Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 405: Đơn giản mà linh động

Chương Trước Chương Tiếp

-Xảy ra chuyện gì? - Đỗ Thiếu Phủ chân mày cau lại, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

- Ta bị người theo dõi, bọn họ vậy mà vô sỉ bố trí cạm bẫy trong Dược Điền, may mà ta chạy nhanh, không để phát hiện là ai, nhưng có ba lão gia hỏa nhưng lần theo hơi thở đuổi theo ta.

Đỗ Tiểu Yêu tức gần chết nói, trong lòng tựa hồ còn chưa hết tức, không nghĩ tới lúc này đi Dược Điền muốn lấy chút Linh Dược ăn cho đỡ thèm, mấy tên Học viện gia hỏa vô sỉ kia vậy mà bố trí cạm bẫy, suýt chút nữa liền bắt được hắn, may là thiên phú của hắn đủ mạnh mới có thể bình yên vô sự thoát thân.

02:07

- Vèo vèo....

Đỗ Tiểu Yêu vừa dứt lời chưa được bao lâu, giữa không trung ba bóng người lướt nhanh như thiểm điện, ba cỗ khí tức cuồn cuộn phun trào, ba đạo thân ảnh lập tức xuất hiện ở trên không trung.

- Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão.

Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt hơi nâng, khó trách Đỗ Tiểu Yêu muốn chạy trốn, hóa ra lần này tới bắt Đỗ Tiểu Yêu là ba vị Trưởng lão của Nội Viện.

- Bái kiến ba vị Trưởng lão.

Âu Dương Sảng cùng Đỗ Tiểu Mạn hai người lập tức hành lễ, nghe lời nói của Đỗ Tiểu Yêu vừa rồi, trong lòng cũng hiểu biết một chút tình huống hiện tại, trong lòng âm thầm thấp thỏm.

- Không cần đa lễ.

Ba vị Trưởng lão thân ảnh lập tức hạ xuống, ra hiệu cho Đỗ Tiểu Mạn cùng Âu Dương Sảng không cần đa lễ, sau đó ba vị Trưởng lão nhìn Đỗ Tiểu Thanh, mắt lộ ra khiếp sợ.

Trước đây không lâu Đỗ Tiểu Thanh triển lộ ra thực lực, đủ khiến tất cả người của Thiên Vũ Học Viện kinh hãi, tiểu nha đầu này nhìn như thuần khiết, nhưng là lại có thực lực khủng bố, một khi bạo phát, cũng không phải là chuyện đùa.

- Bái kiến ba vị Trưởng lão.

Đỗ Thiếu Phủ mặt không đổi sắc, chắp tay đối với ba vị Trưởng lão hành lễ.

- Các ngươi vừa rồi có thấy người nào đi ngang qua không?

Tam trưởng lão đưa mắt tìm kiếm, đánh giá chung quanh, nhưng không phát hiện được gì, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đỗ Tiểu Yêu nằm trên đầu vai Đỗ Thiếu Phủ.

Chỉ là Đỗ Tiểu Yêu lúc này đã thu liễm lại toàn bộ khí tức, còn một bộ dáng vô tội nhìn trời nhìn đất, khiến Tam trưởng lão không phát hiện được gì.

- Không thấy, chúng ta vẫn luôn đứng ở đây, không có phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.

Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Tiểu Mạn, Âu Dương Sảng ba người cơ hồ là đồng thanh nói.

- Vậy thì kỳ quái, sao có thể chạy nhanh như vậy. - Nhị trưởng lão nghi hoặc, bọn họ rõ ràng là cảm giác được khí tức đó chạy về phía bên này.

- Ngươi thế nào rồi?

Đại trưởng lão ngược lại nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, cảm giác khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ lúc này, tựa hồ đã không có gì đáng ngại, có chút kinh ngạc.

- Thưa Đại trưởng lão, đã không có đáng ngại. - Đỗ Thiếu Phủ gật đầu đáp.

- Vậy là tốt rồi. - Đại trưởng lão gật đầu, sau đó ra hiệu Nhị trưởng lão Tam trưởng lã, nói: "Chúng ta tiếp tục đuổi theo, tên kia nhất định là ở quanh đây.

- Vèo vèo...

Dứt lời, thân ảnh ba vị Trưởng lão thân ảnh nhất thời bay vút đi, tựa hồ là không bắt được tên trộm Linh Dược thề không bỏ qua.

-Phù phù...

Nhìn thân ảnh ba vị nội viện Trưởng lão biến mất phía xa, Âu Dương Sảng cùng Đỗ Tiểu Mạn hai nàng lúc này mới thở ra một hơi.

- Hừ, muốn bắt ta, không dễ dàng vậy đâu.

Đỗ Tiểu Yêu nhìn ba vị nội viện Trưởng lão rời đi, bên trong linh đồng đạm kim sắc hiện lên vẻ đắc ý.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Tiểu Yêu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, cuối cùng hỏi về tình hình của Tiểu Hổ, Đỗ Tiểu Yêu cho biết, thời gian gần nửa năm trôi qua rồi, Vương Lân Yêu Hổ vẫn đang bế quan, trong vòng nửa năm này, trong phòng Tiểu Hổ đang bế quan truyền ra vài lần động tĩnh lớn.

- Con hổ ngu xuẩn hẳn là chiếm được không ít chỗ tốt, liên tục bế quan, căn bản là không nỡ ra ngoài, hai tháng trước còn tạo ra một trận động tĩnh lớn, khí tức thế cũng không yếu, đoán chừng đã mượn tinh huyết cuồng bạo kia đột phá đến Thú Hậu cảnh. - Đỗ Tiểu Yêu nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Ta đang định lát nữa đi xem một chút tình hình Tiểu Hổ, ca ca ngươi có muốn đi hay không? - Đỗ Tiểu Thanh lập tức quay sang hỏi Đỗ Thiếu Phủ.

- Các ngươi đi trước, lát nữa ta đến tìm các ngươi sau.

Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ một chút rồi nói, nếu theo như Đỗ Tiểu Yêu nói, Tiểu Hổ đã đến Vũ Hầu cảnh, vậy quả là tiến bộ khủng bố, Thú tộc đột phá vốn là không thể so sánh với nhân loại Vũ giả, nhanh như vậy Tiểu Hổ đã có thể đột phá đến Thú Hầu cảnh, đã đủ khủng bố rồi.

Lát sau, Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu, Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Mạn cùng đi đến phía sau núi xem tình hình của Tiểu Hổ.

Mà Đỗ Thiếu Phủ lại rời đi đình viện đi tìm Hàn Triều, trước đây không lâu, đình viện chỗ sơn cốc mà Gia Cát Viện phó ở đã sớm bị san thành bình địa, cũng chỉ đi tìm Hàn Triều mới biết được hiện nay Gia Cát viện phó ở nơi nào.

- Đỗ sư đệ, ngươi không sao chứ, thật sự là quá tốt.

- Đỗ sư đệ, ngươi quả là niềm kiêu ngạo của Khí Viện chúng ta a, ngày đó đưa tới Tam tinh Tứ tinh Lôi Kiếp, là ngươi luyện chế thành công Đạo Khí thượng phẩm đỉnh phong sao?

- Đỗ sư đệ, khí tức của ngươi tựa hồ còn có chút suy yếu, nhất định phải chú ý điều dưỡng a.

- . . .

- Ngươi nói Phó viện trưởng a, hắn đang chữa thương ở sân cách đó không xa, nơi này trước đây chính là nơi ở của Phó viện trưởng, ngươi đi đến đó là có thể tìm được Phó viện trưởng.

Dưới sự nhiệt tình của Hàn Triều, Đỗ Thiếu Phủ thật vất vả mới hỏi được chỗ dừng chân của Gia Cát viện phó, bèn lập tức rời đi.

Đối với Hàn Triều sư huynh nhiệt tình, Đỗ Thiếu Phủ tuy rằng hoàn toàn không cảm thấy đáng ghét, nhưng là nhiệt tình quá mức, cũng khiến người ta khó có thể chịu nổi.

Chưa tới một khắc đồng hồ, Đỗ Thiếu Phủ đã đến trước một ngọn núi xanh um tùm, một tòa đình viện được che giấu bên trong.

Một nơi đặc biệt, đơn giản trong thạch thất, Gia Cát Cường Bang ngồi xếp bằng, một bộ dáng lôi thôi, khuôn mặt đều là nếp nhăn, thoạt nhìn giống như là dã nhân cùng tinh tinh.

Trên mặt Gia Cát Cường Bang lúc này vẫn có chút tái nhợt, quanh thân bao phủ vòng sáng Phù Văn quang mang.

-Phù!

Sau một lát, quanh thân Phù Văn vòng sáng thu liễm, Gia Cát Cường Bang hai mắt mở ra, một ngụm trọc khí theo yết hầu phun ra.

- Phó viện trưởng, ngươi thế nào rồi?

Đỗ Thiếu Phủ cung kính đứng ở một bên, nhìn Gia Cát viện phó trước mắt, biết Phó viện trưởng lúc trước bị thương không nhẹ.

- Ta không sao, chỉ là một chút bệnh cũ, nhưng mà ngươi, lấy lực lượng bản thân chống đỡ Lôi Kiếp, không sao chứ?

Gia Cát viện phó đứng dậy, khí tức vẫn có chút suy yếu, nhìn Đỗ Thiếu Phủ trước mặt, trong mắt thoáng qua vẻ chấn động, tiểu tử này vậy mà khôi phục nhanh như vậy, lấy thân thể chống đỡ Lôi Kiếp, nếu như đổi lại là người khác, phỏng chừng không có một năm rưỡi, là đừng nghĩ xuống giường đi.

- Ta đã không sao.

Đỗ Thiếu Phủ trả lời, chỉ nhớ rõ lúc trước Lôi Đình chi lực đánh xuống, trên người ngũ tạng lục phủ, gân cốt cơ thể toàn bộ cũng bị đánh thành mảnh vụn, đầu óc cũng bị điện lưu Lôi Đình trùng kích, hỗn loạn, căn bản cũng không nhớ rõ lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mà trong lúc mơ hồ, Đỗ Thiếu Phủ giống như nhớ được, ngay tại thời điểm thân thể mình sắp bị nổ tan, trong cơ thể có một cỗ lực lượng thần bí mà quen thuộc đột nhiên thức tỉnh, sau đó thay mình chống đỡ Lôi Đình chi lực kinh khủng kia.

Bây giờ ngẫm lại, Đỗ Thiếu Phủ cũng hít một ngụm khí lạnh, lúc trước chỉ là không muốn nhìn đến Đạo Khí bị hủy, cho nên mới toàn lực ứng phó. Nếu là sớm biết rằng Lôi Kiếp đánh lên người khủng bố như vậy, sẽ không dám lấy thân mình nếm thử.

- Ngươi không có gì không thoải mái chứ?

Gia Cát Cường Bang vẫn là nghi ngờ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, kia Lôi Kiếp chi lực, Vũ Vương cảnh viên mãn đỉnh phong cũng khó mà chống đỡ, Đỗ Thiếu Phủ vậy mà hoàn toàn không có việc gì, điều này làm cho hắn không thể không cảm thấy khó tin.

- Chắc sẽ không có chuyện gì.

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, nếu như muốn nói trên người có thứ gì bất đồng, thật ra cảm giác được Vũ Mạch tựa hồ là so với trước kia muốn nhiều một chút, cái loại cảm giác này cực kỳ huyền diệu, không nói rõ được.

Gia Cát Cường Bang Phó viện trưởng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, xem ra người này thật đúng là hoàn toàn không có việc gì, sau đó nói:

- Không có việc gì là tốt rồi, ngươi cũng là mạng lớn, Bảo Kiếm có ở trên người?

- Có.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, tâm thần vừa động, trong tay nhất thời một đạo quang mang thanh kim chi sắc phun trào, lập tức một thanh trường kiếm toàn thân thanh kim chi sắc xuất hiện ở trong tay, nhất thời một cỗ khí tức bá đạo ác liệt tràn ngập, trong lúc mơ hồ phát ra tiếng kêu leng keng.

Trên trường kiếm thanh kim, Phù Văn thanh kim lóe lên, trên thân kiếm còn tản mát ra nhàn nhạt quang mang thanh kim sắc, nhìn như đơn giản, kì thực cực kỳ linh động, kiếm phong độ cong ưu nhã, thanh kim quang mang tỏa sáng, Phù Văn lưu chuyển, tự nhiên mà thành.

- Ầm!

Kiếm này vừa ra, cả gian thạch thất ầm ầm run lên, Thiên Địa Năng Lượng nhất thời phun trào ngưng tụ, bên trong trường kiếm, giống như áp chế một luồng năng lượng núi lửa.

-Kiếm tốt!

Đỗ Thiếu Phủ phất tay, cảm giác được năng lượng kinh người ba động bên trong trường kiếm mà sợ hãi, chả trách mọi người đều nói rằng bản thân Đạo Khí cũng đã có uy năng dời núi lấp biển, đủ để lay động sơn hà, có thể sơn băng địa liệt, phá hủy hết thảy.

- Thử xem có thuận tay hay không, đem Huyền Khí rót vào trong đó, dùng tâm thần khống chế, ngươi sẽ phát hiện chỗ đặc biệt của nó!

Gia Cát Cường Bang Phó viện trưởng ánh mắt khẽ run, nhìn trường kiếm thanh kim sắc trong tay Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt nhìn như vô thần lúc này cũng là hiện lên tia sáng ba động.

- Vù vù!

Đỗ Thiếu Phủ thử đem Huyền Khí rót vào trường kiếm trong tay, nhất thời tiếng sấm nổ vang vọng, leng keng rung động, quang hoa thanh kim sắc mãnh liệt, cơ hồ là muốn đem Đỗ Thiếu Phủ bao phủ trong đó.

Bên trong thân kiếm linh động kia, đột nhiên run lên, từng tầng quang mang chồng chất nở rộ, thân kiếm hóa thành tầng tầng lớp lớp, đều là hình tam giác, quang hoa khắp nơi, nhìn như chia lìa, kì thực là tương liên tự nhiên mà chặt chẽ.

Bên trên mỗi một khối liệm giác đều có thanh kim Phù Văn chói mắt nở rộ, giống như Kim Vũ của Kim Sí Đại Bàng Điểu, khí tức bá đạo khiếp người!

Một thanh trường kiếm, nháy mắt hóa thành một cái thanh kim trường tiên liệm giác có thân kiếm chia lìa, giống như Linh Mãng xuất động, Giao Long xung thiên, hơi huy động, giống như Đại Bàng xuất động, trong bá đạo mang theo linh động, trong đơn giản mang theo yêu mỵ.

- Xì xì xì!

Đỗ Thiếu Phủ hơi phất tay, Kiếm ảnh thanh kim trường tiên xoay tròn quanh thân, nối liền với Năng Lượng Thiên Địa, giống như Giao Long xoay quanh, linh động yêu mỵ không gì sánh được, đẹp đẽ loá mắt.

Cuối cùng hết thảy quay về như lúc đầu, lần thứ hai hóa thành một thanh thanh kim trường kiếm toàn vẹn, cổ sơ ưu nhã!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)