Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 403: Chấn động tứ phương.

Chương Trước Chương Tiếp

- Đại Trưởng lão, Đỗ Thiếu Phủ thế nào rồi?

Liêu Trưởng lão lập tức hỏi Đại Trưởng lão, lúc này bên trong gian phòng ngoại trừ Liêu Trưởng lão ra còn có Trưởng lão Mộ Dung Hi và Tôn Bích Nguyệt đang chờ, Âu Dương Sảng và Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu cũng ở đây.

Ánh mắt Đại Trưởng lão kinh hãi nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Vũ Mạch Linh Ấn, trên người hắn có Vũ Mạch Linh Ấn hộ thân. Uy lực của Tam tinh bán lôi kiếp mà ngay đến cả tu vi Vũ Vương viên mãn đỉnh phong cũng khó có thể chống đỡ được, nhưng Đỗ Thiếu Phủ lại chống đỡ được, hẳn là có liên quan đến Vũ Mạch Linh Ấn này. Biểu hiện Vũ Mạch Linh Ấn của hắn dường như đặc biệt thích Lôi Điện Chi Lực, có thể thôn phệ cả Lôi Điện Chi Lực, nhưng về phần kết quả, ta cũng không biết, cần chờ sau khi hắn tỉnh lại rồi mới rõ được. Nhưng hắn có Vũ Mạch Linh Ẩn hộ thân, cho nên hẳn không có việc gì lớn đâu.

- Vũ Mạch Linh Ẩn.

Mấy trưởng lão đang chờ là Mộ Dung Hi, Tôn Bích Nguyệt và Liêu Trưởng lão nghe thấy vậy đều cùng rung động.

Vũ Mạch Linh Ấn, thứ mà chỉ tồn tại trong truyền thuyết kia, chỉ có những người của đại tộc trong truyền thuyết kia mới tồn tại Vũ Mạch Linh Ấn. Sao trên người Đỗ Thiếu Phủ lại có thứ khủng bố như vậy.

- Để cho hắn nghỉ ngơi đi, chờ hắc tỉnh lại rồi hỏi han tình huống sau.

Đại Trưởng lão nói với mọi người:

- Lúc này chuyện luyện chế thành công đạo khí cao phẩm đỉnh chỉ sợ là không bao lâu nữa sẽ khiến tứ phương khiếp sợ, trong học viện phải chuẩn bị sẵn sàng, tránh cho có kẻ ngấp nghé tới.

- Dạ!

Mộ Dung Hi và Liêu Trưởng lão gật đầu, ngay sau đó đi theo Đại Trưởng lão rời khỏi phòng.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại ba người là Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu và Âu Dương Sảng.

- Xoẹt...

Trong ngực Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện một cái tháp nhỏ trôi nổi, ngay sau đó bóng dáng của Chân Thanh Thuần có chút hư ảo xuất hiện trong tầm mắt của ba người, cẩn thận dò xét Đỗ Thiếu Phủ đang ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt nhắm chặt, hô hấp yếu ớt.

- Thanh Thuần ca, hắn như thế nào rồi? - Âu Dương Sảng hỏi Chân Thanh Thuần, ba người ở đây cũng chẳng ai kinh ngạc với hắn cả.

Chân Thanh Thuần cẩn thận dò xét một lượt, sau đó trả lời mọi người:

- Hẳn là không sao, thân thể hắn vốn cường hãn, đa phần Lôi Kiếp Chi Lực giống như đã bị thứ gì đó hấp thu gần hết rồi, chẳng qua cơ thể suy yếu quá mức, cộng với lôi đình đánh trực tiếp nên mới hôn mê. Hiện giờ như đang điều tức khôi phục rồi, hẳn sẽ không có trở ngại gì.

- Hô...

Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Thanh nghe thấy vậy, lúc này tâm tình mới thả lỏng được.

Thời gian dần trôi đi, nhưng phần đông đệ tử Thiên Vũ học viện vẫn còn chìm sâu trong sự rung động tột cùng.

Mà ở thế giới bên ngoài, tin tức về sự việc Thiên Vũ học viện có lôi kiếp giáng xuống, có người luyện chế được bảo vật cũng lan truyền nhanh chóng như gió bão thổi qua, chỉ qua vài ngày đã khiến đế quốc bốn phương phải bàng hoàng.

- Không ngờ Đỗ Thiếu Phủ này lại dẫn động được Tam tinh bán lôi kiếp, có thể luyện chế ra được đạo khí cao phẩm đỉnh phong, thật sự không thể tưởng tượng được!

- Lại là Đỗ Thiếu Phủ, kẻ này rốt cuộc có lai lịch thế nào mà lại kinh người như vậy!

- ... ...

Đế quốc bốn phương, phần đông thế lực ở Trung Đô đều nhận được phần tin tức vô cùng cụ thể. Chỉ trong nháy mắt, danh tiếng của Đỗ Thiếu Phủ lại lần nữa khiến khắp nơi đều phải bàng hoàng, khiến cho rất nhiều thế lực chú ý đến.

Ở một góc trong đại điện, một đại hán mặc long bào, trên người rõ ràng không có khí tức dao động, lại khiến người khác không dám nhìn thẳng, khí chất không giận mà uy, lẩm bẩm nói:

- Không ngờ lại là Đỗ Thiếu Phủ...

.. ...

Trong đại điện hùng tráng trạm trổ long phượng, có không ít lão giả, đại hán khí thế bất phàm ngồi ngay ngắn bên trong.

- Ít nhất cũng phải là đạo khí cấp bậc cao phẩm đỉnh phong. Trên phương diện luyện khí mà Đỗ Thiếu Phủ còn có tài nghệ như vậy, chỉ sợ cấp bậc tạo nghệ Khí Phù Sư cũng đủ để khiến bốn phương phải khiếp sợ!

- Thiên tư nhân kiệt, phù đạo kinh người, không ngờ trong tộc người ở Thạch Thành lúc này lại xuất hiện một hậu bối bất phàm như vậy, còn mạnh hơn cả người cha Đỗ Đình Hiên của hắn!

- Kẻ này vốn không phải vật để trưng tất nhiên có thể nhất phi trùng thiên, lần này còn luyện chế ra được đạo khí cao phẩm đỉnh phong, Đỗ gia ta nếu không xuất hiện nữa thì chỉ e cũng sẽ bị thế lực khác nhanh chân đến trước mất, đến lúc đó sẽ trở thành đả kích khổng lồ đối với Đỗ gia ta!

- Bất kể thế nào thì tuyệt đối không thể để tiểu tử kia gia nhập Đỗ gia được. Lúc trước Đỗ Đình Hiên rước phải tai họa ngập trời, khiến cho Đỗ gia gặp phải tai họa ngập đầu, những chuyện đó chẳng lẽ các ngươi không nhớ rõ sao?

- Không sai, mấy vị Tông lão của Đỗ gia ta đến bây giờ còn đang chữa thương, Đỗ Thiếu Phủ có khúc mắc với đám quái vật kia, nếu lại liên lụy đến Đỗ gia ta, chỉ e đến lúc đó không biết lại gặp phải tai họa ngập đầu gì nữa đây.

Trong đại điện, những người có tu vi cường hãn đang bàn tán xôn xao, một đại hán với từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt đều rất tinh xảo lẳng lặng ngồi nghe bên cạnh, bỗng dưng nhìn mọi người trong đại điện nói:

- Chư vị, coi như chúng ta để Đỗ Thiếu Phủ này trở về Đỗ gia, chẳng lẽ hắn sẽ nguyện ý trở về sao. Hắn đến Thiên Vũ học viện cũng chưa từng liên lạc với hai người Vân Hân và Đỗ Trì, sợ là vốn không hề có quyết định trở về Đỗ gia, có lẽ tiểu tử kia đã biết chuyện ban đầu xảy ra như thế nào, còn đang ghi hận Đỗ gia chúng ta nữa kìa!

Sau khi lời của đại hán kia vừa dứt, tiếng bàn tán xôn xao trong đại điện lập tức yên ắng hẳn, không ít ánh mắt dao động.

- Chuyện xảy ra lúc đầu, Đỗ gia chúng ta không có lựa chọn nào khác, tiểu tử kia không đến mức trách móc Đỗ gia đi. - Một lão nhân khẽ than, trong ánh mắt xuất hiện vẻ bất lực.

- Tiểu tử kia có tư cách gì trách móc Đỗ gia. Chúng ta là chủ tộc, hắn chỉ là một tiểu tử trong phân nhánh mà thôi, còn có thể phản kháng được sao. - Một đại hán lạnh lùng nói, trong mắt xuất hiện ý khinh thường.

Vị đại hán với đường nét góc cạnh trên khuôn mặt đều rất tinh xảo kia nhìn mọi người, trong ánh mắt hơi xao động, biểu lộ vẻ lo lắng, tiếp tục nói:

- Chỉ sợ lúc này sẽ có người lấy chuyện xảy ra lúc đầu luận thành văn chương, để cho tiểu tử kia ghi hận Đỗ gia chúng ta, về sau sẽ trở thành một quả bom uy hiếp với Đỗ gia ta sau này.

- Hừ! Tiểu tử kia thân là người phân nhánh Đỗ gia, nếu thật sự dám đại nghịch bất đạo, dám gây bất lợi đối với chủ tộc, vậy thì trực tiếp giết đi. - Một lão giả hùng tráng hừ một tiếng, trong mắt lộ ra hàn ý.

Rừng thưa lãnh đạm, một vầng trăng tròn mọc lên trên rừng trúc, khiến rừng trúc giống như một cái lồng kì ảo, mơ hồ.

Dưới ánh trăng, một lão giả người gầy còm ngăm đen đang ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng trúc đằng, ánh mắt sáng ngời chớp động, biểu lộ rung động, lầm bầm:

- Tiểu tử này càng ngày càng kinh người mà!

- Gia gia, chúng ta bây giờ có cần làm chút chuyện gì đó không?

Một cô gái mặc váy áo màu lam nhạt, trên người khoác một mảnh yên sa mỏng đứng bên cạnh lão giả, thắt lưng thon nhỏ, bắp thịt nõn nà, khí chất như u lan, để lộ dáng vẻ nũng nịu.

- Không cần làm gì cả, hiện giờ chắc hẳn Đỗ gia và bên trong hoàng cung đang rất náo nhiệt, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi, không cần thiết phải nhúng tay vào.

Lão giả mỉm cười, ngay sau đó tiếp tục dựa lên ghế trúc đằng nhìn cô gái kia khẽ mỉm cười nói:

- Nha đầu, nếu không ngươi trở về Thiên Vũ học viện một chuyến đi, mang tiểu tử kia về Tạ gia chúng ta trở thành con rể Tạ gia cũng không tồi. Mặc dù tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng sẽ không cản trở đến ngươi một chút nào cả, sau này vẫn có thể trợ giúp hắn một chút.

- Gia gia, người lại nữa rồi, còn như vậy nữa thì ta thật sự sẽ không tới thăm người nữa.

Đôi mắt đẹp của cô gái nhìn chằm chằm lão giả, dáng vẻ thẹn thùng nổi bật lên tư thái mỹ lệ quyến rũ động lòng người.

- Được rồi, ta không nói nữa còn không được sao.

Lão giả cười, ánh trăng len lỏi từ trong khe hở rừng trúc chiếu xuống lên gương mặt ngăm đen của lão giả. Lão dừng lại một lát, trên gương mặt nếp nhăn già nua hơi rung động, sau đó nói nhỏ:

- Ta chỉ nói như vậy thôi. Chẳng qua ta cảm thấy tiểu tử kia rất được, nhưng chắc hẳn với danh tiếng của tiểu tử kia lúc này chỉ e bên cạnh sẽ có không ít thiếu nữ vây quanh đi, lỡ như tiểu tử kia trẻ người non dạ làm gì mấy thiếu nữ kia, vậy thì cũng thật đáng tiếc.

- Gia gia, người đang chê ta còn chưa được gả ra ngoài phải không?

Đôi mắt đẹp của cô gái kia hơi híp lại, lộ ra sự thông minh. Một làn gió đêm phất nhẹ qua rừng trúc, một sợi tóc tùy ý phiêu tán bên hông lại có cảm giác như đang bay theo làn gió.

Lão giả đứng dậy, trường sam màu trắng mặc trên người giống như một cây gậy trúc mắc một mảnh vải rộng dài, bộ ngực gầy trơ xương dán lên trường sam, cái lưng hơi mệt mỏi duỗi thẳng khiến người ta lo lắng rằng nếu không cẩn thận, sống lưng kia sẽ trực tiếp gãy lìa, nói nhỏ:

- Đỗ gia cố ý đám hỏi với Tạ gia, lão đầu Đỗ gia kia cũng cố ý đề cập với ta nhiều lần. Tiểu tử tuổi trẻ mà Đỗ gia vẫn luôn giấu kín kia xác thực không tầm thường, nhưng loại đám hỏi này ta cũng không muốn ủy khuất tôn nữ của ta, cho nên xem tới xem lui, ta vẫn cảm thấy chỉ có tiểu tử kia không tồi, ngoại trừ tuổi còn nhỏ tuổi một chút.

Cô gái dìu lấy lão giả khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, ánh mắt càng nhìn càng thấy sáng ngờ, khiến lòng người mơ màng.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Mười ngày sau, sáng sớm, bên trong Thiên Vũ học viện ngập tràn ánh bình minh, dãy núi được bao phủ bởi một tầng ánh sáng kim sắc.

Bên trong một đình đơn độc kề núi gần sông của Khí viện, Đỗ Thiếu Phủ ngồi khoanh chân, quanh thân bao phủ một mảnh quang mang màu vàng kim nhạt dần thu lại, sắc mặt lúc trước trắng bệch không biết từ bao giờ đã chậm rãi khôi phục lại sắc hồng.

Năng lượng vòng kim sắc giống như một con linh xà vàng óng huyền ảo chui vào trong cơ thể. Sau khi đám năng lượng cuối cùng chui vào trong cơ thể không còn thấy gì nữa, hàng lông mi của Đỗ Thiếu Phủ hơi rung động, hai con ngươi đóng chặt cũng mở ra ngay sau đó.

- Chi chi...

Trong hai con mắt bắn ra hai cỗ tinh mang màu vàng, một cỗ khí tức bá đạo tỏa ra từ trong cơ thể thon gầy rắn chắc, khiến cho không gian khẽ rung lên.

- Không sao là tốt rồi, lần này ngươi chơi có chút lớn rồi đấy.

Một khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi xuất hiện trước mắt Đỗ Thiếu Phủ, bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, thân người có chút hư ảo, mắt tam giác, mặt mũi dữ tợn, lông mày chữ bát, một khuôn mặt khiến người ta khó có thể phụ họa theo được.

- Hô!

Một ngụm trọc khí phun ra khỏi miệng, tinh mang trong mắt Đỗ Thiếu Phủ thu lại nhìn khuôn mặt tươi cười bỉ ổi trước mặt, nói:

- Thanh Thuần ca, ta đã hôn mê thêm thổ nạp tổng cộng được bao lâu rồi hả?

- Khoảng mười ngày đi. - Thanh Thuần nói, khuôn mặt khó có thể nói hùa này không phải Thanh Thuần thì sẽ chẳng ai có được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)