Hừ!

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Lân Yêu Hổ ở phía sau, dáng người thon dài đột nhiên lao thẳng tới Đỗ Thiếu Phủ, đồng thời tay phải thăm dò, một cổ kình khí vô hình từ trong lòng bàn tay dâng lên, cầm tặc trước cầm vương, chỉ có thể trước bắt tiểu tử trước mắt, nàng tự biết không phải đối thủ của Vương Lân Yêu Hổ.

Cảm nhận được kình khí vô hình tạo thành áp bách, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhíu lại, quang phù khởi động, vẫy tay đánh ra một chưởng, mang theo lực lượng kinh đào hãi lãng oanh kích ra.

Nhất thời, một trận năng lượng cuồng mãnh trống rỗng hiện lên, sau đó tịch cuốn ra, cùng một chưởng của thiếu nữ đối oanh.

- Oành!

Hai chưởng đối kháng, thảm cỏ bị lột một tầng, lùm cây cũng bị chặn ngang chặt đứt, sau đó thân hình thiếu nữ thẳng tắp bay ra, miệng phun máu tươi, cuối cùng hung hăng té ngã trên mặt đất.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ rít gào, Hổ chưởng như nham thạch từ trên trời giáng xuống, nếu hạ xuống, sợ là dáng người mạn diệu kia sẽ trực tiếp hóa thành thịt nát.

- Tiểu Hổ dừng tay.

Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, cảm giác không đúng, thực lực của nữ nhân này so với hắn hẳn là mạnh hơn, nhưng vừa rồi đối phương không phải đối thủ của mình, quá rõ ràng, nữ nhân này bị thương, còn bị thương không nhẹ.

Vương Lân Yêu Hổ nghe vậy, Hổ chưởng lui ra, Đỗ Thiếu Phủ đến bên người thiếu nữ, hai mắt của thiếu nữ vô lực khép hờ, dĩ nhiên đã hôn mê.

Vào đêm, trong rừng rậm u tĩnh, Minh Nguyệt treo cao, ở trong rừng rậm phóng ra nguyệt hoa loang lổ.

- Thương thế không nhẹ, miệng vết thương trên lưng, hẳn là Yêu thú tạo thành.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu nữ hôn mê nằm ở trên tảng đá, phát hiện trên lưng thiếu nữ có miệng vết thương do Yêu thú lưu lại, miệng vết thương không sâu, nhưng cũng không cạn, có chút nghiêm trọng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️