Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 393: Không chỉ một kiệt

Chương Trước Chương Tiếp

- Còn không tỉnh lại thì chúng ta sẽ thật sự phải lo lắng đấy.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ tỉnh lại, chân mày Đỗ Tiểu Mạn giãn ra, lập tức đỡ Đỗ Thiếu Phủ đang nằm trên giường dậy, con ngươi đen nhánh như dòng suối thanh tịnh, môi như cánh hoa anh đào, nhẹ nhàng nói:

- Mấy vị nội trưởng lão đã thay đệ kiểm tra, nói đệ không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều, không có vấn đề gì lớn.

- Ừm, đệ vốn dĩ không có chuyện gì!

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, được đại tỷ nâng dậy, ghé mắt nhìn qua gian phòng, là phòng chứa khí cụ, không biết là ai đưa mình trở về.

- Đúng rồi, kiếm của đệ đâu?

Đột nhiên, Đỗ Thiếu Phủ dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lập tức biến sắc.

- Khẩn trương như vậy làm gì, ta lấy về cho đệ, trong này rốt cuộc là cái gì, sao lại nặng như vậy, ta suýt nữa dùng toàn lực cũng không thể cầm về.

Âu Dương Sảng ra hiệu cho Đỗ Thiếu Phủ nhìn về trước giường, lúc nàng đi lấy kiếm cho Đỗ Thiếu Phủ mới phát hiện, trong tấm vải màu tím quấn chặt quanh bao phủ một vật nặng tựa vạn cân, khó mà rút ra, thật không biết tên gia hỏa này suốt ngày cõng lên người làm thế nào chống chọi được.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua Tử Kim Thiên Khuyết trên giường bên cạnh, lúc này mới yên tâm, thở dài một hơi.

- Ca ca, huynh đã tỉnh rồi?

- Đỗ học đệ, ngươi không có việc gì thì tốt!

Ngay sau đó, ngoài cửa có thanh âm của Đỗ Tiểu Thanh và Hàn Triều truyền đến, lập tức mấy thân ảnh đi vào gian phòng.

Chính là Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Hàn Triều, Đồ Đồng còn có Băng Na, đều một mặt ân cần nhìn Đỗ Thiếu Phủ. Thấy Đỗ Thiếu Phủ tỉnh lại, đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Từ trong lời nói của mọi người, Đỗ Thiếu Phủ mới biết được mình đã hôn mê hai ngày, mà còn có năm ngày sau, mười người ở mười vị trí đầu Bảng Vũ cũng phải tiến vào trong Thiên Vũ Phù cảnh bế quan tu luyện nửa năm.

-Được rồi, tất cả mọi người ra ngoài đi, để tên gia hỏa này điều tức thổ nạp khôi phục.

Một lát sau, Đỗ Tiểu Mạn trực tiếp đuổi mọi người, không thể lại quấy rầy Đỗ Thiếu Phủ nữa. Sau đó nàng ta cởi áo ngoài màu hồng quả quýt ra, lộ ra cần cổ thon dài trắng như ngọc và bộ ngực sữa nõn nà như bạch ngọc nửa che nửa đậy, đôi chân thon dài cùng với đường cong hấp dẫn quyến rũ không nói thành lời.

Mọi người hiểu ý lập tức rời đi.

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, mình lúc này cũng đích xác là cần thổ nạp khôi phục.

Nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Tiểu Mạn khéo léo hơi nhếch khóe môi, đôi môi đỏ thắm, như muốn dụ hoặc người ta một thân phong trạch. Bộ dáng này, đủ để dẫn động thần kinh tất cả nam nhân, nói:

- Ngoan ngoãn thổ nạp khôi phục đi, nếu Tam thúc và mọi người trong gia tộc biết thành tựu bây giờ của đệ, tất nhiên sẽ kinh hỉ cao hứng. Lúc đầu ta đã biết, tam đệ của ta tuyệt đối sẽ hơn hẳn người thường.

Lời nói vừa dứt, đôi mắt của Đỗ Tiểu Mạn mang ý cười, cùng với tam đệ trước mắt lúc trước, sớm đã khác biệt. Nàng lúc đầu vẫn tin chắc, tam đệ tuyệt đối có một ngày sẽ phóng lên tận trời.

Một “Thiếu gia đần độn chân chính, làm sao có khí độ như vậy, bị người khác khi dễ, cũng muốn duy trì sự ngạo nghễ của mình, bị bắt nạt cũng chưa từng cầu xin tha thứ, chưa từng khom lưng.

Đỗ Thiếu Phủ không nói gì, khẽ mỉm cười, có lẽ lần này chiến thắng, mình sẽ có thể tiến hơn một bước tới gần mẫu thân và muội muội.

Đỗ Tiểu Mạn ra khỏi phòng, Đỗ Thiếu Phủ lập tức lại mang Tử Kim Thiên Khuyết trên lưng, lúc này mới trở lại ngồi xếp bằng trên giường.

Sau khi trực tiếp nhét không ít linh dược đan dược vào trong miệng, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu ngưng kết thủ ấn điều tức thổ nạp.

Sau một lát, quanh người Đỗ Thiếu Phủ cũng bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt

... ...

Sau khi Thiên Vũ đại hội kết thúc hai ngày, tin tức cũng đã sớm lan truyền ra ngoài.

Đặc biệt có lời đồn, trên Thiên Vũ đại hội, Đỗ Thiếu Phủ đoạt giải quán quân, lấy tu vi Mạch Linh cảnh đánh bại Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh Thất Dạ Hi, thiên phú đạt chân nhân kiệt.

Tin tức Thiên Vũ học viện xuất hiện nhân kiệt, nhất thời dẫn đến vô số thế lực chú ý vì vậy mà rung động.

Trong đình niên đại đã lâu, mặt nền đất đá loang lổ, lộ ra khí tức tang thương.

Trong đại điện hùng vĩ trạm trổ long phượng, không ít lão giả, đại hán khí thế bất phàm đang ngồi ngay ngắn.

- Không nghĩ tới trong một gia tộc Thạch Thành, lại có thể xuất hiện nhân kiệt, thiên phú so với Đỗ Đình Hiên lúc trước càng mạnh a.

- Kẻ này tuyệt đối không phải vật trong ao, tất nhiên có thể nhất phi trùng thiên*, Đỗ gia ta nên ngỏ lời rồi.

* nhất phi trùng thiên: một bước nhảy lên trời

- Tuyệt đối không thể, lúc trước Đỗ Đình Hiên khiến cho Đỗ gia ta cơ hồ gặp tai hoạ ngập đầu, mấy vị trưởng bối đến bây giờ vẫn còn chữa thương. Đỗ Thiếu Phủ này cùng những quái vật khổng lồ kia có xích mích, nếu liên lụy Đỗ gia ta, sợ là đến lúc đó sẽ lại phải gánh chịu tai họa.

- Chuyện năm đó ảnh hưởng không nhỏ đến Đỗ gia ta, nhưng lúc này một nhân kiệt xuất hiện, chúng ta không thu vào gia tộc, sợ là tổn thất to lớn a.

- Tổn thất lớn, cũng tốt hơn so với gặp tai hoạ ngập đầu. Huống chi Đỗ gia ta cũng không phải không có người dùng được. Hậu bối Đỗ gia nhân tài đông đúc, nếu là lúc trước, còn khó có thể lấy hay bỏ, nhưng bây giờ, Đỗ gia ta cũng không chỉ một nhân kiệt là hắn!

Bên trong đại điện, đông đảo người tu vi cường hãn nghị luận ầm ĩ, tranh đoạt không thôi, một đại hán ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy không nói nhiều, chỉ lẳng lặng ở một bên nghe.

Cung điện bao la hùng vĩ, ẩn ẩn hoàng khí lan tràn.

Bên trong đại điện, một đại hán trung niên người mặc long bào, trên người rõ ràng là không có bất kỳ khí tức gì dao động, lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, thì thào nói nhỏ: - Không nghĩ tới Đỗ gia lại xuất hiện một nhân kiệt!

... ...

Bốn ngày sau, ánh bình minh phủ lên trời cao, trong Thiên Vũ học viện, dãy núi được bôi lên một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Trong đình viện đơn độc dựa núi cạnh sông, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, quanh người là một mảnh vòng sáng màu vàng kim nhạt. Trong cơ thể nuốt không ít linh dược cùng đan dược mang đến năng lượng luyện hóa cuồng bạo, trở thành Huyền khí tinh khiết của bản thân. Gân cốt cơ bắp, lục phủ ngũ tạng,… cũng đang hấp thu lấy loại dược lực khôi phục kia sau luyện hóa, để thương thế trên người tự động khôi phục trong khi tu luyện, sắc mặt bắt đầu chầm chậm trở nên hồng nhuận.

Một lát sau, theo thủ ấn vừa thu lại, vòng sáng màu vàng kim xung quanh Đỗ Thiếu Phủ dần dần thu liễm, giống như một tia năng lượng linh xà kim sắc, huyền ảo chui vào trong cơ thể, đôi mắt đang nhắm chặt cũng bỗng nhiên mở ra.

- Xuy xuy...

Hai luồng ánh sáng tinh khiết màu vàng kim nhạt từ trong hai con ngươi bắn ra, một cỗ khí tức cổ xưa bá đạo từ trong thân thể gầy gò rắn chắc quét sạch ra ngoài, cả gian phòng chấn động.

- Hô!

Một ngụm trọc khí từ trong miệng phun ra, trên gương mặt cương nghị của Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt trở nên trong sáng.

- Đôm đốp...

Hơi duỗi cái lưng mệt mỏi, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ khớp nối “Đôm đốp rung động, cảm giác thương thế bên trong cơ thể cùng Huyền khí bên trong Thần Khuyết lúc này, cũng khôi phục không còn đáng ngại.

- Xùy!

Nhưng vào lúc này, một cổ tiểu tháp màu đồng nhảy ra từ trong ngực Đỗ Thiếu Phủ, toàn thân nổi lên lưu quang, phù lục bí văn lấp lóe, sóng khí không gian xung quanh dao động. Một cỗ sương mù dao động chữ bên trong tiểu tháp lan tràn ra ngoài, cuối cùng ngưng tụ thành một thân ảnh thiếu niên trong suốt.

Thân ảnh trong suốt này có dáng vẻ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, bất quá từ hư ảnh nhìn lại, hình thể rất gầy, cực kỳ gầy, phi thường gầy, giống như là da bọc xương. Gương mặt dữ tợn, lông mày dựng ngược hình chữ bát, mắt tam giác.

Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi này, mắt tam giác đã đành, thế nhưng còn lộ ra ánh mắt hèn mọn, khiến người ta thấy làm sao cũng không thoải mái. Quả thực là khiến người xa lạ chỉ có thể dùng một từ “Phi thường hèn mọn mới có thể hình dung cùng thuyết minh hoàn mỹ hư ảnh thiếu niên trong suốt này.

- Lần này rốt cục khôi phục không tệ, tiến bộ không ít.

Hư ảnh thiếu niên xuất hiện, lập tức duỗi cái lưng mệt mỏi, gương mặt nở nụ cười tủm tỉm. Chỉ là người này không cười còn tốt, nụ cười này khiến vẻ hèn mọn trên khuôn mặt trở nên khó coi hơn.

Có điều Đỗ Thiếu Phủ sẽ không cảm thấy thiếu niên này không chịu nổi, chỉ thấy thân thiết, chẳng qua là hơi có chút kỳ quái, lập tức cao hứng nói:

- Thanh Thuần ca, huynh lần này sao lại bế quan lâu như vậy, còn có, huynh dường như cao lớn hơn không ít a.

Từ trong Thiên Vũ Phù cảnh lần trước đại ca Chân Thanh Thuần bắt đầu tiến vào trong tiểu tháp bế quan, còn mình từ thành Hắc Ám cướp đoạt Huyền Linh Thông Thiên Đằng trở về, thời gian đã là hơn mấy tháng, lâu như vậy, nếu Chân Thanh Thuần còn không ra, Đỗ Thiếu Phủ thật sự phải lo lắng.

- Cái gì gọi là trưởng thành, ta vốn là mấy trăm tuổi, chỉ là tu luyện công pháp nguyên nhân, tùy ý mới biến thành như bây giờ, chờ ta sau khi tới thời kỳ thực lực đỉnh cao, liền có thể hoàn toàn khôi phục.

Chân Thanh Thuần lườm Đỗ Thiếu Phủ một cái, theo dõi khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ, cau mày nói:

- Ngươi nhìn như là bị người khác đánh, chuyện gì xảy ra?

- Nói rất dài dòng, từ từ ta nói với huynh!

Đường cong khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ dâng lên ý cười, đối với đại ca Chân Thanh Thuần đương nhiên là không có cái gì để giấu diếm, liền đem mọi chuyện từ thành Hắc Ám, Huyền Linh Thông Thiên Đằng đến sư phụ Khí Tôn, còn có Âm Minh giáo, Dược Vương, đến mọi chuyện sau Thiên Vũ đại hội, đều nói sơ lược một lượt.

Mà sau khi Chân Thanh Thuần nghe Đỗ Thiếu Phủ kể lại, trên gương hèn mọn, ánh mắt vẫn luôn không ngừng dao động.

- Ngươi nói là ngươi bái Khí Tôn làm thầy, còn được nhận thần binh cuối cùng mà Khí Tôn luyện chế ư?

- Chân Thanh Thuần nhìn chăm chăm Đỗ Thiếu Phủ, một mặt rung động, dường như cũng đã được nghe tới danh hào Khí Tôn.

- Đúng thế. - Đỗ Thiếu Phủ nhẹ gật đầu, nói: - Thanh Thuần ca, chẳng lẽ huynh cũng biết sư phụ ta?

- Khí Tôn tung hoành Trung Châu, ta tất nhiên có nghe nói qua, hẳn là cường giả ngàn năm trước, luyện khí chí tôn trên Trung Châu, chỉ tiếc ta ít hơn hắn mấy trăm tuổi, thời điểm ta tung hoành thiên hạ, Khí Tôn đã sớm biến mất, tiểu tử ngươi vận khí thật sự là không tệ a.

Chân Thanh Thuần chấn động, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

-Trong Thiên Vũ Phù cảnh còn có tác dụng kỳ diệu gia tốc thời gian bậc này, ta trước kia dường như cũng chưa nghe nói qua, bên ngoài nửa năm, bên trong là năm năm, cái này đối với ngươi có tác dụng cực lớn, cũng là một lần đại cơ duyên.

- Thanh Thuần ca, huynh bây giờ khôi phục thế nào?

Đỗ Thiếu Phủ cảm giác khí tức trên người Chân Thanh Thuần so với lúc trước hình như mạnh lên không ít, thân thể hư ảo cũng ngưng kết rất nhiều.

- Xem như không tệ, chỉ là cách thời kì đỉnh cao lúc trước vẫn còn rất xa, có điều bây giờ cũng gần bằng ba phần trước kia, ít nhất có khả năng tự bảo vệ mình. - Chân Thanh Thuần cười nói, giọng như ông cụ non, lộ ra chút ngạo khí.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)