Ngay khi Thất Dạ Hi bị Bằng Lâm Cửu Thiên trấn áp thì một đạo Phù Lục Bí Văn chói mắt di chuyển trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Bỗng nhiên một cổ khí thế vô cùng bá đạo từ trong người Đỗ Thiếu Phủ tràn ra, rung động đất trời, chỉ trong nháy mắt liền hiên lên ảo ảnh của một đỉnh núi.
- Ông ông!
Ảo ảnh của Ngũ Chỉ Sơn ở sau lưng hiện ra giống như được trao cho sinh mệnh vậy.
Phật âm bao trùm, nồng đậm linh khí lan ra, như có thể nối liền thiên địa, uy áp khủng bố.
- Mạch hồn Trấn Áp!
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, ảo ảnh của ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn ở sau lưng dường như càng thêm lớn, cuồn cuộn uy áp, khí thế khủng bố, khắp nơi đều là Phù Lục Bí Văn qua lại như con thoi, trực tiếp trấn áp Thất Dạ Hi ở trong đó.
- Xẹt xẹt xẹt.....
Năng lượng trong không gian cũng trở nên sôi trào, giống như muốn phá vỡ không gian, khí tức khủng bố dao động, khiến cho những người xem ở xung quanh cảm thấy vô cùng khó thở, huyền khí ở trong cơ thể giống như cũng bị trấn áp.
Mà ngay khi Ngũ Chỉ Sơn Phong Mạch Hồn xuất hiện thì Đại Trưởng lão, Nhị Trưởng lão, Tam Trưởng lão giống như nhớ ra điều gì đó, ba người không hẹn mà cùng đứng dậy, ánh mắt trở nên vô cùng kinh hãi và khiếp sợ:
- Sơn Phong Mạch Hồn, tiểu gia hỏa này sao lại có được loại này Mạch Hồn, chẳng lẽ ....
- Nhân tài, Thiên Vũ học viện của chúng ta xuất hiện nhân tài!
Ba vị Trưởng lão nhìn nhau, khuôn mặt vô cùng ngạc, trên khuôn mặt già mua hiện lên ý cười.
- Xẹt xẹt xẹt....
Ảo ảnh của ngọn núi đè lên Đỗ Thiếu Phủ, cũng trực tiếp trấn áp Thất Dạ Hi, Phù Lục Bí Văn hướng lên trời, ẩn ẩn còn có cả tiếng sấm, giống như ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn tật sự vậy, khiến cho Thất Dạ Hi không thể cựa quậy, bị Đỗ Thiếu Phủ ôm chặt vào trong lòng.
- Ơ ....
Thất Dạ Hi nhìn Mạch Hồn của Đỗ Thiếu Phủ, không biết cảm giác trong lòng lúc này là gì, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ trong thời gian ngắn liền tỉnh táo lại.
Trong lúc này, thân thể mềm mại của Thất Dạ Hi bắt đầu dịch chuyển, phù văn bao quanh thân thể, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, vô cùng mênh mông, vô cùng huyền ảo, bên cạnh đó một loại cổ xưa khí tức giống như cuồng phong từ trong cơ thể bộc phát ra.
- Xẹt xẹt xẹt....
Phù Lục Bí Văn từ trong cơ thể của Thất Dạ Hi muốn thoát ra nhung lại bị Sơn Phong Mạch Hồn của Đỗ Thiếu Phủ ngăn lại.
Hai cổ năng lượng tiếp tục giằng co, mọi thứ ở xung quanh đều vì thế mà bị quét sạch, như là có sóng thần vừa đi qua vậy.
Phù Lục Bí Văn trên người Thất Dạ Di vô cùng rất mạnh, vào lúc này mà dĩ nhiên lại có thể chỗng đỡ Sơn Phong Mạch Hồn, giống như là muốn đẩy Sơn Phong Mạch Hồn ra.
Chỉ là Sơn Phong Mạch Hồn ở bên trên, bá đạo mà trấn áp, giống như bị Phù Lục Bí Văn trên người Thất Dạ Hi ảnh hưởng, khiến cho Phù Lục Bí Văn màu vàng kim ở trên ảo ảnh bạo phát, uy áp tăng cao, giống như có thể nghiền áp vạn vật, trấn áp Thất Dạ Hi.
- Tinh Mạc!
Đôi mắt thông minh của Thất Dạ Hi vẫn còn rất tinh thần, Phù Lục Bí Văn ở xung quanh cũng vì thế mà bạo phát, giống như vô số ngôi sao đang di chuyển, lần thứ hai chống lại sự trấn áp của Sơn Phong Mạch Hồn của Đỗ Thiếu Phủ.
Uy thế khủng bố, xao động cả trời cao, huyền khí cũng vì thế mà ngưng tụ lại, có cảm giác như bị đè chết vậy.
Loại khí tức khủng bố này khiến trong không ít người tự hiểu rõ trong lòng, nếu như lúc này bọn họ lại gần Thất Dạ Hi và Đỗ Thiếu Phủ thì nhất định sẽ bị đè ép thành mảnh nhỏ.
- Thất Dạ Hi có lai lịch như thế nào mà khí tức trên người lại thần bí, cường hãn như vậy!
Ba người Đại Trưởng lão, Nhị Trưởng lão, Tam Trưởng lão run rẩy, với nhãn lực của ba huynh đệ bọn họ thì sao có thể không nhìn ra khí tức trên người Thất Dạ Hi khủng bố cỡ nào chứ.
Đỗ Thiếu Phủ dùng Sơn Phong Mạch Hồn trấn áp thì sợ là Vũ Hầu Viên Mãn cảnh cũng khó mà thoát được.
Nhung Thất Dạ Hi lại hai lần có dấu hiệu muốn thoát ra, loại Phù Lục Bí Văn mênh mông giống như bầu trời đêm trên người nha đầu này đến bọn họ cũng nhìn không ra lai lịch, nhưng tuyệt đối không phải là người thường có thể có được.
Mà lúc này, đối với những người khác mà nói thì càng thêm kinh ngạc, loại khí tức khủng bố như thế khiến cho huyền khí trong cơ thể các đệ tử đứng xung quanh quảng trường trở nên tắc nghẽn, khiến cho họ đều sợ mất mật.
- Thì ra đây mới chính là thực lực chân chính của bọn họ!
Đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa đều cười khổ, đến lúc này bọn họ mới chân chính biết được bọn họ thua không phải vì ăn may hay vận khí mà là vì thực lực chênh lệch.
Có những sự chênh lệch vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được.
- Khả năng lĩnh ngộ của Đỗ Thiếu Phủ cũng không kém, nhưng mà còn chưa đủ, nếu không đã có thể hoàn toàn trấn áp Thất Dạ Hi rồi.
Đỗ Tiểu Yêu cũng có chút khẩn trương, bay xung quanh Đỗ Tiểu Thanh, cặp mắt màu vàng nhạt nhìn chằm chằm vào trung tâm quảng trường, thì thào nói:
- Lai lịch của Thất Dạ Hi rất kỳ quái, dường như còn dấu diếm điều gì đó, khiến cho người khác nhìn không ra, nếu không là có thể nhận ra chút ít gì đó.
Bốn phía của quảng trường lúc này ngoại trừ âm thanh năng lượng va chạm thì hoàn toàn không còn bất kỳ một âm thanh nào, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Mạn, Băng Na đều tràn đầy lo lắng, chân mày cũng nhăn lại, còn đám người Ngô Thanh Sơn, Trương Vỹ, Tôn trí, Đồ Đồng, Hàn Triều đều nắm chặt bàn tay, ánh mặt chăm chú.
- Ông ông!
Ở trên quảng trường, từng trận từng trận bạo phong nổi lên, giống như muốn quét sạch tất cả.
Hai người Đỗ Thiếu Phủ và Thất Dạ Hi không ngừng giằng co, không ai có thể hoàn toàn thắng được ai, nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn một mực ôm chặt lấy Thất Dạ Hi.
Chỉ là thời gian qua đi mà loại giằng co này vẫn không có kết quả, lại khiến cho sự trấn áp của Đỗ Thiếu Phủ càng lúc càng yếu.
Khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ càng lúc càng yếu, từng trận từng trận quyết đấu lại thêm tu vi của hắn thấp hơn Thất Dạ Hi rất nhiều, huyền khí của Thần Cung trong cơ thể cũng khó để có thể chống đỡ được Mạch Hồn, khí thế càng ngày yếu.
Thất Dạ Hi biết rõ nhược điểm của Đỗ Thiếu Phủ, tuy không cách nào nhúc nhích, bị gắt gao ôm lấy, nhưng kỳ thật xung quanh người nàng vẫn còn một tầng Phù Lục Bí Văn vẫn đang đối chọi với Đỗ Thiên Phủ.
Khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ dẫn dần suy kiệt, Phù Lục Bí Văn trên người Thất Dạ Hi không ngừng công kích, từng đạo Phù Lục Bí Văn giống như một thanh kiếm không ngừng công kích vào ảo ảnh.
Đỗ Thiếu Phủ toàn lực trấn áp, vô cùng hung hãn, nhưng vì huyền khí trong cơ thể không đủ, khí thế giảm đi, ảo ảnh cũng bắt đầu nứt ra...
- Đỗ Thiếu Phủ là muốn thua sao, dù gì thì sự chênh lệnh giữa tu vi của hai ngưởi cũng không phải là nhỏ?
- Mặc kệ là ai thắng ai bạn thì bọn họ cũng đã chứng minh được mình đủ thực lực để chiếm hai vị trí đầu bảng xếp hạng!
- Hai người đó quá cường hãn và khủng bố rồi, tuổi còn nhỏ mà đã như vậy, thì hai vị trí đầu trên bảng xếp hạng liền chân chính đổi chủ rồi!
- Nếu như Đỗ Thiếu Phủ cũng là Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh thì sợ là có thể phản công rồi.
- Tuổi tác của hai người cũng không sai biệt lắm, nhưng Thất Dạ Hi đã đạt đến Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, thì đó cũng là điểm mạnh của cô ấy, cũng không phải là chiếm nhiều ưu thế.
- Nói chung cả hai người đều quá khủng bố!
- .........
Khi mà Đỗ Thiếu Phủ đã sắp không chống đỡ được, mọi người ở xung quanh cũng đang nín thở chờ đợi thì lại lần nữa truyền ra những tiếng nghị luận.
Cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ cũng không thể chống đỡ được nữa, Sơn Phong Hồn Mạch ở sau lưng dần dần nứt vỡ, cuối cùng thì ảo ảnh cũng vỡ tan, biến thành vô số phù văn rồi tan biến.
- Phốc xuy.....
Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa phun ra một ngụm máu, cũng văng không ít lên mặt của Thất Dạ Hi, sắc mặt trắng bệch, cánh lớn màu vàng kim ở sau lưng cũng bắt đầu nứt ra, không thể lại trói buộc Thất Dạ Hi.
- Xẹt xẹt xẹt!
Khí lực của Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng hoàn toàn cạn kiệt, khí tức uể oải, huyền khí trong cơ thể cũng hết sạch.
- Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng vẫn là thua.
Mọi người cảm thán, đều có chút tiếc nuối, nhưng lúc này lại không có người cho rằng Đỗ Thiếu Phủ yếu, chỉ có vì trận quyết đấu của hai người mà cảm thấy chấn động.
- Hai đứa nhỏ này, cường hãn.
Ba vị Trưởng lão đều cảm thán, trên những gương mặt già nua hiên lên sự kinh ngạc.
- Phá!
Thất Dạ Hi quát lên một tiếng, sắt mặt trắng bệch, bắt đầu khởi động Phù Lục Bí Văn ở xung quanh thân thể, va đấp vào Đỗ Thiếu Phủ khiến cho cánh tay của hắn như muốn gãy ra. Huyền khí hầu như đẫ cạn kiệt, lại phải chịu một lực mạnh như vậy khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy chóng mặt, khó lòng đối kháng.