Không thèm để ý Thẩm Ngôn, Đỗ Thiếu Phủ lại lần nữa nhìn Quách Minh cùng Chu Tuyết nói:
- Ta đi trước, trong Man Thú sơn mạch rất nguy hiểm, các ngươi vẫn là tranh thủ rời đi đi.
Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ xoay người nghênh ngang mà đi.
- Thiếu...
Chu Tuyết hé miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, cũng không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ mê ly.
- Tiểu tử, ngươi tính là cái gì, về sau nếu rơi vào trong tay ta...
Thẩm Ngôn nhìn bóng dáng cao ngất kia, cực kỳ không thoải mái, trong mắt lóe ra hàn ý, tiểu tử kia dĩ nhiên không để hắn ở trong mắt, về sau nếu có cơ hội, nhất định không thể buông tha.
- Đi...
Sắc mặt của Lã Khôn khẽ biến, người Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn chết thì chết, trốn thì trốn, hắn cùng các sư huynh đệ khác căn bản không thể chống lại Huyền Minh Tông cùng Huyền Phù Môn liên thủ, nhất thời vẫy tay ý bảo mọi người rời đi.
- Chạy đi đâu, chúng ta mau đuổi theo.
Thẩm Ngôn thấy thế, nhất thời hét lớn, trên thân đám người Lã Khôn cũng có bảo vật a.
- Thực lực của Lã Khôn rất mạnh, chúng ta đều bị thương, dù muốn đối phó tên kia, cũng phải chờ khôi phục mới được, huống chi nơi này tuy là ngoại vi của Man Thú sơn mạch, nhưng gần đây Yêu thú cao cấp cũng không ít, vẫn là trước chú ý một chút đi.
Lâm Bá Quang căn bản không có ý tứ truy kích, tuy hiện tại bọn họ nhiều người, nhưng muốn chém giết Lã Khôn, cũng là khó có thể làm được, huống chi hắn cũng không muốn làm đao cho người sử dụng.
- Chúng ta vẫn là trước tìm một chỗ chữa thương đi, thù của các sư đệ, về sau lại báo.
Chu Tuyết nói nhỏ, trên người nàng và Quách Minh đều có thương tích, các sư đệ sư muội thương thế cũng không nhẹ, lại ở trong Man Thú sơn mạch, đích xác không phải thời điểm đối phó Lã Khôn, dù sao hiện tại Lã Khôn cũng đã không tạo thành uy hiếp nữa rồi.
- Một ngày nào đó, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua tiểu tử kia.
Quách Minh cắn răng, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Tất cả mọi người không có ý tứ truy kích, Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể tha cho, hắn một người cũng không làm gì được Lã Khôn, chỉ là trong lòng đáng tiếc bảo vật trên người đối phương, trên người Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Tử Viêm Yêu Hoàng rơi xuống linh vũ đều không phải vật bình thường.
Ngọn núi trùng điệp, xanh um tươi tốt.
Trên một tảng đá, có Vương Lân Yêu Hổ thu nhỏ lại giống như con mèo nhỏ ở bên người, Đỗ Thiếu Phủ không lo lắng sẽ có Yêu thú tập kích, cũng không cần lo lắng gặp gỡ những nguy hiểm khác.
Lấy ra Túi Càn Khôn đoạt từ tay Sấu Hổ, Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận kiểm tra. Hắn cũng biết Túi Càn Khôn, toàn bộ Đỗ gia, nghe nói chỉ có đám người Đại bá, Nhị bá có Túi Càn Khôn, số lượng có thể nói không vượt qua một tay, nghe nói một cái Túi Càn Khôn tiện nghi nhất cũng mấy ngàn Huyền tệ, có thể thấy được giá trị sang quý, người bình thường căn bản mua không nổi, còn không phải ai muốn mua cũng có thể mua.
- Cái này làm sao mở ra?
Kiểm tra Túi Càn Khôn nửa ngày, Đỗ Thiếu Phủ đụng phải một nan đề, Túi Càn Khôn này phong kín, căn bản không thể mở ra, cũng không biết làm sao mở ra, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ buồn bực, vật đáng giá ở trên người đại đội trưởng của Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn nhất định không ít, hơn phân nửa còn có thể có võ kỹ cùng Linh Dược, chỉ tiếc không mở được Túi Càn Khôn, mình cũng không có cách nào.
- Tiểu đệ đệ, ngươi mở không ra Túi Càn Khôn này, dù là cường giả cũng không được, nếu mạnh mẽ mở ra Túi Càn Khôn, vật phẩm trong Túi Càn Khôn sẽ hóa thành mảnh nhỏ.
Lúc này, một thanh âm truyền đến trong tai Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên mở to, thân hình cấp tốc thối lui, mắt nhìn trước ngực, không khỏi kinh hãi lên.
Vương Lân Yêu Hổ ở bên người Đỗ Thiếu Phủ cũng dựng thẳng lỗ tai, đồng tử co rụt lại, ánh mắt gắt gao nhìn trước ngực Đỗ Thiếu Phủ.
Một người một thú ánh mắt đăm đăm, chỉ thấy trong ngực Đỗ Thiếu Phủ, một tiểu tháp quỷ dị bay ra, đúng là tiểu tháp lúc trước ở Tàng Võ Lâu thuận tay thu hồi, đoạn thời gian trước, quần áo cùng vật phẩm ở trên người đều hóa thành tro tàn, nhưng chỉ có tiểu tháp này cùng một căn thú cốt không tổn hao gì.
Tiểu tháp bay ra, phía trên đột nhiên nổi lên lưu quang, ẩn ẩn có phù văn lóe ra, cuối cùng không gian chung quanh tiểu tháp chấn động, một cỗ sương khói từ trong tiểu tháp lan tràn ra, cuối cùng ngưng tụ thành một thân ảnh thiếu niên.
Thân ảnh trong suốt này thoạt nhìn đại khái mười hai mười ba tuổi, hình thể rất gầy, cực kỳ gầy, cực kỳ cực kỳ gầy, toàn thân chính là xương bọc da, gò má hõm xuống, lông mi hình bát tự, mắt tam giác, mắt tam giác thì thôi, còn lộ ra vẻ đáng khinh.
Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt non nớt nhưng có vẻ cực kì đáng khinh, làm cho người ta thấy thế cũng không thoải mái, rất khó tưởng tượng làm sao có thể có một khuôn mặt như vậy. Nếu dùng từ ngữ đến hình dung thiếu niên kia mà nói, chỉ có thể dùng cực kỳ đáng khinh mới có thể hoàn mỹ hình dung.
- Tiểu đệ đệ, ngươi hảo, chúng ta có thể nhận thức một chút không?
Thiếu niên đáng khinh mỉm cười bay đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, hắn không cười còn tốt, vừa cười rộ lên, trên mặt đáng khinh quả thực so với khóc còn khó coi hơn, ánh mắt tam giác vốn rất nhỏ, lúc này quả thực nhìn không thấy mắt, nếu như hài đồng nhìn thấy cảnh này, khẳng định trước khóc lại nói.
Nhưng một thiếu niên như vậy, còn xưng Đỗ Thiếu Phủ là tiểu đệ đệ.
- Ngươi muốn làm gì, đừng tới đây.
Thiếu niên này thật sự là quá đáng khinh, Đỗ Thiếu Phủ không tự chủ được lui ra phía sau hai bước, người này sẽ không phải có ham muốn đặc thù, thích luyến đồng chứ, Đỗ Thiếu Phủ âm thầm quyết định, nếu tên đáng khinh dám có ý đồ với mình, mình không thiến đối phương thì không mang họ Đỗ, nhưng sau đó Đỗ Thiếu Phủ lại ưỡn ngực, mình rõ ràng lớn hơn đối phương một ít, cần gì phải sợ một tiểu tử miệng còn hôi sữa chứ, cố tăng thêm can đảm nói:
- Ngươi là ai, làm sao có thể xuất hiện ở trong tiểu tháp?
- Tiểu đệ đệ, ngươi không cần sợ hãi, cho phép ta tự giới thiệu một chút, ta họ Chân, tên Thanh Thuần.
Thiếu niên đáng khinh giới thiệu mình, ngữ khí cực kì lão khí hoành thu, một bộ học cứu thiên văn, nhưng thanh âm không thể che dấu non nớt, thậm chí mang theo đồng âm.
- Thực thanh thuần?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu niên đáng khinh kia, thật sự không nghĩ ra làm sao có thể có cái tên như vậy.
- Chân trong chân chính, Thanh Thuần chính là thanh thuần trong rượu hương thanh thuần.
Chân Thanh Thuần lắc đầu giải thích, càng có vẻ già dặn, chỉ là khuôn mặt non nớt kia, thấy thế nào cũng làm người ta cảm giác kỳ quái.
- Rống!
Vương Lân Yêu Hổ nhìn Chân Thanh Thuần rít gào, tựa hồ cũng bị một ít kinh ngạc, thân hình trong nháy mắt liền khôi phục bản thể, như hổ rình mồi nhìn Chân Thanh Thuần, mở miệng rít gào như sấm.
- Vương Lân Yêu Hổ tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, di, hình như còn biến dị, cố gắng bồi dưỡng mà nói, ngày sau tiền đồ vô lượng.
Nhìn Vương Lân Yêu Hổ, trên khuôn mặt hư ảo của Chân Thanh Thuần, ánh mắt cũng lộ ra kinh ngạc, sau đó nhìn Vương Lân Yêu Hổ khoát tay áo nói:
- Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, nhớ ngày đó, loại trình tự này ngay cả tư cách làm tọa kỵ cho ta cũng không có, mau lui ra cho ta.
- Rống!
Vương Lân Yêu Hổ tự nhiên sẽ không nghe Chân Thanh Thuần, nhìn hắn dữ tợn rít gào, bất quá trong mắt cũng có một ít kiêng kị.
- Ngươi làm sao có thể xuất hiện ở trong tiểu tháp?
Đỗ Thiếu Phủ đến trước Vương Lân Yêu Hổ, tâm tình rốt cục bình phục một ít, ý bảo Vương Lân Yêu Hổ yên tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn duy trì cảnh giác.
- Tháp này phải phải vật bình thường, ta cũng không phải người bình thường.
Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt chớp động nói:
- Nói cho ngươi biết a, thân phận của ta rất cao quý, lai lịch phi phàm, ngươi hẳn là cũng đã nhìn ra, hiện tại ta là trạng thái Nguyên Thần, ta có Nguyên Thần, chứng minh ta là cường giả, bởi vì ở một lần tu luyện không cẩn thận ra ngoài ý muốn, nên Nguyên Thần của ta tiến nhập trong tiểu tháp này...
- Ngươi thật là cường giả, ngươi lai lịch phi phàm?
Đỗ Thiếu Phủ đánh gãy Chân Thanh Thuần nói, ánh mắt luôn hiếu kì đánh giá thân ảnh trong suốt đáng khinh kia, đối với Nguyên Thần, Đỗ Thiếu Phủ tốt xấu gì cũng ở thế gia tu võ, nên biết một ít, nghe nói chỉ có cường giả trong truyền thuyết mới có thể ngưng tụ Nguyên Thần, tương đương để cho người ta nhiều hơn một cái mạng, nhưng loại thủ đoạn này, võ giả bình thường là không thể tưởng.
- Đương nhiên, ta chính là cường giả, lai lịch rất bất phàm!
Chân Thanh Thuần khẳng định gật đầu, lớn tiếng cường điệu.
- Nhìn ngươi thoạt nhìn như tiểu thí hài nha.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Này...
Chân Thanh Thuần nhất thời nghẹn lời, ánh mắt loạn chuyển, lông mi nháy nháy, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Đó là bởi vì thời điểm ta tu luyện xuất hiện một ít ngoài ý muốn, kỳ thực ta đã vài trăm tuổi, chờ sau khi ta hồi phục, có thể khôi phục.
- Vậy ngươi có công pháp Thiên cấp không?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nháy nháy, nhìn Chân Thanh Thuần hỏi.
Nghe vậy, khuôn mặt của Chân Thanh Thuần có chút nghẹn lại, sau đó khuôn mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười đủ để dọa khóc hài đồng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ah, công pháp Thiên cấp ta có là có, bất quá đi ra ngoài, ta không mang theo a.
- Vậy ngươi mang cái gì, có võ kỹ thượng phẩm không, thật sự không có, chí ít Linh Dược cùng đan dược phải có a.
Đỗ Thiếu Phủ rất chờ mong nhìn Chân Thanh Thuần, chờ mong đối phương trả lời.
- Này... Ta cũng không mang.
Trên khuôn mặt của Chân Thanh Thuần, thật vất vả nặn ra nụ cười lại cứng ngắc, lời kịch này không giống hắn tưởng tượng a, ở trong tưởng tượng của hắn, hắn đột nhiên xuất hiện, một tiểu thí hài sau khi nhìn thấy hắn, nhất định sẽ ôm đùi, khẩn cầu trở thành đệ tử, đến lúc đó hắn lại... nhưng tiểu tử trước mắt này căn bản không theo lộ số ra bài, ngược lại hỏi chỗ tốt, đối với hắn căn bản không có bao lớn hứng thú, điều này làm cho hắn rất buồn bực.