Thiếu đi Huyền khí chèo chống, chỉ có lực lượng xác thịt thuần túy cũng vô phương chống lại Thất Dạ Hi lúc này, hai tay Đỗ Thiếu Phủ không có lực, liền bị Thất Dạ Hi thoát khỏi, cự lực xung kích, đầu óc mê muội, toàn thân giống như bị nghiền nát.
Đặc biệt phù lục bí văn trên người Thất Dạ Hi lúc này không ngừng xung kích thân thể Đỗ Thiếu Phủ, như đao như kiếm như thần quang, muốn xé nát Đỗ Thiếu Phủ, khí tức cổ xưa thần bí cuồn cuộn, không cho Đỗ Thiếu Phủ xâm phạm.
- A...
Dường như dưới sự kích thích của năng lượng phù lục bí văn quanh người Thất Dạ Hi, thời khắc cuối cùng này, vào lúc Đỗ Thiếu Phủ muốn ngất đi, trong cơ thể hình như có cỗ thần bí bỗng nhiên muốn nhảy vọt ra ngoài.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, hình như trong cơ thể mình có vật thần bí nào đó vẫn luôn ngủ say, ẩn nấp, nhưng giờ phút này bởi vì chịu ảnh hưởng mà đột nhiên thức tỉnh, làm cho toàn thân vì vậy mà đau nhói, nhịn không được kêu thảm một tiếng.
- Xì xì xì!
Cũng đồng thời vào lúc tiếng hét lớn truyền ra, trong thân thể Đỗ Thiếu Phủ bỗng dưng bắt đầu phóng ra ánh sáng thần bí, từng chùm ánh sáng nhảy vọt ra ngoài, những ánh sáng này nhìn như có chút vẩn đục, có chút ảm đạm.
Nhưng những ánh sáng thần bí này lại cùng kinh mạch, huyết mạch tương liên chặt chẽ.
Lúc những ánh sáng thần bí này trực tiếp giăng khắp nơi ngưng tụ lại với nhau, một cỗ uy thế đáng sợ lan tràn ra ngoài, hóa thành một tấm lưới ánh sáng, trực tiếp bao trùm phía trên Đỗ Thiếu Phủ, Thất Dạ Hi bị Đỗ Thiếu Phủ trấn áp ở dưới người cũng bị che kín trong đó.
- Chuyện gì xảy ra, sao lại uy áp mạnh như vậy!
Mắt thấy Đỗ Thiếu Phủ bị lưới ánh sáng thần bí kia bao phủ, từ lưới ánh sáng phía trên khuếch tán ra một cỗ khí thế cổ xưa uy áp, làm cho người bốn phía quảng trường chỉ trong một thoáng mà run rẩy, thân thể không chịu được muốn nằm rạp xuống, giống như đối mặt với một loại vương giả không dễ phản kháng.
- Trời ạ, đây là...
Trên gương mặt già nua của ba trưởng lão lúc này, ánh mắt lại lần nữa bỗng nhiên kinh biến.
Chăm chú nhìn vào lưới ánh sáng thần bí quanh người Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng ánh mắt đại trưởng lão rung động kịch, thì thào nói nhỏ:
- Vũ Mạch Linh Ấn, chẳng lẽ đây là Vũ Mạch Linh Ấn trong truyền thuyết!
- Vũ Mạch Linh Ấn, Vũ Mạch của tên gia hỏa này lại có thể kết xuất Linh Ấn, chẳng lẽ tên này cũng là một trong những người của gia tộc kia, thế nhưng trong những gia tộc kia không có Đỗ gia mà.
Dưới sự bao phủ của lưới ánh sáng thần bí, hai con ngươi của Thất Dạ Hi dao động, muốn thoát khỏi sự bao phủ của lưới ánh sáng lớn thần dị kia, chỉ là cho dù giãy dụa thế nào, cũng không thể ra được.
Phù lục bí văn tinh không mênh mông càng giãy dụa trên người Thất Dạ Hi, càng giống như khiêu chiến lưới ánh sáng thần bí quyền uy trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Loại quyền uy kia không cho khiêu khích, lưới ánh sáng thần bí bao phủ cũng càng ngày càng chặt, từng tia sáng giống như tơ thép, dường như muốn đem ánh sáng phù lục bí văn mênh mông quanh người Thất Dạ Hi cắt thành mảnh vụn, tia sáng thần bí muốn ghìm thân thể mềm mại của Thất Dạ Hi vào trong, một loại khí tức tráng lệ thê lương lan tràn!
- Tên này còn có Vũ Mạch Linh Ẩn, còn là tự thức tỉnh, tên này rốt cuộc là ai, chẳng lẽ thật sự là người trong gia tộc kia, nhưng hơi thở lại không giống.
Thất Dạ Hi ngày càng chấn kinh, ánh sáng tinh mạc trên người bộc phát, phù lục bí văn hiển hiện ra lại dần dần sợ hãi, luôn bị gắt gao vây khốn, bị lưới ánh sáng thần bí trên người trực tiếp trấn áp không chút lưu tình.
Thậm chí lúc này dưới sự ảnh hưởng cùng kích thích của phù lục bí văn tinh không mênh mông trên người Thất Dạ Hi, lưới ánh sáng thần bí trên người Đỗ Thiếu Phủ càng ngày càng sáng, giống như được trao cho sinh mệnh, bắt đầu gia tăng tốc độ thức tỉnh!
- Ta nhận thua, mau buông ta ra, không đánh với ngươi nữa, vì một thanh binh khí thì không cần liều mạng như vậy.
Cảm giác khí tức trên lưới áng sáng thần dị trên người Đỗ Thiếu Phủ dường như còn càng ngày càng mạnh, Thất Dạ Hi lớn tiếng kêu lên. Tên Đỗ Thiếu Phủ kia quả thực là đang liều mạng, nàng không đấu nữa, phù lục bí văn trên người bắt đầu thu liễm.
Đỗ Thiếu Phủ giờ phút này đang mơ màng, nghe được âm thanh Thất Dạ Hi nhận thua, cuối cùng ý chí bắt đầu buông lỏng, lưới ánh sáng thần bí trên người cũng dần dần thu liễm.
Giờ khắc này, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ cũng sớm đã bất lực, hai tay buông Thất Dạ Hi ra, chỉ là thân thể rắn chắc cũng trực tiếp đặt trên thân thể mềm mại của Thất Dạ Hi.
Lập tức, trong lúc mơ hồ Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được thân thể mềm mại của Thất Dạ Hi mềm nhũn, một cỗ mùi thơm hoa lan nhàn nhạt xông vào mũi.
Nhưng lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng không có khí lực ngửi lại lần nữa, trực tiếp bất tỉnh, đôi môi cũng trực tiếp vừa vặn dán lên đôi môi kiều nộn của Thất Dạ Hi.
Một thoáng cuối cùng này, Thất Dạ Hi ngây ngẩn cả người, dường như cũng quên đi giãy dụa, đầu óc trống rỗng.
Lúc ở trong nhà, thân phận nàng siêu nhiên lại nhỏ tuổi nhất, phá lệ mà nhận được yêu thương, không ai dám bất kính với nàng, không ai dám khinh nhờn nàng.
Cho dù có người dám bất kính với nàng thì những ca ca, tỷ tỷ và trưởng bối sủng ái nàng trong gia tộc cũng tuyệt đối sẽ không tha những người đó.
Nhưng hôm nay, tên gia hỏa này vậy mà không chỉ có luôn ôm nàng, còn nằm ở trên người nàng, còn hôn môi của nàng.
Có trời mới biết đây là nụ hôn đầu của nàng a, nếu trở về bị các ca ca tỷ tỷ biết, bị người của gia tộc khác biết, còn không cười chết nàng, sợ là cũng sẽ xé nát hắn... ...
Hoàng hôn rốt cục hoàn toàn buông xuống, mặt trời chậm rãi trôi vào tầng mây mỏng, biến thành một viên hồng cầu, rặng mây đỏ xung quanh lan khắp bốn phía, lan tràn một nửa bầu trời, dần dần nhạt xuống, cho đến khi biến thành màu xám trắng.
Thiên Vũ đại hội có vô số thế lực của các đại đế quốc chú ý, từ sáng sớm tiếp tục đến chạng vạng tối, từng tầng từng tầng kết quả quyết đấu nằm ngoài dự liệu. Đến cuối cùng, kết thúc khi Thất Dạ Hi chủ động nhận thua.
Bởi vì Thất Dạ Hi nhận thua, Đỗ Thiếu Phủ mặc dù bất tỉnh, nhưng vẫn là người thắng trận cuối cùng.
Mà đối với Thất Dạ Hi, không có bất kỳ người nào dám bất kính và xem thường.
Áp lực khủng bố cuối cùng kia của Đỗ Thiếu Phủ, trong toàn bộ học viên của học viên, ngoại trừ Thất Dạ Hi còn có ai có thể chống lại được!
Khi Đỗ Thiếu Phủ hôn mê, trong lòng ba vị trưởng lão tự mình kiểm tra, Hà Hổ trưởng lão cũng tuyên bố tin tức Đỗ Thiếu Phủ chiến thắng.
Xung quanh quảng trường, đám tân sinh, học sinh ký danh đang nghẹn họng nhìn trân trối liền lấy lại tinh thần, sau đó phát ra những tiếng hoan hô điên cuồng nhiệt liệt.
Đỗ Thiếu Phủ là đại biểu cho tân sinh và học sinh ký danh. Lúc này Đỗ Thiếu Phủ chiến thắng, không thể nghi ngờ là làm cho tất cả tân sinh cùng học sinh ký danh, từ nay về sau có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trong học viện.
- Hà Hổ trưởng lão, Thiên Vũ đại hội lần này hơi kém a!
Trên chỗ ngồi, Tôn Bích Nguyệt trưởng lão không đúng lúc liếc Hà Hổ trưởng lão, báo thù ngày trước bị tổn hại.
- Hắc hắc, kỳ thật tất cả mọi người đều nhìn ra được, tên gia hỏa Đỗ Thiếu Phủ kia, trên võ đạo tu luyện, vẫn là mạnh hơn so với Linh Phù Sư. - Hà Hổ trưởng lão ngượng ngùng cười một tiếng.
- Nói như vậy thì binh khí, đan dược của võ giả cũng đều là Linh Phù Sư luyện chế. - Tôn Bích Nguyệt trưởng lão không chút khách khí trừng Hà Hổ trưởng lão một cái.
- Cái này. . . - Hà Hổ trưởng lão sững sờ, lập tức nói không ra lời.
Vào đêm, vầng trăng lưỡi liềm lẳng lặng treo trên Thiên Vũ học viện, ánh trăng rơi xuống mặt đất có chút u ám, Ngân Hà đầy sao lại càng phát ra rực rỡ.
Bên trong toàn bộ học viện, tất cả học sinh còn đang nghị luận ầm ĩ vì đại hội quyết đấu hôm nay. Từng màn quyết đấu riêng của hai người Thất Dạ Hi, Đỗ Thiếu Phủ khiến tất cả học sinh càng nói chuyện say sưa.
Đặc biệt là trận quyết đấu cuối cùng giữa hai người Đỗ Thiếu Phủ và Thất Dạ Hi, từng tràng giằng co cùng biến cố, đến cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ chiến thắng, đều khiến cho người ta rung động thật sâu.
Hai người kia trình độ thực lực cường hãn, đã sớm vượt xa thế hệ cùng lứa, khiến cho người ta kính sợ.
Trong đêm tối, bên trong đại môn Thiên Vũ học viện, trên Bảng Vũ to lớn kia, tên của Đỗ Thiếu Phủ cũng đăng lên thứ nhất, kim quang bao phủ chiếu rọi khắp học viện.
Chỉ là cách đó không xa, không biết có phải có trưởng lão đã quên thay hay không, trên bảng treo thưởng, tên Đỗ Thiếu Phủ vẫn ở đó như thường.
Có thể nói, Đỗ Thiếu Phủ hiện tại cùng leo lên hai bảng: Bảng Vũ và bảng truy nã.
Đêm đen, một mảnh yên tĩnh như nước, trên trời điểm đầy ngôi sao chiếu lấp lánh, giống lưu sa nhỏ vụn xếp thành dải Ngân Hà nằm nghiêng trên bầu trời.
Bên trong Thiên Vũ học viện, đại địa dần dần ngủ say, khí tức cổ xưa tang thương lan tràn, im ắng yên tĩnh.
Trên ngọn núi cao ngất, trước đình thanh tịnh, cổ thụ lượn quanh, một bóng người xinh đẹp đang đứng, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, váy dài xanh nhạt bao quanh vòng eo không đủ một nắm.
Gió đêm nhè nhẹ, hai sợi tóc đen bên má thiếu nữ nhu hòa theo gió lướt vào mặt, tăng thêm vài phần mê người, nhìn vào bầu trời đầy sao xán lạn. Đôi mắt linh động sáng rực chuyển động, hai tay lập tức chà xát trên mặt. Nhất thời, một tầng ánh sáng nhàn nhạt tuôn ra, sau đó một khối da trong suốt xuất hiện trong tay, gương mặt thanh tú kia cũng lập tức đổi thành dáng vẻ khác.
Đây lại là một gương mặt khác, chân mày cong cong, khuôn mặt tuyệt sắc thoát tục, tóc đen tú lệ rối tung trên vòng eo nhỏ nhắn, phác hoạ một đường vòng cung uyển chuyển, chỉ có hai đồng tử vẫn thông minh linh động sáng rực như cũ, váy dài xanh nhạt theo gió đêm nhảy múa, làm nổi bật thân hình mềm mại lả lướt tinh tế, giống như vừa rơi xuống hoa sen lục sắc, tinh khiết không nhiễm bụi trần nhưng lại lộ ra dụ hoặc.
Nàng lẳng lặng đứng đó, sợ là lúc này có tuyệt sắc nữ tử khác đứng trước mặt cũng sẽ lập tức phai mờ ảm đạm, giống như trích tiên nhất tôn chân chính giáng trần, không nhiễm khói lửa nhân gian.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn không điểm mà đỏ, thiếu nữ quệt miệng, nhìn vào bầu trời đầy sao sáng chói, thì thào nói:
- Xú lão đầu tử, trở về lại tìm ngươi tính sổ, nhất định phải phong ấn mạch hồn cùng Vũ Mạch của ta, nếu không ta cũng sẽ không bị tên kia chiếm tiện nghi.
Lời nói vừa dứt, đầu ngón tay ngọc của thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của mình, gương mặt ửng đỏ, lúm đồng tiền tại gương mặt như ẩn như hiện, tăng thêm mấy phần đáng yêu, thì thào nói nhỏ:
- Không có chuyện gì, dù sao người trong nhà cũng sẽ không biết, sẽ không cười ta.
... ... ... ... ...
- Các ngươi đều ở đó không?
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ tỉnh lại, hơi kéo tầm mắt, lập tức liền thấy Âu Dương Sảng cùng đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn.