-Kiếm tốt!
Đỗ Thiếu Phủ khiếp sợ trong lòng, lúc này nắm kiếm trong tay, có lẽ là bởi vì bản thân tham dự luyện chế, còn lấy tinh huyết trên người dung hợp vào trong đó, cảm giác được bản thân cùng thân kiếm giống như hòa thành nhất thể, có cảm giác huyết nhục tương liên.
Nắm chặt Bảo Kiếm ẩn chứa năng lượng như núi lửa phun trào bản, Đỗ Thiếu Phủ lúc này có cảm giác, e là Vũ Hầu cảnh tu vi bình thường, bản thân chỉ cần giơ tay nhấc chân có thể trực tiếp giết chết!
- Kiếm này tên gọi là gì?
Gia Cát Cường Bang Phó viện trưởng con mắt run rẩy, ánh mắt si ngốc nhìn Đỗ Thiếu Phủ bảo kiếm trong tay, đây là Đạo Khí mạnh nhất mà hắn đời này luyện chế.
- Kiếm này do Phó viện trưởng luyện chế, mời Phó viện trưởng đặt tên!
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, cung kính đem thanh kim Bảo Kiếm trong tay đưa cho Gia Cát viện phó.
Gia Cát Cường Bang nhận lấy thanh kim trường kiếm trong tay Đỗ Thiếu Phủ, trong tay khẽ run, chỉ thấy hoa văn trang sức trên chuôi thanh kim trường kiếm như tinh tú chuyển động, lóe ra quang mang thâm thúy, mũi kiếm giống như đoạn nhai thẳng đứng cao nghìn trượng, cao quý mà nguy nga, thân kiếm như linh xà, linh động mà yêu mỵ, một đoàn quang hoa thanh kim Phù Văn nở rộ, lộ ra ý chí bá đạo.
- Kiếm này linh động mà yêu mỵ, bá đạo mà khiếp người, “Phách Ảnh, đặt tên là “Phách Ảnh đi, ngươi thấy sao?" Gia Cát Cường Bang giọng khẽ run.
- Được, vậy gọi là Phách Ảnh đi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, vừa dứt lời, trên thanh kim trường kiếm, đột nhiên phát thanh âm Phong Lôi, chấn động nhân tâm.
- Che giấu thân phận thật tốt, cha ngươi có khỏe không?"
Đột nhiên, Gia Cát Cường Bang Phó viện trưởng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt vô thần, lộ ra một chút ba động, hỏi:
-Ta biết cha ngươi là ai, phụ tử các ngươi diện mạo đều có vài phần giống nhau, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền đoán được thân phận của ngươi."
Đỗ Thiếu Phủ hơi sững sờ, sau đó ngẩng đầu, nói:
- Thưa Phó viện trưởng lão, ta cũng đã lâu chưa được gặp cha ta, không biết hắn đi đâu rồi.
- Chuyện lúc trước của phụ tử các ngươi, ta cũng nghe nói qua, thật là khổ cho các ngươi.
Gia Cát Cường Bang cảm thán, sau đó đem Phách Ảnh trong tay đưa trả lại cho Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi vì sao tiến nhập Thiên Vũ Học Viện?
Đỗ Thiếu Phủ thu hồi Phách Ảnh, Gia Cát Cường Bang Phó viện trưởng đã sớm nhìn ra thân phận của mình, vậy cũng không cần thiết giấu giếm, nếu là Gia Cát viện phó muốn làm khó mình, sợ là đã sớm làm khó, cũng không cần chờ tới bây giờ, đáp:
- Là cha ta bảo ta tới..
- Cũng là cha ngươi tên khốn kia bảo ngươi tiến nhập Phù Viện sao? – Trên mặt Gia Cát Cường Bang lão, ánh mắt khẽ động, hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ không trả lời, chỉ là hơi gật đầu tỏ vẻ âm thầm chấp nhận.
- Ai, hắn tên khốn kia vẫn là không bỏ xuống được a. - Gia Cát Cường Bang khe khẽ thở dài, sau đó lắc đầu.
- Phó viện trưởng, cha ta. . . ?
Đỗ Thiếu Phủ tiếng còn chưa dứt lời, Gia Cát Cường Bang Phó viện trưởng đã cắt đứt Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Cha ngươi tên khốn kia, sợ là bảo ngươi tới Phù Viện bồi tội, hắn nợ Phù Viện không ít, đưa nhi tử vào Phù Viện, hắn cũng thật ác, đây là đoán chắc chúng ta sẽ không động đến con trai của hắn a.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, khuôn mặt lộ ra một chút cười khổ, sau đó hỏi Gia Cát Cường Bang Phó viện trưởng:
-Phó viện trưởng, có thể nói cho ta nghe một chút về chuyện của cha ta được không?
Gia Cát Cường Bang nhìn Đỗ Thiếu Phủ một hồi, lập tức gật đầu, nói:
- Cha ngươi có thiên phú cực cao, từ sau khi tiến nhập Thiên Vũ Học Viện, luôn luôn biểu hiện kinh người, trong những người cùng khóa, luôn đứng đầu trên Vũ Bảng, thiên phú kinh người, lĩnh ngộ siêu quần, 20 năm trước ta luyện thành “Lôi Long, nhưng là không biết vì sao, lại bị cha ngươi tên khốn kia đột nhiên xuất hiện nhận chủ rồi, ngay cả nội viện Trưởng lão cũng không thể ngăn cản, không lâu sau, Dược Viện Chu trưởng lão luyện chế ra “Hoàng Cực Đan, cha ngươi lại xuất hiện, trực tiếp đoạt đi “Hoàng Cực Đan, bởi vậy cha ngươi tên khốn kia, cũng nhảy xếp thứ hai Huyền Thưởng Bảng.
- Cha ta tu vi đến Vũ Hoàng cảnh rồi sao, vì sao muốn cướp đoạt Hoàng Cực Đan?
Đỗ Thiếu Phủ hơi nghi hoặc một chút, Hoàng Cực Đan đối với đột phá Vũ Hoàng cảnh có tác dụng vô cùng lớn, năm đó Tửu Quỷ lão cha như thế nào đi nữa cũng chưa đột phá đến Vũ Hoàng cảnh đi.
- Năm đó cha ngươi đương nhiên là còn chưa đột phá đến Vũ Hoàng cảnh, ngươi cho rằng Vũ Hoàng cảnh dễ đột phá như vậy sao, nghe nói việc cha ngươi cướp đoạt Hoàng Cực Đan có liên quan đến Đỗ Vương Phủ, từ đó về sau, nhiều năm liên tục, Đỗ Vương Phủ cũng không đưa hậu bối đến Thiên Vũ Học Viện, mãi đến lần này, mới có người của Đỗ Vương Phủ đến. - Gia Cát Cường Bang nói.
- Lại là Đỗ Vương Phủ. - Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt khẽ nâng.
- “Lôi Long tuy rằng là ta bắt được Lôi Linh để luyện chế, nhưng tìm được minh chủ mới là quan trọng nhất, “Lôi Long có thể nhận cha ngươi làm chủ, chứng tỏ hắn cũng là Lôi Long minh chủ, giống như ngươi cuối cùng có thể xoay chuyển tình thế, luyện chế thành công “Phách Ảnh, đương nhiên có thể sở hữu Phách Ảnh.
Gia Cát Cường Bang nói:
- Cha ngươi tên khốn kia đưa ngươi vào Phù Viện, lần này đây đa phần cũng là vì tiểu tử ngươi, ta mới có thể hoàn thành tâm nguyện, luyện chế ra một Đạo Khí vượt qua cấp bậc của “Lôi Long, chỉ là Dược Viện Chu Truyền Trưởng lão, Hoàng Cực Đan luyện chế lúc trước bị cha ngươi cướp đi, lần thứ hai luyện chế Hoàng Cực Đan, lại bị ngươi trộm nguyên liệu chính, phụ tử các ngươi thật đúng là khắc tinh của Chu trưởng lão.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, xem ra cần xem trọng điều kiện đã đồng ý với Chu trưởng lão, sau này sớm chút bồi thường Chu trưởng lão mới được.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ rời đi thạch thất, đã là buổi chiều sắp sửa hoàng hôn, nghĩ tới Đỗ Tiểu Thanh, Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Yêu cùng đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn đều đi sau núi kiểm tra tình hình của Tiểu Hổ, thân ảnh vút qua, lập tức chạy tới phía sau núi.
Một lát sau, phía sau núi, những dãy núi nhấp nhô, rừng núi mênh mông, mang theo một loại khí tức xa xưa mà đầy tang thương.
- Hống. . .
Đỗ Thiếu Phủ thân ảnh xa xa nghe được, chính là tiếng hổ gầm chấn động nhân tâm, tiếng gầm cuồn cuộn, như Kinh Lôi.
Toàn bộ bên trong sơn mạch, tất cả Yêu thú phủ phục run rẩy, không dám nhúc nhích!
Đỗ Thiếu Phủ từ xa ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước không trung, một con Cự Hổ khổng lồ nhảy lên trên không, quanh thân quang mang chói mắt, lúc này, thân thể Cự Hổ kia là một mảnh đen như mực, hắc sắc Phù Văn xung thiên.
- Hống…
Cự Hổ đen gào thét, có thể nhìn thấy rõ ràng tiếng gầm kích khởi không gian ba động, giống như sóng lớn cuồn cuộn, làm cho Thiên Địa nổ vang.
Cự Hổ vỗ cánh,khí tức khủng bố cuồn cuộn, có thể nhìn thấy rõ ràng có một cỗ gợn sóng đạm kim sắc, giống như là sóng biển mênh mông nhấp nhô, phô thiên cái địa, bá đạo vô song, làm cho nền đất xung quanh như muốn sụp đổ.
- Ầm ầm...
Luồng khí khủng bố dần dần cuộn lại, không ít cây đại thụ đều bị bẻ gẫy, cự thạch tứ phân ngũ liệt, cuối cùng biến thành bột mịn, cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi!
- Thật mạnh!
Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Mạn hai người ngẩng đầu nhìn Cự Hổ đen như mực mà trợn mắt hốc mồm, linh hồn đều đang run rẩy, Cự Hổ này quá mạnh mẽ, giống như Chí Tôn trong muôn loài thú đang rống giận, một tiếng gầm có thể chấn động non sông, trấn áp vạn thú.
- Con hổ ngu xuẩn này, vậy mà chiếm được chỗ tốt như vậy, Huyết Mạch tăng vọt nhiều như vậy.
Đỗ Tiểu Yêu đứng trên đầu vai Đỗ Tiểu Thanh, đạm kim sắc linh đồng lúc này hiện lên ba động.
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống bên người Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, ngẩng đầu nhìn Cự Hổ, khổng lồ không dưới mười mấy trượng, thể hình khiếp người, tráng kiện mà oai hùng, móng vuốt đạp không mà đứng, Phù Văn lan tràn, có uy thế trời long đất lở.
Cự Hổ này, chính là Vương Lân Yêu Hổ, chỉ là Vương Lân Yêu Hổ lúc này, lân phiến trên người sớm đã là trở thành màu mực đen, giống như bầu trời đêm, bên trên lân phiến đen như mực, lại có một loại ánh sáng kim hoàng sắc ẩn hiện.
Cự Hổ vỗ cánh, phía trên hai cánh còn có một vòng kim sắc Phù Văn bao bọc, lan tràn khí tức bá đạo khiếp người, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cảm giác rõ ràng nó có liên hệ với khí tức của Kim Sí Đại Bàng Điểu.
Cự Hổ phủ phục dưới đất, toả Phù Văn rực rỡ, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, uy áp cuồn cuộn, thanh âm như sấm, khiến người ta run sợ!
- Thú Hầu Huyền Diệu cảnh!
Đỗ Thiếu Phủ con mắt run rẩy, khí tức trên người Vương Lân Yêu Hổ lúc này, vậy mà đã đạt đến Thú Hầu Huyền Diệu cảnh.
- Ca ca, ta cảm giác được khí tức trên người Tiểu Hổ mạnh hơn rất nhiều, dường như cũng không kém ta nhiều lắm.
Đỗ Tiểu Thanh nhìn đến Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện, trong ánh mắt thuần khiết trong lúc này ba động thanh mang.
- Đây hình như là khí tức của Hắc Ám Thiên Hổ, còn có khí tức của Kim Sí Đại Bàng, Vương Lân Yêu Hổ vậy mà gặp được cơ duyên tốt a.
Trong ngực Đỗ Thiếu Phủ, bên ttrong Tiểu Tháp, thân ảnh Chân Thanh Thuần có chút hư ảo vọt ra, nhìn đến Cự Hổ đen như mực đứng giữa không trung kia, lộ vẻ khiếp sợ.
- Thanh Thuần ca, Hắc Ám Thiên Hổ là chủng loại Yêu Thú gì?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi, thật đúng là chưa từng nghe nói về Hắc Ám Thiên Hổ.
- Ngươi thật là kiến thức hạn hẹp, Hắc Ám Thiên Hổ là Thú tộc có vị trí cao trên Thiên Thú Bảng, chỉ là ngươi không biết cũng không thể trách ngươi, bởi vì số lượng Hắc Ám Thiên Hổ thật sự là quá ít, còn ít hơn Bạch Hổ, Thanh Long Bạch Hổ, Phượng Hoàng Huyền Vũ các loại đều đứng trong top 10 Thiên Thú bảng, nghe nói Hắc Ám Thiên Hổ cũng không kém Bạch Hổ, chỉ là không biết tại sao, nhưng là không có tên tuổi bằng Bạch Hổ, nhưng bất kỳ một con Hắc Ám Thiên Hổ nào, tuyệt đối đều là Vương giả! - Chân Thanh Thuần nói, trong mắt còn có khiếp sợ, coi như là hắn thời kỳ toàn thịnh, cũng khó mà tìm được một con Hắc Ám Thiên Hổ làm tọa kỵ, không có Hắc Ám Thiên Hổ nào có thể bị thuần phục, loại Thú tộc này Chí Tôn Vương giả, huyết mạch cao quý căn bản không cho phép bản thân thần phục bất luận kẻ nào.
- Xì xì xì. . .
Trong chốc lát, Vương Lân Yêu Hổ thân thể cao lớn ngang trời, kèm theo khí thế khủng bố xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt hổ mang theo kính nể cung kính, mở miệng nói tiếng người:
- Bái kiến chủ nhân, đa tạ chủ nhân trọng thưởng.
- Cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, Vương Lân Yêu Hổ bước vào Thú Hậu cảnh, đã có thể mở miệng nói tiếng người, một ngày kia nếu đạt đến Thú Vương cảnh, còn có thể tạo ra cơ thể biến ảo thành người, bèn nhìn Vương Lân Yêu Hổ, cười nói:
-Không cần gọi ta là chủ nhân, gọi là Tam thiếu đi!
-Tam thiếu.
Tiểu Hổ cung kính, trong lòng nó hiểu rõ, nếu không có thiếu niên trước mắt này, vậy thì nó tuyệt đối khó mà có được thành tựu như ngày hôm nay.