Lúc Đỗ Thiếu Phủ ra khỏi phòng, Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu đều ở trong đình, Hàn Triều cũng ở trong đó, không gặp Băng Na và Đồ Đồng, cũng không thấy Âu Dương Sảng và Đỗ Tiểu Mạn.
Hàn Triều đang cùng Đỗ Tiểu Thanh nói cái gì cuồn cuộn không dứt, Đỗ Tiểu Thanh còn nghe say sưa ngon lành, không cảm thấy phiền chút nào, mà sau khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ ra, lập tức liền cao hứng nhào tới.
- Khôi phục rất nhanh a. - Đỗ Tiểu Thanh tung người một cái liền đứng sóng vai bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ.
Một lát sau, từ trong miệng Hàn Triều biết được phó trưởng Gia Cát có lẽ không bế quan, Đỗ Thiếu Phủ lập tức đi tìm phó trưởng Gia Cát.
Địa điểm quen thuộc vẫn là trong phòng luyện khí, Đỗ Thiếu Phủ gặp được phó viện trưởng Gia Cát, trước người bày một đống vật liệu luyện khí, bên trong khí tức xung quanh có khí tức Linh Lô phù đỉnh, trên gương mặt dã nhân, ánh mắt nhìn như vô thần lộ ra sắc thái chấn kinh, thì thào nói nhỏ:
- Không hổ là Khí Tôn danh chấn Trung Châu, luyện khí chi pháp mênh mông cao thâm, để cho ta thu hoạch không ít.
- Phó viện trưởng. - Đỗ Thiếu Phủ cung kính đứng ở một bên.
- Ngươi đã đến a. - Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt của Gia Cát Cường Bang lộ ra vẻ chấn động, đứng dậy, nhìn một lát, lúc này mới nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Kết quả Thiên Vũ đại hội ta đã biết, dựa theo kết quả đại hội, sau khi ngươi đoạt giải quán quân, đương nhiên cũng có thể đạt được một Huyền Linh Thông Thiên Đằng của ta để luyện chế một kiện binh khí. Nửa năm ngươi tiến vào Thiên Vũ Phù cảnh, ta sẽ bế quan luyện khí, chờ đến lúc ngươi từ trong Vũ Phù cảnh đi ra, đoán chừng thời gian cũng không sai biệt lắm.
- Đa tạ phó viện trưởng. - Đỗ Thiếu Phủ cao hứng cười một tiếng, phó viện trưởng Gia Cát tự mình luyện chế binh khí lớn. Là lấy Huyền Linh Thông Thiên Đằng làm vật liệu chủ yếu luyện chế, giá trị cùng uy năng không cần phải nói.
- Là chính ngươi có bản lĩnh có được.
Gia Cát Cường Bang đảo con mắt trắng dã nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi am hiểu binh khí, đao thương kiếm kích, hay là trường tiên chủy thủ gì, có yêu cầu gì đặc biệt?
- Cái này. . . - Đỗ Thiếu Phủ trầm tư, nếu là Tử Kim Thiên Khuyết có thể thuận lợi hóa giải trấn áp linh hồn hung binh, vậy sau này mình luôn phải vận dụng Tử Kim Thiên Khuyết, bởi vậy nếu là sử dụng kiếm nhất Băng Nhận, có lẽ sẽ thuần thục hơn.
Sau một chút trầm tư, Đỗ Thiếu Phủ liền đưa ra quyết định, nói với Gia Cát Cường Bang:
- Phó viện trưởng, con muốn một thanh kiếm, không có yêu cầu gì đặc biệt, phó viện trưởng luyện chế là được.
Trên phương diện luyện khí, mặc dù đã đạt được truyền thừa của sư phụ Khí Tôn, thế nhưng về phương diện lĩnh ngộ, Đỗ Thiếu Phủ tự biết mình bây giờ còn khó để sánh cùng phó viện trưởng Gia Cát, cho nên việc luyện khí giao cho phó viện trưởng Gia Cát hoàn toàn có thể yên tâm.
Gia Cát Cường Bang hơi liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau chốc lát, nói:
- Ta đã biết, ngươi bá đạo hung hãn, tuy nói nhất lực hàng thập hội, bất quá tục ngữ cũng nói nhu có thể khắc cương. Đặc tính của Huyền Linh Thông Thiên Đằng ở phương diện linh xảo*, đến lúc đó ta sẽ luyện chế cho ngươi một bảo kiếm tương đối linh xảo. Vừa vặn trong Khí Tôn luyện khí chi pháp có chỗ lĩnh ngộ, đến lúc đó ta cũng sẽ thử nghiệm một hai lần, đoán chừng thời gian nửa năm, cũng có thể luyện chế thành công.
*Linh xảo: linh hoạt và khéo léo
- Đa tạ phó viện trưởng. - Đỗ Thiếu Phủ cười, chờ mình ra khỏi Vũ Phù cảnh liền có thể có được một binh khí có thể vận dụng trước mắt.
Cùng phó viện trưởng Gia Cát đàm luận luyện khí chi pháp trong phòng luyện khí, từ buổi sáng đến lúc chạng vạng tối Đỗ Thiếu Phủ mới rời đi, sau đó không trở về phòng, mà trực tiếp đi tới Sơn Cốc phía sau núi xem xét tình trạng.
Sơn Cốc yên tĩnh, rõ ràng là bị bố trí phong ấn, từ khí tức bên trong phong ấn, Đỗ Thiếu Phủ không khó cảm giác được, chính là thủ bút xuất ra từ nha đầu Đỗ Tiểu Thanh kia. Khó trách nha đầu kia gần đây rất ít đến Sơn Cốc xem Vương Lân Yêu Hổ, ngược lại cũng không có chủ quan, mà là bố trí một loại phong ấn nào đó.
Cảm giác khí tức trong phong ấn dao động, Vương Lân Yêu Hổ còn đang bế quan bên trong, không biết lúc nào mới có thể xuất quan, cũng không có cách nào biết được Vương Lân Yêu Hổ lúc này có phải đang lột xác biến hình hay không. Bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ sau khi dạo qua một vòng cũng rời khỏi Sơn Cốc.
Đến lúc trời đầy ráng chiều, Đỗ Thiếu Phủ mới trở lại phòng khí của mình trong đình ở bên sông núi. Nhưng ở trong đình, có chút ngoài ý muốn gặp được Đỗ Vân Hân mang váy dài màu lam nhạt, trên gương mặt hồng nhuận động lòng người. Một đôi mắt long lanh như nước thu hút ánh nhìn người khác, đang nói chuyện cùng Đỗ Tiểu Thanh khá là quen thuộc, hoàn toàn không giống như vừa mới quen biết không lâu.
- Thiếu Phủ ca. - Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Vân Hân lập tức cao hứng đứng dậy, thân là nhân vật phong vân trong đám tân sinh, địa vị đang mới tạo lập, nhưng đã tương đương với Cốc Tâm Nhan trong đám lão sinh, ở trong học viện, thanh danh hiển hách, thậm chí trong cả đế quốc Thạch Long cũng là có danh khí nhất định, là nhân vật phong vân trong Thiên Vũ học viện, thành tựu về sau đương nhiên là không nghĩ cũng biết.
- Sao muội lại tới đây?
Lông mày Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, nhớ tới lời đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn đã nói lúc trước, trong lòng không thể không duy trì một chút khoảng cách với Đỗ vương phủ, không cách nào hoàn toàn tin tưởng được.
- Ta tới chúc mừng huynh đoạt giải quán quân a, chúc mừng Thiếu Phủ ca ca. - Đỗ Vân Hân trên gương mặt hồng nhuận động lòng người, ánh mắt hiện ra một chút gợn sóng, thanh âm êm dịu, khiến Đỗ Thiếu cũng không có cách nào nói gì thêm.
- Ca ca, thì ra Vân Hân cũng là muội muội của ca ca a. - Đỗ Tiểu Thanh ngẩng lên đầu, kéo cánh tay Đỗ Thiếu Phủ.
- Ừm... Nhưng không giống.
Trước mắt Đỗ Thiếu Phủ cũng không thể hoàn toàn nắm rõ tình huống, chỉ có thể tạm thời giữ khoảng cách với Đỗ vương phủ. Có điều đối mặt Đỗ Vân Hân, nhìn ánh mắt trong trẻo, Đỗ Thiếu Phủ cũng không thể nói thêm cái gì. Mặc dù trong lòng duy trì khoảng cách với Đỗ vương phủ, nhưng ít ra rất có hảo cảm với Đỗ Vân Hân, càng là có chút thân thiết. Có lẽ như Đỗ Vân Hân nói, Đỗ gia Thạch Thành cùng Đỗ vương phủ của đế quốc Thạch Long cả hai vốn là một nhà, chỉ là quan hệ phân tộc chủ tộc.
Ráng chiều che đậy chân trời, Đỗ Vân Hân cũng không có ý định rời đi, từ trong cuộc nói chuyện với Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Thiếu Phủ suy đoán, dường như đêm nay Đỗ Vân Hân và Đỗ Tiểu Thanh muốn cùng ngủ một chỗ, hai người nói chuyện dị thường ăn ý, càng là tay nắm tay vào trong khe núi đi chơi khắp nơi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn trong khe núi, ráng chiều tà chiếu rọi xuống hai đạo thân ảnh uyển chuyển mang theo vài phần trẻ trung, trên mặt vén lên một nụ cười, đang muốn quay người về đình thì lại lần nữa gặp được đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn.
- Xem ra khôi phục không tệ, ngày mai các đệ sẽ phải tiến vào trong Thiên Vũ Phù cảnh lĩnh ngộ thời gian nửa năm, ngày mai ta cũng dự định về Thạch Thành một chuyến.
Mặt trời chiều ngã về tây, dáng người uyển chuyển, mái tóc đen như mực dài như thác nước trơn thuận, mái tóc được quấn lỏng lẻo, ánh mắt linh hoạt kỳ ảo, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Lĩnh ngộ tu luyện thật tốt, đệ là hi vọng của Đỗ gia chúng ta!
- Đại tỷ, trở về thay đệ hỏi thăm Đại bá cùng Nhị thúc, nói cho bọn họ, đệ ở học viện tất cả đều rất tốt, còn có nhị ca ở Lan Lăng thành, tỷ hẳn là thuận đường, đến lúc đó gọi nhị ca cũng cùng trở về một chuyến đi, Nhị thúc khẳng định cũng rất nhớ nhị ca.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt một tiếng, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, từ trong tay móc ra một túi Càn Khôn đưa cho Đỗ Tiểu Mạn, nói:
- Đem cái này mang cho Đại bá đi, bên trong có một vài thứ, có thể dùng đến chia cho người trong tộc.
Trong túi trữ vật, chính là không ít đồ cất giữ của Đỗ Thiếu Phủ, giá trị đối với Thạch Thành Đỗ gia hiện tại mà nói, tuyệt đối là hết sức kinh người.
- Được, ta sẽ giao cho cha ta. - Đỗ Tiểu Mạn không cự tuyệt, hai tỷ đệ đương nhiên là không cần khách sáo. Khuôn mặt thanh tú, con ngươi đen nhánh như một dòng suối nước thanh tịnh, trong ánh rang chiều cũng phóng thích sự u tĩnh, vỗ bả vai Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tam đệ lúc trước, hiện tại đã trưởng thành.
- Trưởng thành, cũng vẫn là tam đệ của đại tỷ.
Trên mặt Đỗ Thiếu Phủ nhấc lên một vòng ý cười, hai đầu lông mày không lưu vết tích hơi nhẹ giương, trong lòng âm thầm nghĩ, mình chưa từng gặp mặt song bào thai muội muội kia, hiện tại chắc cũng trưởng thành giống vậy, không biết nàng từng giống như mình như vậy không, cũng sẽ thường xuyên giống như mình nhớ nàng, tưởng niệm ca ca chưa từng gặp mặt này hay không.
-Tiểu tử ngốc, đệ đương nhiên là tam đệ của đại tỷ, chẳng lẽ là người khác thì không phải là tam đệ. - Đỗ Tiểu Mạn cười một tiếng, không có quá mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có được vẻ đẹp không phải người thường, càng có một loại xinh đẹp không nói ra được, lại thanh tuyệt thoát tục.
Đỗ Thiếu Phủ thu hồi tâm tư sâu trong nội tâm, sau đó lại đột nhiên nhớ tới một việc, nói:
- Đại tỷ, Đỗ Vân Hân của Đỗ vương phủ tới tìm ta.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ liền nói chuyện của Đỗ Vân hân, đại khái nói một lần với đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn.
Trầm mặc một hồi, Đỗ Tiểu Mạn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, chân mày hơi nhíu, hơi nhếch khóe môi xinh xắn lên, môi đỏ khẽ nhếch, nói:
- Nàng nói hẳn là không sai, theo ta được biết, Đỗ gia Thạch Thành chúng ta cùng Đỗ vương phủ đế quốc Thạch Long cũng là quan hệ phân tộc chủ tộc.
Dừng lại một chút, Đỗ Tiểu Mạn tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ: - Có điều ta cảm thấy việc này còn lâu mới đơn giản như vậy, lần này sau khi ta trở về, sẽ cùng cha ta tìm hiểu một chút, nhưng ít ra trước khi sự việc còn chưa được tìm hiểu rõ ràng, đệ không nên cùng Đỗ vương phủ đi lại quá gần.
- Vâng!
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ gật đầu, cũng cảm thấy được sự việc có lẽ sẽ không quá đơn giản, nếu là đơn giản vậy thì Đỗ vương phủ và Đỗ gia Thạch Thành nếu là một nhà, vì sao mình từ nhỏ đến lớn cũng không biết, những người khác trong gia tộc cũng chưa từng đề cập tới.
Sau khi màn đêm buông xuống, sau khi Đỗ Tiểu Mạn dặn dò Đỗ Thiếu Phủ vài câu, lúc này mới rời đi.
Đỗ Tiểu Thanh và Đỗ Vân Hân cũng lập tức mới từ bên trong khe núi chơi đùa trở về, trên mặt đều mỉm cười nhộn nhạo.
Đêm tối, núi xa cây gần, rừng cây mô đất, tất cả đều mông lung, giống như được phủ lên một tầng vải sa màu đen.
Trên đỉnh vách đá khe núi, Đỗ Thiếu Phủ đứng lẳng lặng, ánh trăng mông lung như lụa, chiếu rọi dáng người gầy gò thẳng tắp, áo bào tím khẽ động, tóc mai hai bên thái dương khẽ động.
- Đang suy nghĩ gì đấy? - Bên trong tiểu tháp, thân ảnh hư ảo Chân Thanh Thuần bay ra, lẳng lặng đứng bên người Đỗ Thiếu Phủ cũng khẽ ngẩng đầu, nhìn lên ánh trăng giữa không trung.
- Nhớ cha đệ, còn có nương cùng muội muội mà đệ chưa từng gặp mặt! - Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ.
- Lão cha sâu rượu của ngươi thực lực thiên phú đều rất mạnh. - Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt khẽ động, nói: - Có điều ngược lại chưa từng nghe nói qua mẹ ngươi và muội muội của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ có cha ngươi hai người sống nương tựa lẫn nhau.